Chu Tử Hạ hít một ngụm không khí lạnh vào trong lồng ngực sau đó thở dài, toàn thân thả lỏng, hai mắt thư giãn nhắm lại.
Chỉ là cô không biết, có một cặp mắt chất chứa đầy tia giận dữ đang nhìn chằm chằm cô qua một lớp kính dày. Hệt như thần giao cách cảm mà Chu Tử Hạ cảm thấy ớn lạnh từ phía sau gáy, cô bàng hoàng mà mở mắt ra nhưng đầu cô không chịu rời khỏi bả vai của nam sinh.
Tại sao mình lại cảm thấy bất an vậy? Chu Tử Hạ thầm suy nghĩ trong đầu. Tại sao cô lại có cảm giác có một cặp mắt sắc bén đang nhìn đăm chiêu về phía mình.
Lẽ nào là do cô suy nghĩ quá nhiều sao?
Giản Mãn Tư lúc này đang chìm đắm trong sự vui miờng khi được crush muợn bờ vai, dưới đáy lòng không hà hén, reo mừng khôn siết.
“Uớc gì cậu là bạn gái mình.”
Thanh âm via đủ cho bản thân mình nghe, Giản Mãn Tự khẽ quay đầu lại, đặt mũi lên mái tóc mượt lụa của Chu Từ Hạ mà hit hà một hơi.
Hương thơm này thật thơm, thật khiến cho lòng người ta cảm thấy say đắm…
Giản Mãn Tự làm động tác tỏ vẻ ra cưng chiều, đang dỗ dành bạn gái của mình. Anh không ngừng vuốt ve mái tóc của cô, khi thì ngửi khi thì cầm nắm.
Vì quá chú tâm suy nghĩ nên Chu Tử Hạ đã mặc cho nam sinh kia muốn làm gì thì làm. Để rồi mọi hành động thân mật của chàng trai dành cho cô gái được thu gọn vào tầm nhìn của một người, con người của người đó hằn lên những tia máu đỏ li ti, điếu xì gà trên tay bị bóp nát từ bao giờ.
Một chiếc xe ô tô Ferrari màu đen vừa mới ra mắt ngày hôm qua đỗ trước cổ trường từ bao giờ không biết, cánh cửa ô sau từ từ hạ xuống, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trên xe toát ra một khí thế lạnh lùng như những khối băng khổng lồ đang tan chảy ở hai cực khiến cho không khí bên trong xe giảm xuống âm vài độ C.
Mi tâm của Hàn Cao Lãng nhíu lại, ánh mắt mang theo tia chết chóc nhìn chằm chằm về phía cô gái đang dựa đầu vào vài của người đàn ông khác. Cơn ghen tuông từ đó mà bùng phát, không hết kiếm được vật gì thế thân để phát hoả.
“Hàn thiếu!”
Tài xế không chịu nổi được sát khí trong xe, nó thật ngột ngạt đến khó chịu, tựa như khí oxi trong xe đều bị mùi dấm chua lấn át.
Hàn Cao Lãng hít một hơi thuốc thật sâu, sau đó nhả ra một làn khói trắng đục. Ánh mắt hắn không chịu rời người con gái, mở miệng ra lệnh của tài xế.
“Xuống xe đưa người đó lại đây.”
Nghe thanh âm lạnh lùng thoát ra khỏi cuống họng, tài xế bất giác đổ mồ hôi lạnh, lén lút đưa ánh mắt liếc nhìn về phía cặp đôi đang ngồi cạnh nhau gần
đó.
“Xin lỗi, ý ngài là gì?”
Tài xế không hiểu ý của người đàn ông, hai tay run rẩy nắm chặt lấy vô lăng, lấy hết dũng khí trong người mà ngoảnh mặt lại phía sau.
“Ngài muốn tôi đưa cô gái đó lên xe.”
Hàn Cao Lãng không nói gì, ánh mắt trầm ngâm mắt nhìn chăm chú về người phụ nữ đó. Tài xế nhìn theo hướng mắt của người đàn ông, xác định nhiệm vụ của mình phải đưa cô gái đó lên xe. Ông bất lực mà thở dài, sau đó xuống xe tiến lại gần mục tiêu.
“Tiểu thư.”
Tài xế lại gần phía Chu Tử Hạ, liếc nhìn cô một cái rồi mở lời cung kính.
Chu Tử Hạ giật mình liền ngồi thẳng người, toàn thân căng cứng như dây đàn.
“Có việc gì vậy?”
Chẳng hiểu sao Chu Tử Hạ có dự cảm chẳng lành, khoé mắt trái của cô cứ giật suốt từ hồi nãy đến bây giờ.
“Hàn thiếu muốn gặp cô, ngài ấy đang đợi ở trên xe.”
Hàn thiếu? Chu Tử Hạ ngơ ngác vài giây, sau đó nhận thức được sự việc trong lòng bỗng chốc dấy lên nỗi sầu.
Ánh mắt của cô trùng xuống, hai tay bấu chặt lấy vạt váy đồng phục. Trong lòng cô không ngừng băn khoăn, nên đi hay là ở lại.
“Hạ Hạ, người nhà muốn gặp cậu sao?”
Danh Sách Chương: