• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa rạng sáng hôm sau, ba người bọn ta – phải nói là bốn người bọn ta lên đường trở về đại doanh. Ngựa được mua từ phiên chợ vùng phụ cận, không phải thứ thượng hạng, nhưng có thể chạy được là tốt rồi.

Bởi vì “Lý Oánh Ngọc” còn ở trong quân nên ta không thể xuất hiện một cách quang minh chính đại, do đó lúc sắp đến đại doanh, Yến Ly giúp ta dịch dung sơ thành “người đi đường Giáp”. Trong ba người bọn ta, Đường Tư vốn là một gương mặt quen thuộc trong quân, Yến Ly là người lạ, Đường Tư mang theo ta và Yến Ly vào đại doanh không thành vấn đề, nhưng còn Hắc Đậu thì biết làm sao…

Hắc Đậu híp mắt nhìn ta, nắm tay nhỏ bé múa may quay cuồng.

“Chúng ta mua cái giỏ, bỏ Hắc Đậu vào. Sau đó bảo Oánh Ngọc giả cũng sinh non, rồi hoán đổi người lại.” Yến Ly đề nghị.

“Chuẩn tấu.” Ta gật đầu đồng ý.

Thế là Yến Ly xách giỏ, hai người bọn ta theo Đường Tư vào đại doanh.

Binh lính thủ vệ sửng sốt khi thấy Đường Tư, sau đó kinh hỉ nói: “Đường tiên sinh đã về!”

Một tiếng lảnh lót như thế rất nhanh truyền vang xa, lập tức có người chạy đi báo tin.

Đường Tư không có quân hàm gì trong quân, nhưng biểu hiện của hắn tại Cửu Lôi trận – Bạch Dương cốc đã đủ để chinh phục rất nhiều binh lính, vì thế nên bọn họ đồng loạt nhất trí gọi hắn và Đào Thanh là “tiên sinh”.

Đường Tư khẽ gật đầu với bọn họ, mang theo bọn ta vào đại doanh.

Bởi vì trong tay xách theo hài tử, sợ nàng nhất thời khóc một cái là lộ hết ra nên việc khẩn cấp trước mắt là đưa hài tử đến nơi an toàn trước đã, bọn ta đã bàn nhau từ trước, đó là đưa thẳng đến chỗ của Đào Thanh, Đường Tư và Yến Ly đi gặp Đào Thanh bàn bạc, còn ta sẽ đi gặp sư phó để hỏi mọi chuyện cho rõ ràng. Do đó, Đường Tư và Yến Ly đi về một phía khác, còn ta tự mình đến lều trại của sư phó, nhưng đến nơi lại chỉ thấy một gian phòng trống không, ra cửa hỏi lại…

“Thẩm tướng?” Một tên lính đi ngang sửng sốt đáp “Sáng sớm hôm nay Thẩm tướng đã đi sứ Mân Việt quốc rồi mà.”

Ta như gặp phải sét đánh, giật mình hiểu ra: lần trước nghe nói ngày kết hôn định ra vào bảy ngày sau, nhưng hành trình từ Trần quốc đi đến Mân Việt, sau khi đến Mân Việt rồi còn phải chuẩn bị này nọ kia cho hôn lễ, dĩ nhiên là sư phó phải xuất phát sớm hơn rồi!

Nãi nãi nó!

Ta cắn răng trực chỉ đến lều trại của Đào Thanh để chém giết, binh lính trông cửa thấy mặt ta đầy sát khí mà giật nảy mình, tưởng rằng ta là thích khách – thích khách nãi nãi ngươi, có thích khách nào ngang nhiên trắng trợn chạy tới đây chém giết không!

Người bên trong nghe thấy tiếng động bên ngoài, giọng trầm thấp của Đào Thanh vang lên: “Để nàng vào đi.”

Ta đá rèm chạy vào. Đào Thanh ôm Hắc Đậu, trên mặt vẫn còn vương nụ cười, nghiêng mặt nhìn ta, đuôi lông mày nhướng lên.

Mấy tháng không gặp, hình như hắn lại rám nắng đen thêm mấy phần, cũng gầy hơn, nhưng trông càng cường tráng hơn.

Không đúng, lúc này không phải là lúc nghiên cứu mấy chuyện này.

Ta lủi đến trước mặt hắn, đi thẳng vào vấn đề: “Mau lên, mau đi bắt sư phó ta về đi!”

“Bắt?” Đào Thanh nhíu mày “Bộ hắn bỏ chạy sao?”

Ta sắp phát điên rồi!

“Sao chàng lại có thể để hắn đi hòa thân a! Đi như vậy căn bản là đi chịu chết thôi! Rốt cuộc là chàng nghĩ như thế nào vậy?! Cho dù có Kiều Vũ đi theo bên cạnh hắn để bảo vệ, nhưng dấn thân vào hang hổ, chẳng lẽ còn có thể toàn thây trở ra? Hắn và Kiều Vũ chỉ cần một người bị thương thôi là lão tử lập tức hộc máu ra chết a! Mau trả lại hai người bọn hắn cho ta!”

Đào Thanh chậm rãi đặt Hắc Đậu xuống, lúc này Hắc Đậu trừng cặp mắt lên thật to nhìn chằm chằm Đào Thanh, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt đầu ngón tay của hắn, không sợ người lạ một chút nào. Đào Thanh cúi đầu nhìn nàng, cười cười, rồi giao lại nàng cho Đường Tư, nói với hai người bọn họ: “Hai ngươi ra ngoài trước đã, ta có chuyện muốn nói với nàng.”

Hắc Đậu ô ô mấy tiếng rồi bị mang đi …

“Nói gì nói mau lên rồi còn đi đón sư phó và Kiều Vũ về nữa!” Ta nhấp nha nhấp nhổm đứng ngồi không yên, bị hắn đè vai lại.

“Sức khỏe nàng tốt chứ?” Đào Thanh lảng tránh mà không trực tiếp trả lời.

“Chàng không hạ lệnh thì ta hạ lệnh!” Ta giận, xoay người muốn đi, Đào Thanh giữ chặt cánh tay ta lại nói: “Chút nữa ta cũng phải lên đường rồi.”

“Cái gì?” Ta ngớ người ra một lát, sau đó mới kịp phản ứng, kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn.

Đào Thanh xoa xoa đầu ta, nhẹ nhàng chùi đi dịch dung trên mặt ta. “Chút nữa ta phải lĩnh quân lên phương Bắc, nhưng mà là bí mật hành quân. Lương quốc đã quyết định đồng loạt tấn công, ở phương Bắc lại không có tướng lĩnh, ta đã cho Giả Thuần Kiệt mang năm vạn binh tinh nhuệ đi trước, Liên nhi ngầm đi tập hợp lực lượng võ lâm phía Bắc, sắp xếp giang hồ kỳ sĩ đến chiến trường phương Bắc chuẩn bị sẵn sàng. Bạch Phiền sẽ ở lại phương Nam này để đối phó với Mân Việt quốc. Mân Việt quốc là một nước nhỏ không đủ để gây áp lực, nhưng trận này cũng không dễ đánh đâu.” Đào Thanh kéo tay ta ngồi xuống, chậm rãi giải thích “Đế đô của Trần quốc đặt tại phương Bắc, một khi quân binh Lương quốc tràn qua khỏi biên cảnh, chưa đầy hai ngày là có thể trực tiếp tấn công đế đô. Lương quốc đã ẩn nhẫn mấy chục năm, lực uy hiếp đối với Trần quốc hơn xa Mân Việt quốc, tuy thủ quân ở biên cảnh phương Bắc đã sớm có phòng bị, nhưng cũng khó thể địch lại một Lương quốc dốc hết tài lực tấn công. Sau cơn địa chấn ở Bạch Dương cốc, ta và Đông Ly, Bạch Phiền đã thương lượng với nhau và quyết định, mượn cơ hội này giả vờ khuếch trương sự thương vong bên ta, nhưng thật ra là ngầm điều binh tướng chủ lực đi lên phương Bắc, ở đây chỉ lưu lại một lượng binh sĩ có thể miễn cưỡng kéo dài thời gian với Mân Việt quốc. Nhưng mà Mân Việt quốc được Lương quốc trợ giúp, sẽ gia tăng hỏa lực tấn công bên ta, tuy rằng tạm thời bên ta không bị thua, nhưng một khi ra trận mà thất thủ, thủ quân hiệu lệnh rút quân, rất dễ khiến cho bọn chúng phát hiện là bên ta che giấu thực lực, nếu thế Lương quốc tất nhiên sẽ tăng cường phòng bị, muốn giết cho bọn chúng trở tay không kịp sẽ rất khó mà thành công.”

Ta nói tiếp: “Cho nên các người đề nghị tái hòa là để mưu đồ kéo dài thời gian?”

Đào Thanh gật đầu “Lam Chính Anh cho rằng nếu bên ta mất đi Đông Ly thì sau này sẽ khó mà duy trì thế ổn định, muốn đánh Trần quốc càng dễ như trở bàn tay. Tình hình hiện tại không giống như xưa, bọn họ không cần phải giết Đông Ly, hy sinh thanh danh quốc gia của chính mình. Từ tin tức dọ thám được, bọn họ đã sớm có hiệp nghị với Lương quốc, một khi Lương quốc lấy được giang sơn của Trần quốc, Lương quốc sẽ cắt ra ba quận phía Nam cho Mân Việt quốc.”

Ta cười nhạo một tiếng, khinh bỉ nói: “Bảo hổ lột da, đến lúc đó chỉ sợ Lương quốc sẽ trực tiếp xuôi binh xuống Nam nuốt trọn luôn Mân Việt quốc.”

“Người trong cuộc thì u mê.” Đào Thanh thở dài “Lam Chính Anh không nghĩ như vậy, ả ta dốc hết toàn lực vào canh bạc này.”

“Chàng cũng đang đánh cuộc!” Ta không đồng ý lắc lắc đầu “Đúng vậy, Lam Chính Anh không cần phải giết Đông Ly, nhưng chàng có nắm chắc mười phần hay không? Ai mà biết ả nữ nhân đó có nổi điên lên hay không, ai mà biết bên cạnh ả ta có thể có tên biến thái nào đó xuống tay với sư phó ta hay không? Chàng làm như vậy có khác gì với Lam Chính Anh?”

Đào Thanh nhướng mày, lùi ra sau một chút, thanh âm bỗng dưng lạnh lùng hơn ba phần. “Tất nhiên là không giống nhau. Ả ta dùng toàn bộ thân gia để đánh cược nhưng chỉ có một phần thắng, còn chúng ta có chín phần.”

“A!” Ta cười mệt mỏi, thở dài, cầm lấy một chén nước trên bàn “Vẫn là đánh cược thôi. Ta hỏi chàng, nếu như chén nước này có độc, ta uống xong có thể sẽ chết, vậy chàng có dùng tính mạng của ta đi đánh cược hay không?”

Hắn tóm lấy chiếc chén trong tay ta, nổi giận nói: “Vớ vẩn! Hai chuyện này làm sao mà giống nhau!”

“Nhưng theo ý ta thì cũng giống nhau mà thôi!” Ta cũng giận, so giọng xem ai lớn hơn ai với hắn! “Mân Việt quốc, Mân Việt quốc là toàn bộ thân gia của Lam Chính Anh, chẳng lẽ các chàng không phải là toàn bộ thân gia của ta sao! Đào Thanh, có những người, có những việc không thể tính toán, không thể đánh cuộc được. Chàng có hiểu không?!”

Đào Thanh hơi xúc động, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng. “Ý kiến nữ nhân! Con người sống trên đời này ai không phải đánh cuộc? Làm gì có chuyện có thể cam đoan tuyệt đối an toàn? Ra chiến trường giết địch nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ở lại trấn thủ trong quân lại bình yên sao? Có được tất có mất, có những chuyện đáng để chúng ta mạo hiểm!”

“Nhưng những chuyện chàng cảm thấy đáng thì ta lại cảm thấy không đáng! Ước muốn duy nhất của ta là mấy chàng luôn được bình yên vô sự, ba cái giang sơn, công danh chết tiệt này đều chỉ là tặng phẩm kèm theo. Ta là nữ nhân chứ không phải là kẻ ngu dốt, loại chuyện như “lấy gùi bỏ ngọc” ta làm không được!” Ta nắm chặt hai tay thành quả đấm, hít thở sâu vài ngụm, cố ép bản thân mình phải tỉnh táo lại, thấp giọng nói “Tương lai của Đậu Đậu nhà ta đều có thể ở bên mỗi một người trong các chàng…”

Đồng tử Đào Thanh co rụt lại, trầm mặc nhìn ta, một hồi lâu sau hắn vươn tay ra nhẹ nhàng kéo ta vào lòng, ta hơi sửng sốt rồi cũng thuận theo hắn, mặc hắn vuốt ve cánh tay ta. “Ta không muốn hễ chúng ta vừa gặp mặt nhau là cãi nhau. Lý Oánh Ngọc, nàng nói xem, vì sao… nàng đối với tất cả mọi người đều trưng ra khuôn mặt tươi cười, dù có tranh cãi ầm ĩ cũng bất quá chỉ là đùa giỡn, duy chỉ đối với ta… Lần trước là Yến Ly, lần này là Đông Ly. Vừa rồi ta chợt nghĩ, không biết có phải vì ta làm người quá thất bại khiến nàng đối với ta tràn ngập hoài nghi, không tin tưởng…”

Ta cảm thấy căng thẳng trong lòng, muốn giãy dụa đứng lên, lại bị hắn đè chặt lại.

“Nàng nói nhiều rồi, giờ đến lượt ta nói.” Giọng Đào Thanh trầm thấp đầy kềm chế chấn động làm đau màng nhĩ của ta, ta gật gật đầu một cách cứng nhắc.

“Ta rất hối hận vì năm đó đã không giết nàng.”

Ta: “…”

“Hoặc có lẽ tại thời điểm ta chưa yêu nàng đến mức như thế này, ta nên bất chấp thủ đoạn giữ nàng lại. Nếu thế, ta cũng sẽ không đau lòng khi thấy nàng khổ sở.” Vì yêu nên cưỡng ép đối phương ở lại bên mình, vì không phải quá yêu nên không để ý đến cảm nhận của đối phương – đây mới là phong cách bá chủ một phương của Đào Thanh – ta biết, nhưng vẫn không hiểu vì sao hắn thả ta.

“Có thể là vì ta quá tự tin, nghĩ rằng cho dù có quanh co bách chuyển thiên hồi đi chăng nữa, rốt cuộc nàng vẫn sẽ rơi vào tay ta.”

Nhưng nếu không phải hắn “lạt mềm buộc chặt” chắc ta cũng sẽ không thật lòng yêu hắn…

“Hồi ở đế đô, ta có thể không cứu nàng, nếu nàng chết đi, xem như ta đã được giải thoát. Đáng tiếc là ta làm không được.” Hắn cười tự giễu, cúi đầu nhìn ta, hơi thở khẽ thổi trúng vài sợi tóc nơi màng tang của ta, ta sợ hãi giương mắt nhìn hắn, chịu ánh mắt soi xét của hắn “Dung mạo không thuộc hàng quốc sắc thiên hương, thân hình cũng tạm được, tính tình thì phóng túng đến nát bét, rốt cuộc nàng có điểm nào tốt chứ?”

Khóe môi ta giật giật, không thốt ra được một lời phản bác nào – cũng không có gì để phản bác bởi vì đó đều là sự thật.

Ta nghĩ, rốt cuộc ta cũng không được tính là một người tốt, cùng lắm chỉ là một người thú vị, như một món đồ chơi – hễ cầm lên rồi là khó bỏ xuống… Nói đến cùng, nam nhân cũng thế, nữ nhân cũng thế, đều giống như một bộ y phục vậy, đối với người này bộ này là đẹp nhất, nhưng chưa chắc người khác cũng nghĩ vậy, không phải chỉ cần mặc vừa người, thoải mái là quan trọng nhất hay sao?

“Tình cảm rất khó giải thích, ở với nhau được hay không, mỗi người cần phải giảm bớt yêu cầu tiêu chuẩn cá nhân của bản thân mình xuống… Trên đời này, có nhiều thứ, dù chọn lựa kỹ như thế nào cũng đều không thể chọn được thứ hoàn mỹ nhất, chỉ có thể tối ưu hóa sự lựa chọn mà thôi. Ta biết, nàng muốn “gia hòa”, nhưng hiện giờ “gia” đã không còn là một Lý phủ nho nhỏ nữa rồi, mà là giang sơn vạn dặm. Đối với Thẩm Đông Ly mà nói, đối với ta mà nói, chỉ có một câu đơn giản “nam nhi quốc vi gia”, sở dĩ muốn bảo vệ cái “gia” này, là bởi vì trong “gia” có người mà bọn ta muốn bảo vệ.”

Ta nghẹn họng, chậm rãi cúi đầu, nói không ra lời.

Đào Thanh cười thầm, vuốt ve mái tóc ta “Nàng đã phong ta làm “Trấn trạch đại tướng quân”, ta làm sao có thể ngồi chơi xơi nước? Nam Cương có Thẩm Đông Ly, vậy Bắc Cương để ta bảo vệ thay nàng.”

Ta lẩm bẩm: “Ta chỉ cần chàng trấn trạch chứ đâu có muốn chàng trấn quốc.”

“Ta nói rồi, nhiều khi chúng ta không có sự lựa chọn nào khác, gia của nàng chính là quốc, quốc chính là gia.”

Tim ta mơ hồ cảm thấy đau đớn, cố gắng kềm chế hô hấp khó nhọc của mình.

Bên ngoài truyền tới một thanh âm, hỏi Đào Thanh chừng nào có thể xuất phát, hắn đáp lại một câu “Lên ngựa đi”, rồi đẩy ta ra, vén lọn tóc rối hai bên thái dương của ta, đầu ngón tay lưu luyến ve vuốt. “Hòa thân là chủ ý của Thẩm Đông Ly, quyết định của hắn, ta không có cách nào kháng cự. Nàng tìm ta cũng vô dụng thôi.”

Gian ngoài lại có tiếng báo: “Tướng quân, đều đã chuẩn bị sẵn sàng.”

“Biết rồi!” Đào Thanh trả lời, lại cúi đầu nhìn ta, đột nhiên khóe miệng hơi hơi cong lên, ngạc nhiên nói: “Có câu tướng quân bách chiến tử, nàng nóng lòng như lửa đốt khi biết Thẩm Đông Ly đi hòa thân, còn giờ ta phải xuất chinh, sao không thấy nàng tỏ vẻ lo lắng một chút nào?”

Ta ngẩn ra, ngẩng đầu sững sờ nhìn hắn, không biết nói cái gì mới phải.

Hắn cười cười, nhéo mũi ta một cái, sau đó rụt tay lại “Đùa thôi, hãy tự chăm sóc cho bản thân mình và hài tử, chờ tin tốt của ta.”

Nói xong xoay người bỏ đi.

Ngay cả tiễn hắn ta cũng quên, chỉ biết ngây ngốc đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK