• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
03. / Nhận nhầm bạn trai? /
 
Không ngờ anh lại chủ động nhắc tới chuyện ở ga xe lửa, Hướng Mộc có chút không được tự nhiên chuyển tròng mắt, cô nói: "Đều là chuyện đã qua..."

 
"Sao có thể," Thư Úy híp mắt, ung dung nói, "Tôi thì không qua được."
 
"..."
 
"Dù sao cũng là hai trăm tệ, à không —— hai trăm năm mươi tệ kia không thể cứ lấy không như vậy không phải sao?" Người đàn ông chậm rãi nói, "Ngài yên tâm, tôi nhất định để ngài cảm thấy như tắm gió xuân, chất lượng còn tốt hơn nhiều."
 
Lúc này Hướng Mộc tin người đàn ông bên cạnh và Thư Nhiên là một nhà rồi.
 
Tính cách này, tính tình này, không có một chữ thô tục nào cũng có thể có bản lĩnh làm người ta nói không nên lời, đúng là di truyền.
 
Thật ra thì cô vốn muốn xin lỗi, nhưng nghĩ lại thì cảm giác Thư Úy là loại người càng nói thì càng hăng hái, cô sợ chính mình vừa nói ra sẽn càng bị ép tới chết, nên vẫn mím môi không mở miệng.
 
Dù sao hẳn là sau này không gặp lại, chuyện cũ hiểu lầm kia, sẽ theo gió bay đi thôi.
 

Xe rất nhanh đã đi đến đích đến.
 
Hướng Mộc đang chuẩn bị tháo dây an toàn, kết quả vừa mới nâng tay lên, bỗng nhiên bị người ta chặn lại.
 
Mùi nước hoa nhàn nhạt lẩn quẩn ở chóp mũi.
 
Người đàn ông dựa vào hơi gần, mang theo cảm giác khó nói, không khí hơi tràn ngập vẻ mờ ám, nhưng cũng khống chế khá chuẩn, sẽ không để người khác cảm thấy ngả ngớn.
 
Vừa xa cách, vừa mờ ảo, như có như không chợt xa chợt gần trêu chọc người khác.
 
"Việc này cũng không phiền ngài tự mình động tay."
 
Cô nghe anh khẽ nói.
 
Tiếng tháo dây thắt vang lên, giọng nói của anh như gần lại như xa.
 
"Để tôi."
 
Dây đai an toàn kề sát người cô bắn ra, cả người cũng vì vậy mà được thả lỏng, ngược lại bởi vì anh thờ ơ kề gần mà cảm thấy hơi khó thở.
 
Xốc tấm thảm lên, Hướng Mộc hỏa tốc mở cửa xe rồi bước xuống xe.
 
Người phía sau còn đang bình thản ung dung, Thư Úy bình tĩnh khóa xe lại, sau đó đi với cô lên phòng.
 
Anh rất tự nhiên, nhẹ nhàng đến mức như không cảm thấy có gì không đúng cả, ngay cả Hướng Mộc cũng sản sinh hoài nghi với bản thân, cô cảm giác trong đầu mình vẫn tua lại hình ảnh rồi sinh ra các loại phản ứng, có phải không cần thiết không.
 
Cô sờ sờ đầu, cảm thấy việc này cũng quá kỳ diệu rồi.
 
Lúc anh đi qua cửa thì nhìn thấy động tác của cô, nên hỏi một câu: "Đau đầu?"
 
Hướng Mộc không ngờ rằng động tác nhỏ này anh cũng có thể phát hiện.
 
Anh không nhìn cô, nhưng cô biết anh đang hỏi mình.
 
Cái người khởi xướng làm cô đầu to này, lúc này lại vờ vô tội hỏi cô có phải đau đầu hay không.
 
Đầu cô càng đau hơn.
 
Loại đau đầu này khi nhìn thấy Thư Nhiên mới xem như giảm bớt.
 
Cửa thang máy vừa mở ra thì Thư Nhiên đã đi tới, vừa đi vào trong phòng thì bốn cô gái bắt đầu trò chuyện, Thư Úy cũng thức thời lui qua một bên, tư duy của Hướng Mộc dần dần bị nhồi bởi chuyện khác.
 
Thư Úy lái xe rất nhanh, là cái loại tuyệt đối không cho phép người khác vượt qua tốc độ của mình, lúc đó Hướng Mộc ngồi ở vị trí kế bên tài xế cũng không cảm thấy gì, nhưng sau khi xuống xe thì tác dụng mới chậm rãi xông tới.
 
Cổ hơi chua, đầu hơi choáng. Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại lustaveland.com
 
Cộng thêm vì chúc mừng nên uống vài ly rượu, mặc dù không say nhưng vẫn cảm thấy choáng váng.
 
Tiệc rượu xem như cũng kha khá rồi mới có xu hướng kết thúc, cô rời khỏi phòng đi vào nhà vệ sinh, chuẩn bị đi rửa mặt để tỉnh táo.
 
Bởi vì đầu óc mơ mơ màng màng mà bước đi cũng có chút lảo đảo, lúc cô đi tới cửa nhà vệ sinh thì đầu nghiêng sang một bên theo quán tính gần đâm vào đó ——bỗng nhiên được người khác nâng lên.
 
Một giọng nam mang theo ý cười lãnh đạm vang lên trên đỉnh đầu: "Đây là nhà vệ sinh nam."
 
"Ngại quá."
 
Cô lại đi về trước hai bước, nghiêng đầu một cái rồi đi vào nhà vệ sinh nữ.
 
Giọng nói của Thư Úy còn ở phía sau: "Rốt cuộc là em dùng chân bước đi, hay là dùng đầu?"
 
"Ai dùng đầu bước đi đó!"
 
Chỉ phản bác một câu như thế, sau đó cô đi vào phòng bên cạnh.
 
Sau khi đi vệ sinh xong thì cô rửa mặt, sau đó làm một động tác massage trên đỉnh đầu, lúc này mới xem như hơi tỉnh táo.
 
Hướng Mộc đi tới cửa thì phát hiện Thư Úy còn đứng ở cửa nhà vệ sinh nam, cô bất ngờ giật mình.
 
"Sao anh còn ở đây?"
 
"Đưa em trở lại mà," anh làm như vô ý nói lời như vậy, còn không quên bình tĩnh bổ sung, "Sợ em đi vào phòng khác, dù sao thì vừa nãy em còn chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh nam."

 
Vừa khởi lúc bắt đầu có hơi mơ màng, lại bởi vì nửa câu sau xóa sạch sẽ.
 
"..."
 
Sau đó Hướng Mộc mơ mơ màng màng, thật đúng là suýt nữa chạy đến phòng người khác, cho đến khi Thư Úy xách cô ra như con xách gà con bỏ vào căn phòng chính xác.
 
"Chỉ em như vậy," anh khoanh tay, như cười như không hỏi một câu, "Lúc yêu có thể nhận nhầm bạn trai hay không?"
 
"Tình hình bình thường là không, thế nhưng loại như anh thì có thể," Hướng Mộc vì đánh trả mà không tiếc nói ra lời như vậy, chỉ vì để nói anh, "Dù sao gương mặt này của anh cũng khá phổ biến, dễ nhầm."
 
Thư đại công tử lần đầu tiên trong đời bị người ta nói có gương mặt phổ biến vậy mà giật mình sững lại vài giây.
 
"Tôi? Gương mặt phổ biến?" Anh khó tin chỉ chỉ chính mình, "Đợi lát nữa tan tiệc đừng đi, lên xe tôi, tôi dẫn em đi bệnh viện khám mắt."
 
"Mắt người ta rất tốt, hai mắt đều là 5.0." Thư Nhiên ở bên cạnh nói giúp Hướng Mộc.
 
Thư Úy cười một cái: "Không thể nào, kiểm tra ở trường học các em có vấn đề. Lần sau lúc kiểm tra sức khỏe nói anh biết, anh tài trợ không cần lấy lại tiền để có bác sĩ tốt hơn."
 
Thư Nhiên thở dài: "Anh đúng là người đàn ông cố chấp."
 
Hướng Mộc vốn cho rằng đi bệnh viện khám mắt chỉ là Thư Úy nói chơi thôi, kết quả không ngờ rằng Thư Úy thật sự ngăn trước mặt các cô lúc tan cuộc.
 
"Ba người khác có thể đi, Hướng Mộc ở lại."
 
Hướng Mộc vô thức lui về phía sau hai bước: "Lại làm gì?"
 
"Dẫn em đi bệnh viện khám mắt."
 
Thư Nhiên: "..."
 
"Làm gì thế hả, mắt người ta rất tốt," Thư Nhiên xua đuổi anh trai của mình, "Anh gần đây có phải rất rảnh không, nhanh chóng đi làm việc của mình đi, đừng quấy rầy Tiểu Mộc của bọn em."
 
"Không sao," lần này Hướng Mộc lại hăng hái đứng ra, "Đi đi, đi bệnh viện khám thử."
 
Thư Nhiên không ngờ rằng cô đáp lại như thế, con ngươi phóng lớn vì sợ hãi: "Cậu nói thật?"
 
"Thật," Hướng Mộc nói, "Các cậu đi về trước đi, tớ đi một chút sẽ trở lại."
 
Đi bệnh viện cũng không phải thật sự càn quấy với Thư Úy, chỉ bởi vì lúc đó cho anh gần hai trăm tệ, mà hình như vị công tử nhà giàu này cực kỳ khó chịu nên cô muốn tìm một cơ hội để anh tiêu hết tiền.
 
Hơn nữa, rốt cuộc Thư Úy có thể dẫn cô đi thật hay không thì đúng là không biết.
 
Thư Úy nhếch chân mày, anh vốn chỉ đùa một chút thôi nhưng không ngờ cô thật sự tiếp chiêu.
 
Nếu cô gái nhỏ cũng đồng ý lên xe, vậy cửa xe của anh cũng không có lý do gì không mở.
 
Hướng Mộc lên xe rồi thắt dây an toàn, mắt nhìn về phía trước, hoàn toàn là tư thế "Tôi xem anh rốt cuộc lái đến đâu".
 
Thư Úy điều chỉnh điều hòa rồi nói: "Tôi đi bệnh viện đây?"
 
"Được."
 
"... Hay đi chỗ khác?"
 
"Đều tùy anh."
 
Anh bỗng nhiên cười: "Em không sợ?"
 
"Anh cũng không sợ, tôi sợ cái gì."
 
Người này dù gì cũng là anh của Thư Nhiên nên sẽ không làm chuyện gì khác người.
 
Điểm này Hướng Mộc tin tưởng.
 
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng là có thể anh sẽ không dẫn bản thân đi bệnh viện, nhưng cô không ngờ rằng anh sẽ dẫn mình đi chợ đêm.
 
Chợ đêm tọa lạc ở khu buôn bán phồn hoa và tràn ngập trong không khí vàng son, Hướng Mộc xuống xe hỏi anh: "Không phải dẫn tôi đi khám mắt?"
 
"Ở đây cũng có thể khám." Anh nói.
 
Anh dẫn cô đến một cái sạp bong bóng nào đó, dang rộng cánh tay dài ra: "Đánh nổ quả bong bóng màu xanh đi, vậy thì tôi sẽ tin em có thị lực 5.0."
 
"Màu xanh phải không?" Hướng Mộc sao có thể thua, "Đơn giản."
 
Cô giơ súng trong tay lên, không trượt phát nào, xóa sạch một quả... Hồng nhạt.
 
"Haiz," người đàn ông phía sau cười, "Tôi nói không phải em bị bệnh mù màu chứ?"
 
"Anh mới bị bệnh mù màu, tôi chỉ là, chỉ là lâu lắm không chơi trò này, không nhắm chuẩn mà thôi."
 
Sau đó cô lại nổ hai phát súng, một phát súng một quả màu xanh, một phát súng một quả màu cam.
 
Sáu phát súng qua đó, mấy quả xanh đỏ tím vàng đều bị cô đánh nổ, chỉ ngoại trừ một mình quả màu xanh.
 
Thư Úy quả thật bị chọc cười, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Tôi biết rồi, ý của em là mắt em quả nhiên có vấn đề."
 
Hướng Mộc thật sự nhắm không chuẩn: "..."
 
"Là dùng phương thức này để khích lệ tôi đúng không," Thư Úy gật đầu hiểu rõ, "Thật là... Có cố gắng, tôi thấy rõ rồi."
 
"Tôi chỉ dở kỹ thuật bắn súng thôi," cô chỉ vào quả bong bóng màu xanh ở trước mặt, "Nè, cái kia, cái kia, cái kia, đều là màu xanh, tôi biết mà, chỉ là tôi nhắm không chuẩn, chứ mắt không hề có vấn đề, cũng không phải bị bệnh mù màu!"

 
Thư Úy trả lời rất trầm bổng: "Phụ nữ nói đúng là đúng có đúng không, nói không đúng cũng là đúng."
 
"Tôi là cái đầu của anh...!"
 
Cô thật sự không còn mặt mũi bắn nữa, chỉ bỏ súng xuống rồi thở phì phì rời đi.
 
Thật đúng là kỳ lạ, cho dù trước đây có dở tệ thế nào cũng không đến mức bắn một quả cũng không trúng.
 
Trong súng còn có hai viên đạn, Thư Úy liền nhặt lên bắn hai phát thì nhận được con thú bông lớn.
 
Hướng Mộc đi ở phía trước, anh đuổi theo phía sau: "Này, không lấy thú bông hả?"
 
"Không lấy, dù sao bị bệnh mù màu không xứng có thú bông."
 
Anh lại mỉm cười, sau đó bắt đầu quay sang làm lành với cô: "Em không phải bị bệnh mù màu, chỉ là tay quá run thôi."
 
Hướng Mộc lại cắn môi không buông, "Tôi chính là bị bệnh mù màu."
 
"Con người em sao có thể ngay cả bản thân cũng mắng?" Thư Úy nhét thú bông vào trong ngực cô, trên mặt hiện ra vẻ chân thành cộng thêm ba phần tùy ý, "Được rồi, là lỗi của tôi."
 
"Loại người hoàn mỹ lẩn trốn đáp án chính xác như em mới là cao thủ chân chính, là Thư Úy tôi ghen tị với em."
 
Hướng Mộc còn chưa nói xong thì có cặp tình nhân đi lướt qua bất chợt la lên.
 
"Ôi chồng ơi, con thú bông kia lớn quá, em cũng muốn!"
 
"Quên đi, em cũng không bắn trúng."
 
"Ai nói phải con gái bắn mới được, cô kia rõ ràng là bạn trai cô ấy bắn cho cô ấy!"
 
Thư Úy giật giật chân mày nhìn thấy Hướng Mộc ôm thú bông quay đầu lại đính chính: "Anh ta không phải bạn trai tôi."
 
Tốc độ cực kỳ nhanh, cực kỳ không thể đợi chờ, dường như chỉ cần hiểu lầm một giây thôi cũng có thể lấy mạng cô.
 
Cô gái kia hơi nghệch ra: "A?"
 
Hướng Mộc giải thích thêm một lần nữa, "Thú bông là tự tôi bắn, anh ta cũng không phải bạn trai tôi."
 
Cứ như vậy, cô ôm con thú bông gây chú ý đi dạo trong chợ đêm, dọc đường đi còn có không ít người nhìn cô.
 
Thư Úy đi theo sau cô chỉ biết ngay cả tục lắc đầu.
 
"Vạch rõ quan hệ trái lại rất nhanh, tốt xấu gì em cũng thiếu một phát súng mà tôi đã bổ sung giúp em," anh chậc chậc một tiếng, "Thật độc ác."
 
"Đương nhiên phải vạch rõ rồi, ở đây có nhiều em gái đẹp như vậy, không thể ảnh hưởng anh tán gái được." Cô cũng không biết nghĩ như thế nào mà bỗng nhiên thốt ra những lời này.
 
Anh mỉm cười một cách khó hiểu, rất ngắn ngủi.
 
Bên cạnh có rất nhiều sạp bán đồ nướng, hương vị đồ ăn xông thẳng lên lỗ mũi người khác, Hướng Mộc hơi nghiêng đầu thì vừa lúc nhìn thấy thịt xiên nướng tình cảm chân thành, đã lâu không ăn của mình.
 
Bước chân của cô ngừng một chút.
 
Đương nhiên, việc này cũng không thoát khỏi mắt của Thư Úy.
 
"Muốn ăn rồi?"
 
Hướng Mộc không chút suy nghĩ phủ định: "Không muốn."
 
Sau đó bụng không chịu thua kêu hai cái.
 
"Đói bụng à," Thư Úy rất thiếu đòn mà nói với vẻ tỉnh ngộ, "Nếu tôi nhớ không lầm, mới cách kết thúc cơm tối chỉ có tiếng thôi mà ta?"
 
"Trong bụng em có túi thần kỳ sao?"
 
"Buổi tối tôi không ăn được bao nhiêu, bắn súng lại tiêu hao thể lực, không phải đói bụng... Rất bình thường sao?" Cô nói, "Không phải ai cũng nhàn rỗi không có chuyện gì làm như anh đâu."
 
"Ha, tôi nhàn rỗi không có chuyện gì làm?" Thư Úy nhíu mày.
 
"Không phải sao, nếu không thì dẫn tôi tới đây làm gì."
 
Thư Úy khoanh tay muốn phản bác, nhưng lại nghĩ đến cái gì đó lại mỉm cười.
 
"Em nói cũng đúng thật." Anh nói, "Nếu đã rảnh rỗi như vậy, vậy thì đi ăn bữa khuya với em vậy."
 
Sau đó Thư Úy "rất nhàn rỗi" đi ăn khuya với cô.
 
Đồ ăn quá mê người, Hướng Mộc không có thể từ chối, mặc cho Thư Úy gọi một đống xiên qua, còn có một phần bingsu dâu, lại thêm một phần pizza.
 
"Tôi ăn không hết." Cô nhìn đống đồ trước mặt rồi dùng lý trí đi phân tích.
 
Thư Úy nhìn cô một cái, hình như không tin lắm.
 
Hướng Mộc tiếp tục nói: "Việc này cũng cần phải lừa anh sao, dạ dày tôi nhỏ dễ ăn no mà cũng dễ đói."
 
"Ăn không hết thì thôi." Người đàn ông giãn chân mày, "Hơn nữa, chẳng phải còn có tôi?"
 
Bên cạnh tất cả đều là cửa hàng đồ ăn, cô vừa ăn vừa có nhân viên phục vụ qua lại không ngớt để mang thức ăn lên.

 
Có dĩa bò bít tết còn đang sôi dầu, lúc nhân viên phục vụ đi ngang qua cô thì suýt nữa đứng không vững nên hơi lệch sang hướng cô một chút.
 
Cô sợ bị dầu bắn lên nên né ra sau một cái, đúng lúc lại có một đôi tay che trước mặt cô.
 
Đôi tay kia rất lớn, lúc mở ra rất rộng, đủ để che đi phân nửa gương mặt cô.
 
Mang theo hương thơm nước rửa tay vừa dùng, mùi nha đam.
 
"Không có đồ che còn bưng một lần hai phần bò bít tết? Còn không tập trung chú ý?" Giọng nói của người đàn ông vang lên ngay bên tai cô, ngữ điệu đã thu bớt vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, "Làm người khác bỏng thì cô phụ trách?"
 
Nhân viên phục vụ đỏ mặt ngay cả tục xin lỗi, "Thật ngại quá, sau này sẽ chú ý."
 
Lại nói thêm mấy câu, lúc này mới cẩn thận rời đi nghiêm túc lại.
 
Thư Úy lấy bàn tay vừa che bên cạnh mặt cô ra.
 
Hướng Mộc nhìn anh: "Không có sao chứ?"
 
"Không sao."
 
Mặc dù anh nói như vậy, nhưng cô vẫn không nhịn được nhìn mu bàn tay anh mấy lần, muốn xác nhận có phải anh thật sự không bị thương hay không.
 
Thấy ánh mắt của cô như có như không nhìn qua, anh cũng không kiêng dè gì mà trực tiếp đưa tay tới trước mắt cô: "Thật sự không sao, tôi là cái loại người bị thương mà không nói?"
 
Đúng là anh không bị bỏng, quả tim khẩn trương của Hướng Mộc cũng chậm lại.
 
Cũng đúng thôi, lỡ như bị thật phỏng thì chắc chắn anh đã sớm nói một tràng rồi.
 
Cô tựa lưng vào ghế ngồi rồi cắn một miếng pizza, vừa nhai vừa mơ hồ nói: "Cám ơn anh."
 
"Không có gì, vừa nãy lúc mang thức ăn lên cô ta còn chơi điện thoại mà suýt nữa trượt tay, tôi đã không thích rồi," anh nói, "Mượn cơ hội chỉnh đốn mà thôi."
 
Trước đây đều có đồ che, chắc hẳn hôm nay buôn bán quá tốt, tấm giấy dùng để che đều dùng hết rồi.
 
Hướng Mộc sững lại: "Chỉnh đốn?"
 
"Quán ăn này tôi có đầu tư."
 
Cô ngẫm lại một chút những lời này, thuận miệng nói: "Vậy sao không dứt khoát đuổi cô ta?"
 
"Em rất nghiêm nhỉ." Thư Úy cười, sau khi suy nghĩ xong mới nói với giọng trầm bổng, "Muốn để tôi đuổi thì... Cũng không phải là không thể."
 
Lúc đó cô chỉ thuận miệng nói, sao có thể thật sự để anh đuổi đi gì gì đó.
 
"Tôi chỉ tùy tiện nói, anh đừng để tâm." Cô nhún vai, "Việc này cũng không đến mức phải đuổi việc."
 
Cuối cùng bàn đồ ăn kia vẫn bị hai người ăn hết.
 
Thư Úy nhìn cái bàn trống trước mặt nhíu mày: "Không phải ăn không hết?"
 
"..."
 
Hướng Mộc đứng lên nói sang chuyện khác: "Về thôi."
 
Thư Úy cũng có hứng thú nhìn cô một lúc, lúc này mới đứng dậy, "Được."
 
Trên đường trở về Hướng Mộc có hơi mệt mỏi, cô liền tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Thật ra thì cô đang suy nghĩ chuyện gì đó mà mười phút cũng không có động tĩnh gì, Thư Úy còn cho rằng cô ngủ rồi.
 
Cô chợt nghe thấy dường như anh khẽ cười nói: "Ăn xong liền ngủ, là heo sao."
 
Cô suy nghĩ một lúc, không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.
 
Thư Úy đưa cô đến dưới lầu ký túc xá, cô cũng không rõ lúc tạm biệt như thế này nên nói lời gì mới ổn, chỉ đứng nhìn vào con ngươi trong mắt anh cách cửa sổ xe.
 
Chân mày nhẹ nhàng nhếch lên, vừa thâm tình lại vừa bạc tình, treo trên mặt chính là cảm xúc anh muốn cho người khác nhìn thấy, mà càng thâm sâu hơn, lại là sự mơ hồ khó nhìn thấu.
 
Cô cảm thấy có chỗ nào có trống rỗng đến lạ kỳ, trầm mặc vài giây, cuối cùng vẫn là không nói gì rồi bước lên lầu.
 
Rõ ràng vừa nãy vẫn có thể đấu khẩu với anh sôi nổi, nhưng lúc sau tỉnh táo lại rồi, sau khi suy nghĩ cái gì đó, cảm nhận được cái gì đó —— hình như có thứ gì đó đã thay đổi.
 
Thư Úy nhìn cô lên lầu, lúc cô đang đi đến chỗ ngoặc cái cong thì anh nhận được điện thoại từ Hà Lễ gọi anh đi chơi.
 
Sau khi tới nơi, Thư Úy không hứng thú cho lắm, anh ta đoán anh vì cả ngày có quá nhiều việc cần làm nên hơi mệt.
 
"Tối nay anh đã xảy ra chuyện gì sao, làm gì mà nhìn di động suốt?" Hà Lễ lấy khuỷu tay đẩy anh.
 
"Tôi?" Thư Úy nghiêng đầu, "Có sao."
 
"Có, giống như đang đợi ai gửi tin nhắn cho anh vậy ——" Hà Lễ lại cười bỡn cợt, "Hoặc đang đợi cô gái nào kết bạn với anh?"
 
"Không có." Anh đáp rất nhanh.
 
"Trả lời càng nhanh thì càng không đáng tin, bây giờ tôi thật sự hoài nghi anh đang ở sau lưng tôi làm cái gì..."
 
Nói xong Hà Lễ liền muốn sáp lại nhìn di động anh, Thư Úy lập tức đẩy anh ta ra.
 
"Tôi có cần phải làm sau lưng anh?" Anh híp mắt, "Hơn nữa, dù cho thật sự không nói anh biết, thì anh có thể thế nào?"
 
Hà Lễ không nói gì một lúc, sau đó thỏa hiệp: "... Được thôi."
 
Thư Úy lại ở trong chỗ tối ngồi một lát, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó rồi cười lên.
 
Hà Lễ kỳ lạ: "Anh cười cái gì?"
 
"Không có gì, thì... Gặp được người bị mù màu thích đi vào nhà vệ sinh nam."
 
Còn rất sợ dính líu tới anh.
 
///
 
Sau khi Hướng Mộc trở về, Thư Nhiên vội vàng sáp lại: "Sao bây giờ mới về? Thư Úy dẫn cậu đi đâu?"
 
"Không đi đâu cả, đi chợ đêm bắn bong bóng," Hướng Mộc nói đúng sự thật, "Nói nếu tớ bắn hết tất cả bong bóng màu xanh, anh ấy sẽ tin mắt tớ không có vấn đề. Kết quả tay tớ có chút vấn đề, mấy quả khác đều bắn trúng, chỉ không bắn trúng quả màu xanh."

 
Thư Nhiên ở bên cạnh cười: "Sau đó thì sao, bắn bong bóng bắn đến bây giờ?"
 
"Còn ăn khuya."
 
Nghe những lời này, Thư Nhiên bắt lấy cằm suy nghĩ một lúc: "Anh tớ dẫn cậu đi ăn cơm rồi? Trời đậu, người điên Thư Úy này thoạt nhìn giống như có ý với cậu."
 
Hướng Mộc cảm giác có cái gì đó nhẹ nhàng co lại một cái, ngữ khí lại biến thành chậm rãi như việc không ngay cả quan đến mình, "Thật hay giả."
 
"Thật mà, không có ý thì anh tớ cũng sẽ không vẫn nói chuyện với cậu, cũng sẽ không dẫn cậu đi ăn cơm. Đúng rồi, trước đó anh tớ nói với tớ cậu bao anh ấy, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
 
Hướng Mộc thế nào cũng không ngờ Thư Úy sẽ nói đến sự kiện kia bằng chữ "bao".
 
"Anh ấy giúp tớ xách vali ở ga xe lửa, sau đó nói số điện thoại di động của mình, tớ tưởng là tìm tớ đòi tiền nên cho anh ấy năm mươi tệ... Sau đó anh ấy đi theo tớ, tớ cho rằng anh ấy chê không đủ nên mới nhét thêm hai trăm tệ."
 
Thư Nhiên: ? ? ? ?
 
Qua vài giây sau, Thư Nhiên phát ra một tiếng cười thật to: "Ngầu quá đi."
 
Lại nhìn cô dựng thẳng một ngón tay cái: "Làm tốt lắm, loại người như Thư Úy nên bị hiện thực vừa vô tình vừa tàn khốc dạy dỗ."
 
Hướng Mộc mím môi: "Cuộc sống trước đây chưa từng dạy dỗ anh ấy?"
 
"Dạy dỗ cái rắm, sinh đã ngậm thìa vàng ra, có vẻ ngoài người không ra người, đám con gái thì kết bè kết đội đi theo đuôi, từ nhỏ đã chưa từng ăn qua cực khổ gì, một đường thuận lợi du học cộng thêm mạ vàng xong rồi về nước." Thư Nhiên bất đắc dĩ nói, "Nếu là cậu, chẳng lẽ cậu lại không chảnh chọe lên mặt?"
 
Thư Nhiên lại mắng một tiếng: "Cho nên cho tới bây giờ người này đều làm việc theo cảm tính, cái trứng xui xẻo như tớ này còn phải dọn dẹp cục diện rối rắm cho anh ấy."
 
"Cục diện rối rắm gì?"
 
Kiều Diệc Khê ở một bên đoán: "Tớ mù mờ trong phương diện tình cảm."
 
"Đúng vậy, chỉ đám bạn gái của anh ấy thôi," Thư Nhiên nhớ lại, "Nhìn thấy loại người như Thư Úy vậy, ngay từ đầu thì chỉ muốn yêu đương với anh ấy, cũng biết anh ấy chính là dân chơi sẽ không để tâm chuyện tình cảm, cho nên cảm thấy muốn một chút là đủ rồi, có thể ở bên cạnh anh ấy là được. Nhưng cậu cũng biết dục vọng của con người sẽ không bao giờ có chừng mực mà, rất khó để thỏa mãn, sẽ muốn càng nhiều, sau khi có càng nhiều thì sẽ muốn toàn bộ."
 
Thư Nhiên ngẩng đầu nhìn Hướng Mộc: "Cậu cảm thấy Thư Úy là loại người sẽ cho người khác toàn bộ sao?"
 
Lại tự mình trả lời: "Anh ấy biết cái rắm thì có."
 
Hướng Mộc: "..."
 
Hướng Mộc không biết rơi vào trầm tư gì, Thư Nhiên nhìn chằm chằm cô một lúc rồi vẫn nói.
 
"Tớ thấy cậu sau khi trở về hình như có chút mất hồn mất vía, mặc dù cậu bên ngoài có vẻ như không có hứng thú với anh ấy, nhưng sau khi tớ nói Thư Úy có ý thì cậu thật sự khơi dậy một chút sóng trong lòng phải không?"
 
"Tớ hiểu, Thư Úy anh ấy trời sinh đã được các cô gái thích."
 
Thật ra thì Hướng Mộc cũng không rõ.
 
Rõ ràng chỉ cần ánh mắt đầu tiên đã nhìn ra anh ấy là hạng người gì, cô không nên đụng vào vùng cấm kia mới đúng, cô đều rất nghiêm túc đối với chuyện tình cảm, sao có thể biết rõ chỗ đó là đầm lầy mà còn bước một chân vào được. Việc đó quá không lý trí rồi.
 
Nhưng sao lúc anh ấy đưa chính mình trở về, lúc cảm giác một ngày như vậy sắp kết thúc rồi, nghĩ đến việc sắp không được nhìn thấy anh ——
 
Cô có hơi mơ màng.
 
Thư Nhiên thấy cô thất thần nên đè vào vai cô.
 
"Bị Thư Úy hấp dẫn là việc rất bình thường, nhưng cậu... Không nhất định có thể khống chế được anh ấy. Dù anh ấy đi qua ngàn vạn bụi hoa nhưng cũng có thể không dính lên người bất kỳ cái lá nào, anh ấy không biết thích người khác, nhưng cậu sẽ biết. Cậu chưa yêu được mấy lần thì nên suy nghĩ một chút, nếu đại boss gặp được chim non sẽ như thế nào? Nếu thích thì sẽ che chở trong lòng bàn tay, còn nếu không thích, còn không phải là tùy ý xâm chiếm sao?"
 
"Lỡ như đến lúc đó cậu thật sự có cảm tình, mà anh ấy có thể toàn thân thoát ra, nhưng cậu thì không được —— người yêu nhiều luôn luôn vất vả, cũng luôn luôn đau khổ, tớ không muốn cậu như vậy."
 
Có người bạn trai vừa lý trí vừa thông minh như vậy trong chuyện tình cảm, vừa săn sóc lại vừa có mặt mũi sẽ không để cậu khó chịu, nhưng cũng sẽ không mở rộng cửa lòng đối với cậu.
 
Ngoại trừ tình yêu, dường như cũng chẳng thế nhận được cái gì từ chỗ anh ấy.
 
—— Lãng tử quay đầu quá khó khăn, cô cũng không tin việc này mà không phải sao?
 
Thế nhưng lại có chút may mắn, dùng sức nghĩ một chút, lỡ như được thì sao.
 
"Tớ biết rồi."
 
Hướng Mộc cảm giác hơi loạn: "Để tớ nghĩ thêm, tớ đi tắm trước đây."
 
Sau khi lên giường, trước khi đi ngủ.
 
Điện thoại có một cái nhắc nhở, là nhắc nhở kết bạn.
 
Của Thư Úy gửi tới.
 
Cô muốn bấm vào bỏ qua, thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà bấm lệch sang một bên, cuối cùng ngón tay rơi vào chỗ đồng ý.
 
Cái phím kia tựa như mở ra một cái công tắc nào đó, bởi vì trong một tuần kế tiếp, thỉnh thoảng Thư Úy sẽ đến chờ cô tan học, chiếc xe sang trọng dừng ở cửa trường học đón cô đi ăn món cô đã gửi trong vòng bạn bè; anh sẽ mua một đống lớn đồ ăn, nói là cho Thư Nhiên nhưng luôn luôn cho cô một phần; cô bắt đầu nhận được quà tặng nặc danh, hoa hoặc là vòng cổ, cho dù không ghi tên người gửi nhưng cô cũng biết đây là ai gửi.
 
Cô nghĩ Thư Nhiên nói đúng, con gái dễ bị cảm động hơn, rất khó có người không động lòng vì chuyện này.
 
Tấb công như vậy, trừ phi bách độc khó xâm, nếu không thì không có khả năng chống đỡ được.
 
Cô vốn chỉ muốn lướt qua mà thôi, muốn thử xem lỡ như được thì sao, nhưng lúc này lại bắt đầu dao động do dự...
 
Có đồ ăn là sẽ ăn đến mức nghiện, mang theo độc tính từ cạn thành sâu, như thuốc phiện vậy.
 
Hình như không thể tiếp tục như vậy.
 
Cuối cùng, ngày đó khi người đàn ông nói "Đường Kinh Sùng mới mở một quán ăn, chắc em sẽ thích", cô hít sâu một hơi rồi lên tiếng.
 
"Sau này đừng như vậy nữa."
 
Thư Úy sững lại: "Thế nào?"
 
"Dù sao thì anh có rất nhiều lựa chọn, nếu như chỉ muốn chơi thôi," cô nói rõ ràng, "Thì không nên tới tìm tôi nữa."
 
Nếu như càng lúc càng cảm thấy cô không thể khống chế được anh nữa, còn không bằng nói cho rõ ràng, để tránh đến cuối cùng quan hệ tan vỡ ảnh hưởng đến Thư Nhiên.
 
Nghe thấy lời của cô, người đàn ông nhẹ giọng cười một chút, bàn tay vỗ một cái ở vô lăng.
 
"Vậy nếu như tôi nói... Tôi nghiêm túc thì sao?"
 
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK