- Đúng rồi, bác quên mất. Xuống dùng cơm luôn hai đứa – Bác An đi qua chỗ Thiên Giai và Tĩnh Phong. - Anh về không mẹ? – Tĩnh Phong hỏi. - Nó hả? Mẹ có gọi rồi. Mà hắn ta đang bận chăm vợ. Gớm, vợ mang thai mà cứ như cháy nhà, hở tí là gọi điện thoại cho mẹ cầu cứu. Đã bảo đừng có ra riêng, ở đây có gì mẹ chăm cả bà bầu lẫn cháu mẹ, thế mà cứ không nghe. Bên đó con bé cũng có còn ai thân thích đâu, cứ ưa làm khổ cháu mẹ. – Bác An cứ vậy mà xót xa. - Bà này, con nó lập gia đình, phải cho nó chút không khí chứ- Ông Nghiêm bênh con. - Tụi con chào ba mẹ ạ. À, chú ba cũng đến rồi à?- Tuấn Kiệt đỡ vợ bước vào nhà. Thiên Giai thấy họ thì lên tiếng chào. Bác An thấy họ đến liền nói: - Gớm. mới nhắc đã đến. - Hèn gì vợ con cứ thắc mắc sao cô ấy ngứa tai quá, giờ con đã biết nguyên nhân. - Có mà anh ngứa thì nói, cứ phải đổ cho vợ. – Bác An nắm tay vợ Tuấn Kiệt – Tiểu Mẫn, xuống ăn cơm với cả nhà đi con. Cái thằng Kiệt này, nó chỉ có bắt nạt vợ nó thôi. Mang con đứa đầu cực biết bao mà nó lại để hai đứa một mình bên ngoài nữa chứ. – Bác An quay sang Tuấn Kiệt – Anh có biết hồi mẹ mang bầu anh cực gấp mấy lần hai đứa em của anh không hả? - Bà nói ít ít thôi, cho con nó còn thở với. – Ông Nghiêm can – Xuống ăn cơm, nói nãy giờ rồi. - Rồi rồi, ông bớt nóng. – Bác An nói vội. Cả nhà xuống nhà dưới dùng cơm. Bữa cơm của tối hôm ấy thật vui vẻ. Tuấn Kiệt cũng đồng ý để Tiểu Mẫn ở lại nhà lớn để mẹ anh chăm sóc cả vợ và con anh. Bác Nghiêm và bác An nói với Thiên Giai rằng họ sẽ về quê cùng Thiên Giai cuối tháng này.. Vừa thăm ba cô, vừa bàn chuyện của cô và Tĩnh Phong. Bây giờ, mọi thứ thật hoàn hảo, không còn một chút tì vết gì khác.
- Đúng rồi, bác quên mất. Xuống dùng cơm luôn hai đứa – Bác An đi qua chỗ Thiên Giai và Tĩnh Phong. - Anh về không mẹ? – Tĩnh Phong hỏi. - Nó hả? Mẹ có gọi rồi. Mà hắn ta đang bận chăm vợ. Gớm, vợ mang thai mà cứ như cháy nhà, hở tí là gọi điện thoại cho mẹ cầu cứu. Đã bảo đừng có ra riêng, ở đây có gì mẹ chăm cả bà bầu lẫn cháu mẹ, thế mà cứ không nghe. Bên đó con bé cũng có còn ai thân thích đâu, cứ ưa làm khổ cháu mẹ. – Bác An cứ vậy mà xót xa. - Bà này, con nó lập gia đình, phải cho nó chút không khí chứ- Ông Nghiêm bênh con. - Tụi con chào ba mẹ ạ. À, chú ba cũng đến rồi à?- Tuấn Kiệt đỡ vợ bước vào nhà. Thiên Giai thấy họ thì lên tiếng chào. Bác An thấy họ đến liền nói: - Gớm. mới nhắc đã đến. - Hèn gì vợ con cứ thắc mắc sao cô ấy ngứa tai quá, giờ con đã biết nguyên nhân. - Có mà anh ngứa thì nói, cứ phải đổ cho vợ. – Bác An nắm tay vợ Tuấn Kiệt – Tiểu Mẫn, xuống ăn cơm với cả nhà đi con. Cái thằng Kiệt này, nó chỉ có bắt nạt vợ nó thôi. Mang con đứa đầu cực biết bao mà nó lại để hai đứa một mình bên ngoài nữa chứ. – Bác An quay sang Tuấn Kiệt – Anh có biết hồi mẹ mang bầu anh cực gấp mấy lần hai đứa em của anh không hả? - Bà nói ít ít thôi, cho con nó còn thở với. – Ông Nghiêm can – Xuống ăn cơm, nói nãy giờ rồi. - Rồi rồi, ông bớt nóng. – Bác An nói vội. Cả nhà xuống nhà dưới dùng cơm. Bữa cơm của tối hôm ấy thật vui vẻ. Tuấn Kiệt cũng đồng ý để Tiểu Mẫn ở lại nhà lớn để mẹ anh chăm sóc cả vợ và con anh. Bác Nghiêm và bác An nói với Thiên Giai rằng họ sẽ về quê cùng Thiên Giai cuối tháng này.. Vừa thăm ba cô, vừa bàn chuyện của cô và Tĩnh Phong. Bây giờ, mọi thứ thật hoàn hảo, không còn một chút tì vết gì khác.
Danh Sách Chương: