Edit: Quân Ly
Mà hiện tại nàng tỉnh táo lại, nhìn tay trắng nõn dính đầy vết máu.
Lúc trước ở trên chiến trường, nàng dùng thương pháo giết người, lúc ấy sẽ không có bất luận cái cảm giác gì, nhưng xong việc, nàng đều sẽ cảm thấy tâm tình trầm trọng.
Nhưng hiện tại, nàng chân chân chính chính dùng đôi tay giết 500 người, tựa hồ trong lòng có thứ gì vỡ vụn, quan niệm cố thủ tan rã, nàng thậm chí suy nghĩ nếu cứ như vậy nàng cuối cùng có thể biến thành như Dạ Lệ hay không?
Lúc này Mặc Lâm Uyên tiến vào, thấy Dạ Mộc tỉnh, hắn thập phần kinh hỉ!
"Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi!"
Hắn chạy tới bắt lấy tay Dạ Mộc, chỉ có ở trước mặt Dạ Mộc cảm xúc của hắn mới có thể rõ ràng như vậy.
"Còn may ngươi không có việc gì!"
Hắn thật sợ hãi Dạ Mộc lại một lần một ngủ không tỉnh, hắn đã không có người thân, Dạ Mộc chính là người quan trọng nhất của hắn.
Nhìn đến Mặc Lâm Uyên, biểu tình Dạ Mộc có chút phức tạp.
Nàng không quên Dạ Lệ là bởi vì Mặc Lâm Uyên mới thất bại, nhưng trong lòng nàng cũng rất rõ ràng, Dạ Lệ chết không trách kẻ nào được.
"Xin lỗi."
Thấy Dạ Mộc không nói lời nào, Mặc Lâm Uyên nháy mắt liền biết nàng suy nghĩ cái gì, hắn yên lặng dùng thanh âm rất thấp nói,
"Việc của Dạ Lệ, ta thực xin lỗi."
Vốn dĩ trong lòng Dạ Mộc vẫn là có chút khó chịu, nhưng nàng mất khống chế giết 500 người lại tiêu tan, tình huống hiện tại cùng Dạ Lệ kỳ thật là giống nhau.
Tính tình hắn nóng nảy cùng Tịch Diệt Thần Công có quan hệ rất lớn, nếu Dạ Lệ còn sống về sau tuyệt đối sẽ biến thành một bạo quân! Cho nên hắn không trở thành hoàng đế có lẽ chính là ý trời?
Lúc sau nghĩ thông suốt, Dạ Mộc cũng bắt đầu rõ Dạ Lệ vì sao lại tự sát, hắn lúc ấy kỳ thật có thể sống sót, chỉ là sẽ mất hết võ công cho nên hắn lựa chọn chết, đây có lẽ chính là vận mệnh cuối cùng của một thế hệ kiêu hùng.
Nàng cười khổ hai tiếng, lắc đầu nói,
"Những cái đó đã qua tạm thời không nói, ta hiện tại là đến Mặc Quốc rồi?"
Mặc Lâm Uyên thấy biểu tình nàng hơi buồn, vội vàng nói,
"Đúng vậy, ta mang ngươi tới Mặc Quốc, Tiểu Lang cũng ở đây chỉ là bị ta ném đến đại quân rèn luyện rồi."
Cho nên ba người bọn họ vẫn là ở bên nhau, chỉ là đã trải qua rất nhiều chuyện.
Mặc Lâm Uyên khóe miệng hơi cong, nhìn nàng lại nói một lần,
"Tóm lại, ngươi không có việc gì liền tốt."
Dạ Mộc nhớ tới Tiểu Lang cũng cảm thấy vui mừng, hai người đều qua được đêm đại tàn sát đó, Dạ Mộc nghĩ đến cái gì, vội vàng hỏi,
"Đúng rồi! Trước khi ta hôn mê trên người có một cái bản đồ, bản đồ đó đâu rồi?"
Nói là bản đò kỳ thật là da người, lúc ấy Dạ Lệ đem nó lột xuống liền trực tiếp nhét trong lòng ngực nàng.
Mặc Lâm Uyên khẽ nhíu mày,
"Ngươi là nói cái bản đồ da người kia?"
Bởi vì vẽ hoa văn kỳ quái nên Mặc Lâm Uyên cũng không có vứt bỏ, mà là dùng phương thức đặc thù bảo tồn, còn đem mặt trên tranh vẽ lên giấy.
Dạ Mộc nhìn bản đồ bằng giấy trước mặt hai mắt hơi hơi sáng ngời.
"Ngươi biết đây là cái gì sao?"
Nàng cũng không tính toán hiện tại liền nói cho Mặc Lâm Uyên việc nàng cần Ấp Giới Đồ, rốt cuộc nàng muốn không phải bảo tàng mà là bản đồ hoàn chỉnh.
"Đây là bản đồ?"
"Đúng!"
Dạ Mộc có chút cảm khái nhìn đường cong trên trang giấy,
"Đây chính là bản đồ trong truyền thuyết, cất giấu bảo tàng hai trăm năm trước đế quốc để lại, Ấp Giới Đồ! Đây là một bộ phận của nó!"
"Ấp Giới Đồ?!"
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]
Cái này Mặc Lâm Uyên cũng kinh sợ, hắn cũng chưa từng thấy Ấp Giới Đồ, nhưng làm Thái Tử hắn nghe qua không ít truyền thuyết về Ấp Giới Đồ, theo truyền thuyết thì trong đó có vô số nội công tâm pháp, vàng bạc tài bảo chồng chất như núi có thể phục hưng một đế quốc, bởi vậy có thể tưởng tượng có bao nhiêu người muốn lấy được nó! Mà đồ vật quan trọng như vậy, hiện tại có một bộ phận trong tay bọn họ.
Dạ Mộc tiếp tục nói,
"Lúc ấy Dạ Lệ sở dĩ không màng an nguy tấn công hoàng cung chính là vì bản đồ trên lưng hoàng đế này.
Chỉ tiếc bản đồ này vẫn thiếu, những bộ phận khác còn không biết ở đâu."
Mặc Lâm Uyên nghe xong, trịnh trọng đem bản đồ thu lại,
"Không sao, lấy được một phần đã là kinh hỉ ngoài ý muốn, chúng ta còn có rất nhiều thời gian, có thể chậm rãi thu thập."
Mặc Lâm Uyên nói xong, mới nhớ tới Dạ Mộc còn chưa ăn gì, vội vàng đem cháo lại đút cho Dạ Mộc từng ngụm, lo lắng trong lòng cũng chưa biến mất.
"Ngươi hiện tại......!là tu luyện Tịch Diệt Thần Công?"
Dạ Mộc không giấu giếm gật gật đầu,
"Lúc ấy Dạ Lệ truyền hết nội lực cho ta, ta chỉ có thể học tập công pháp mới sẽ không bị nội lực căng bạo."
Mặc Lâm Uyên nhíu mày,
"Nhưng Dạ Lệ tuy rằng tàn bạo, nhưng cũng không mất đi lý trí, ngươi vì sao......"
Dạ Mộc vẻ mặt đau khổ,
"Ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng Dạ Lệ lại luyện như vậy, cuối cùng khẳng định sẽ biến thành đại ma đầu.
Mà ta, chỉ là gia tốc tiến trình hơn thôi."
Thấy Mặc Lâm Uyên hơi ảm đạm, vừa thấy chính là tự trách, nàng vội vàng lên tinh thần nói,
"Nhưng cũng không sao, ta hiện tại kinh mạch bị hao tổn không dùng được nội lực, tạm thời hẳn là không nổi điên.
Nhưng ngươi hiện tại là hoàng đế, vì sao lại bị nhiều người vây công như vậy?"
500 nội công đại sư cũng không phải là nói chơi, Mặc Lâm Uyên đây là làm cái gì?
Nói đến đây, Mặc Lâm Uyên trấn định, mấy ngày nay bãi triều hắn cũng không đi tìm nữ nhân kia, nhưng không đại biểu chuyện này liền qua như vậy.
"Ngươi thật ra lại nhắc nhở ta."
Lúc sau hắn chiếu cố Dạ Mộc ngủ, một bên đắp chăn cho nàng, một bên nói.
"Ngươi tiếp tục nghỉ ngơi, ta đi xử lý việc, đi một chút sẽ trở lại."
Dạ Mộc lúc này xác thật thực suy yếu, nàng gật gật đầu, liền thấy Mặc Lâm Uyên không quay đầu lại đi liền rồi, không biết vì sao, Dạ Mộc cảm thấy bóng dáng Mặc Lâm Uyên nhìn qua sát khí thật mạnh, hắn là muốn làm gì vậy?
Lúc này Thái Hoàng Thái Hậu bệnh tật nằm trên giường, khuôn mặt tinh xảo sắc bén lúc này phi thường tiều tụy.
Bà hôn mê tới sáng nay mới thanh tỉnh lại, nhưng lại nguyên khí thương tổn, thái y nói bà tốt nhất nên tĩnh dưỡng, không nên chịu kích thích nữa, bằng không tổn thất căn cơ cho dù dưỡng cũng không tốt lại được.
Cố tình lúc này có người trực tiếp xông vào! Là ai? Ai to gan như vậy?
Nghe được động tĩnh, sắc mặt Triệu Vân Cầm trầm xuống, thập phần sắc bén trừng hướng cửa điện, nhưng người tiến vào không phải ai mà là Mặc Lâm Uyên đang mặc long bào.
Thiếu niên mười một tuổi dáng người đĩnh bạt, nhìn qua trong mắt mang theo ý cười nhợt nhạt, nếu xem nhẹ sát khí quanh quẩn không tan quanh thân thì nhìn qua thật đúng là vô hại tới cực điểm.
"Ngươi thật to gan!".
Truyện Nữ Phụ
Triệu Vân Cầm nhìn thấy hắn, trong lòng hoảng hốt, vội vàng la hoảng lên! Dù sao đã xé rách mặt, bà ta cũng lười giả vờ, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm hắn,
"Ai gia ốm đau trên giường, ngươi không kêu một tiếng xông tới, là có ý gì?"
Biểu tình bà ta hoảng sợ ốm yếu làm Mặc Lâm Uyên càng sung sướng, hắn cười đến gần, nhưng khí thế hùng hổ dọa người kia làm người xung quanh không ai dám cản.
"Đương nhiên là tới thăm Hoàng Tổ Mẫu! Đã chết 500 người, Hoàng Tổ Mẫu nhất định thực thương tâm nhỉ.".
Danh Sách Chương: