Lục Tư Ngữ trở về gian phòng của mình, cậu không biết là bởi vì giảm lượng thuốc hay là bởi vì tâm lý có việc, nhắm mắt lại, vẫn là ngủ không nổi. Tim đập kịch liệt đến mức dị thường, cảm thấy như là có đồ vật đang từng chút từng chút một gõ vào ngực. Tay chân của cậu cũng không biết nên để làm sao, lăn qua lộn lại, tựa hồ là cái động tác nào cũng không thoải mái. Đau dạ dày không những không có giảm bớt, hơn nữa có xu thế càng ngày càng mãnh liệt, buổi tối cùng cô quạnh như là cự thú vây giường mà đi tới, chuẩn bị bất cứ lúc nào đem cậu nuốt vào.
Chỉ là dạ dày không thoải mái mà thôi, lúc này lại thành sự tình tàn nhẫn nhất thế gian này, bóng tối dường như biến thành lưỡi dao sắc, ở trong thân thể của cậu tùy ý cắt chém, cuối cùng đừng ở trên đỉnh đầu, lưỡi dao sắc bén nhắm mà xuyên vào trong đầu.
Lục Tư Ngữ nhíu mày, đem gối đặt ở dưới thân, nhấp môi trở mình.
Trưa hôm nay, lời Hứa Trường Anh nói còn đang ở trong đầu của cậu quanh quẩn.
Khi đó Tống Văn bị Cố cục gọi đi, Hứa Trường Anh đem một số đội viên lưu lại, đề ra mộ chút nghi vấn có liên quan đến vụ án Hạ Vị Tri. Sau đó hội nghị kết thúc, cậu lại bị Hứa Trường Anh điểm danh lưu lại, đội người kia rõ ràng đến có chuẩn bị, hết sức nhanh chóng mà thu thập bàn bên cạnh, bày ra hồ sơ bên trong va ly du lịch. Những tư liệu kia phần lớn là Hứa Trường Anh từ tỉnh cục mang tới, cục thành phố đều không có những tư liệu này.
Hứa Trường Anh nhìn về phía cậu nói: "Lần này trên đường tới, tôi đối với nơi này tìm hiểu một chút, với nhân viên tiến hành điều tra, thành tích của cậu tôi đã xem qua, tốt nghiệp sau đó cùng mấy vụ án làm rất đẹp, các loại ghi chép cũng chỉnh lý đến tỉ mỉ, chúng tôi ở đây điều tra vụ án Vu Sơn viện dưỡng lão không đủ nhân lực, lãnh đạo nói có thể điều phối một ít đồng sự của cục thành phố, cũng chính là điều đi vào tỉnh cục, cậu nguyện ý đến đây không?"
Lục Tư Ngữ không đề phòng bỗng nhiên Hứa Trường Anh đề ra việc này, cậu đối người trước mắt có chút không vui, người này hùng hổ doạ người, thái độ cứng rắn, vừa mới đến, cầm vụ án của Tống Văn, lại còn đào góc tường của Tống Văn. Cậu cúi đầu nói: "Mấy vụ án sau khi nhận việc đó, đều là Tống đội mang theo mọi người cùng nhau phá, tôi chỉ phụ trách một ít chỉnh lý văn án." Ý tứ, cậu chỉ là một cảnh sát thực tập mới vừa tốt nghiệp không lâu, tất cả công lao đều là người khác.
"Nhưng tôi xem phân tích của cậu rất có trật tự, thời điểm ở trường cậu viết luận văn cũng rất tốt, dưới cái nhìn của tôi, sở trường của cậu còn tương quan đến phạm tội tâm lý, mà điều này, là phương diện phi thường trọng yếu của trinh sát hình sự hiện đại. Còn công tác của cậu biểu hiện sau khi cậu gia nhập tốc độ phá án của đội Tống Văn tăng lên rõ ràng. Nếu như Tống Văn thật sự chỉ coi cậu như văn án mà dùng, vậy thì thật là đại tài tiểu dụng."
Hứa Trường Anh nhìn về phía Lục Tư Ngữ, hàm dưới thoáng nhấc lên, thân thể dựa vào lưng ghế dựa, toàn bộ đem lời của cậu coi như khiêm tốn: "Nói thật, tôi cảm thấy được với năng lực như vậy của cậu, chỉ ở tại cục thành phố là không trọng dụng người tài, nếu như cậu đi cùng tôi, tương lai cậu cũng có thể trực tiếp được điều vào tỉnh cục. Cơ hội thăng chức tăng lương đều sẽ so với những người khác nhiều hơn rất nhiều."
Nói chuyện, Hứa Trường Anh dường như trong lúc lơ đãng đem một tờ trợ lý cảnh sát lấy ra sửa lại một chút, "Đương nhiên, xem quần áo trang phục còn có hồ sơ của cậu, cậu hình như không thiếu tiền, nhưng làm người luôn là phải có cái để theo đuổi, có mục đích, bằng không cậu tại sao lại làm hình cảnh chứ?"
Lục Tư Ngữ bỗng nhiên nghĩ tới lúc trước Tống Văn từng hỏi mình, tại sao phải làm cảnh sát hình sự?
Chân chính đáp án cậu lúc đó chưa nói cho anh biết, ngoại trừ Ngô Thanh kiến nghị, cậu lựa chọn con đường này là bởi vì cái vụ án cải biến một đời của cậu kia, cái chân tướng vụ án cậu truy tìm hồi lâu.
Lục Tư Ngữ đôi mắt cong lên, liền thấy cách đó không xa trên quyển hồ sơ viết vài chữ —— < tường thuật vụ án 519>, bên cạnh còn có hai chữ in mà hồng đậm "Tuyệt mật". Đó là hồ sơ lần trước cậu ở trong phòng hồ sơ tìm hồi lâu cũng không có tìm được, hoá ra sớm đã bị người chuyển tới tỉnh cục rồi. Cậu chưa bao giờ cách nó gần như vậy, đồ vật trước mắt như là mồi câu cá, dụ dỗ cậu, làm cho cậu không nhịn được muốn đưa tay ra.
Lúc này, nội tâm có một cái âm thanh, nói cho cậu biết không thể nóng vội. Lục Tư Ngữ nhắc nhở chính mình, đó chỉ là một phần hồ sơ điều tra, không có ai biết được toàn bộ chân tướng sự tình.
Hiện tại, cậu rốt cục đã hiểu lời Ngô Thanh nói trong điện thoại, sẽ có người tới tiêu diệt con kiến là có ý gì.
Lục Tư Ngữ ngắm nhìn một tờ hồ sơ đánh dấu tuyệt mật trên bàn kia, liếm môi một cái, cậu cuối cùng vẫn khắc chế, người trước mắt là vị cảnh sát hình sự nhiều năm, cậu không muốn để cho Hứa Trường Anh nhìn ra đầu mối. Sau đó cậu nâng mắt lên, trong lòng làm cân nhắc.
Một khi tiến vào đội Hứa Trường Anh, cậu sẽ có cơ hội điều tra rõ chân tướng nhanh hơn, nhưng cũng mang ý nghĩa làm rối loạn nhịp điệu hiện tại của cậu.
Khoảng thời gian này, cậu giống như rất thích công việc cùng sinh hoạt bây giờ. Dời đi liền mang ý nghĩa, cậu không còn là thuộc hạ của Tống Văn, cùng Tống Văn e rằng cũng phải tách ra. Loại sửa đổi này, khả năng chỉ là tạm thời, cũng có thể... là vĩnh cửu.
Còn không có hạ quyết đoán, Lục Tư Ngữ liền cảm thấy chính mình như là thua thiệt Tống Văn.
Cậu có chút vui mừng khi bác sĩ Chu để Tống Văn đến ở cùng cùng cậu, e rằng không phải cấp trên cấp dưới, hai người ở chung còn có thể càng thêm tự nhiên.
Tựa hồ vô luận cân nhắc thế nào, đều là tiến vào đội ngũ của Hứa Trường Anh càng có lợi hơn, thế nhưng... Lục Tư Ngữ ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Trường Anh.
Năm đó tổ chuyên án 519 giải tán, Ngô Thanh cùng Tống Thành ầm ĩ một trận, mọi người mỗi người đi một ngả, từ đây lựa chọn con đường khác nhau. Hiện tại, Ngô Thanh đã lui khỏi vị trí hậu trường, mà Tống Thành cao cư ở vị trí giám đốc tỉnh cục... Cậu không thể vì phần đồ vật này liền làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của chính mình. So với Hứa Trường Anh, so với Tống Thành, cậu càng tin tưởng Ngô Thanh hơn một ít...
Hứa Trường Anh tựa hồ rõ ràng cậu bị làm khó dễ, rộng lượng nói: "Không vội, phía tôi bên này vụ án cũng phải làm theo, cậu có thể suy tính một chút, cậu bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi, tôi chỗ này bất cứ lúc nào cũng có thể đưa cho cậu thủ tục."
Khi đó Lục Tư Ngữ mới vừa ra cửa, còn tại buồn bực mất tập trung, lại đụng phải Tống Văn, cậu khi đó chột dạ đến lợi hại...
Lúc này Lục Tư Ngữ nằm ở trên giường, trên mặt lại cảm thấy hâm nóng một chút, như là bị thiêu đến. Ngược lại khắp toàn thân từ trên xuống dưới, chỗ nào chỗ nào cũng không đúng, cậu vốn là giảm lượng thuốc, trong lòng bây giờ lại có việc, làm cho cậu càng ngày càng không ngủ được.
Hơn nữa Lục Tư Ngữ biết, đây vừa mới là bắt đầu, phía sau còn có thể có rất nhiều khó xử. Đây là một trận chiến lâu dài, không phải chuyện một sớm một chiều. Thậm chí lần này chịu đựng được, lần sau không biết thế nào.
Cậu sợ đau dạ dày, sợ đói bụng, cực sợ rơi vào loại đau đớn vô tận kia, không có cách nào ngủ, mãi đến tận hừng đông, sợ hãi bị ký ức quá khứ l khắc ở xương tủy, càng như vậy thì càng tuần hoàn ác tính, đến cuối cùng, trong dạ dày đau đến càng ngày càng lợi hại, liền ngay cả ngủ đều thành hy vọng xa vời, tất cả liền mất khống chế...
Lục Tư Ngữ đang phát ngốc, bỗng nhiên có một cái thanh âm nói: "Cậu tại sao còn chưa ngủ? Làm sao vậy? Còn không thoải mái sao?" Cậu ngẩng đầu lên, liền thấy Tống Văn đứng ở cửa phòng mình, anh hiển nhiên là bị cậu dằn vặt đến tỉnh rồi. Hoặc là nói, Tống Văn vẫn luôn chưa ngủ say, luôn chú ý động tĩnh bên này.
Lục Tư Ngữ ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường thời gian đã qua nửa đêm, hoá ra trong lúc bất tri bất giác đã qua lâu như vậy rồi. Cậu cười khổ một cái, ôm ôm gối ngồi dậy, có chút nhụt chí, "Tôi nghĩ... tôi đại khái... tối nay không ngủ được rồi."
Ban đầu cậu cũng không có nghiêm trọng như thế, Lục Tư Ngữ không nhớ ra nổi bệnh tình chuyển biến xấu là do như thế nào, giống như lúc mới bắt đầu nửa viên liền có hiệu quả, sau đó một viên, không được nữa thì hai viên. Nhưng nhiều năm như vậy, bệnh tình từng bước từng bước chuyển biến xấu, cậu cũng không biết tại sao liền tới mức độ này, đối với dược vật ỷ lại nhiều như vậy, trước đây cậu cũng có thời điểm thuốc uống xong vẫn là khó chịu như vậy, như là tinh thần cùng thân thể đều đang bị người từng đao từng đao lăng trì vậy.
"Đừng nói như vậy, thuốc dạ dày cũng ăn rồi. Không thể chỉ dựa vào thuốc giảm đau, cậu phải tin tưởng mình." Tống Văn ánh mắt giống như mỗi lần gặp vụ án vậy, kiên nhẫn. Trong ngày thường Lục Tư Ngữ như là khối băng ấp mãi không tan, nhưng lúc này, cậu lại ngơ ngác mà có chút trì độn, làm cho Tống Văn không nhịn được muốn tới gần cậu.
Dường như phát hiện Tống Văn đang nhìn mình, Lục Tư Ngữ ôm gối chôn đầu xuống, ánh trăng chiếu vào, sắc mặt của cậu trắng như là ngọc sứ thượng hạng, gần đây mái tóc của cậu có hơi dài, buông thấp xuống có chút ngăn trở mặt mày.
Do dự một hồi, Lục Tư Ngữ liếm môi một cái mới mở miệng nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy khá hơn một chút rồi, Tống đội, anh có thể bồi tôi một lúc không? Không cần lên tiếng cũng không cần làm cái gì cả. Anh ở nơi này là tốt rồi."
Tống Văn dùng hành động tỏ thái độ, nhanh chóng đóng cửa phòng, lôi kéo Lục Tư Ngữ về trên giường lớn. Giường phòng ngủ chính rất lớn, xa xỉ khiến người cảm thấy được không ở phía trên lăn lộn chính là lãng phí.
Nói đến kỳ quái, vừa nãy Lục Tư Ngữ còn cảm thấy tâm lý buồn bực bất an, cảm thấy được trong dạ dày có các loại không thoải mái, hiện tại Tống Văn ở đây, giống như là có tác dụng trấn an vậy, trong lòng cậu tất cả kinh hoảng, bất an từ từ biến mất, rất nhiều vấn đề không lại đến làm phiền nữa, không suy nghĩ thêm gì nữa, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại cái giường này, mọi người bên trong chỉ còn lại người bên người này, cơn buồn ngủ cậu tìm kiếm rất lâu đều không thấy tăm hơi rốt cục cũng kéo tới, dần dần mà hô hấp đều đặn.
Ở bên trong đống phòng này, trên thế giới này, cậu không còn một mình nữa. Có người quan tâm cậu, nguyện ý đứng ở bên cạnh cậu. Ở bề ngoài là đồng sự cũng được, hoặc nói là bằng hữu cũng được, cậu không thèm để ý quan hệ này xưng hô là cái gì, lại đang lưu luyến ấm áp từ nó.
Loại cảm giác đó, giống như cả người đều ngâm mình ở trong nước, từ từ thanh tĩnh lại. Đến cuối cùng, toàn bộ thế giới đều yên lặng...
Thời điểm từ từ ngủ, Lục Tư Ngữ nghĩ: Hoá ra, Tống Văn nói không sai, những thuốc kia đối cậu vẫn có tác dụng.
Như vậy buổi chiều đầu tiên không thể nghi ngờ là bắt đầu tốt đẹp, tựa hồ thành công ngay trong tầm tay.
Tống Văn nhìn Lục Tư Ngữ hoàn toàn an tĩnh, hô hấp đều đều, hẳn là đang ngủ.
Lục Tư Ngữ trên người có một loại mùi vị rất dễ chịu, khả năng là vì cậu trước khi ngủ có uống qua sữa bò, mùi vị đó bên trong còn bỏ thêm chút vị sữa.
Tống Văn rón rén đem chăn đắp lên cho Lục Tư Ngữ, lúc này làm tiếp những thứ khác luôn cảm thấy có chút lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, thế nhưng Tống Văn thực sự có chút không nhịn được, cuối cùng thăm dò nghiêng người sang ở trên trán Lục Tư Ngữ nơi đó lén lút đặt xuống một nụ hôn nhẹ.
Lục Tư Ngữ lông mi run lên một cái, không có tỉnh lại.
Tống Văn trở mình cũng chợp mắt ngủ.
Danh Sách Chương: