"Chủ nhân, ngươi vì sao muốn giúp Đế Bắc Thần như vậy?"
Trên mặt Tiểu Hắc lộ vẻ khó hiểu, đây chính là một khoản mua bán lỗ vốn, không phù hợp với tính tình của chủ nhân.
"Có một số việc, thật sự không có đáp án tuyệt đối." Bách Lí Hồng Trang nhẹ nhàng nói.
Đế Bắc Thần thâm tàng bất lộ, nàng dường như có thể khẳng định phía sau lưng hắn khẳng định có bí mật rất lớn không muốn để người khác biết, rất có thể còn có thế lực khác chống đỡ.
Ở trong mắt người ngoài, những người có thế lực tất nhiên sẽ có một cái nhìn vô hạn, nàng cũng hiểu được nỗi buồn đi kèm với thế lực.
Bọn họ không bao giờ nói chuyện về cảm xúc, nếu không có đủ thực lực, đó chính là đối tượng để mọi người giẫm đạp.
Từ một thiên tài vạn chúng chú mục biến thành một kẻ tàn phế, có thể biết được sự dày vò trong trái tim của Đế Bắc Thần.
Mặc dù trị liệu cho hắn phải tốn một chút tâm tư, nhưng đối nàng cũng không có tổn hại gì, cho dù đây không phải phong cách làm người của nàng, nhưng lúc này, nàng nguyện ý phá lệ.
Mấy ngày kế tiếp, ban đêm mỗi ngày Đế Bắc Thần đều sẽ tới Cảnh Lê Viên để Bách Lí Hồng Trang thi châm giúp hắn.
Những nơi hai chân bị tê liệt đã càng ngày càng ít, chỉ còn chờ sau bảy ngày sẽ đứng thẳng lên một lần nữa.
Edit & Dịch: Emily Ton.
Một ngày này, Bách Lí Hồng Trang lấy ra một quyển sách nhỏ được viết bởi Tần Nhã Vân.
Đây là quyển ký lục mà Tần Nhã Vân viết lên tâm sự của mình, nàng cũng muốn hiểu biết về suy nghĩ của Tần Nhã Vân.
Trong quyển sách nhỏ, Bách Lí Hồng Trang biết được rằng, trái tim Tần Nhã Vân đã yên mến Bách Lí Chấn Đào.
Vốn tưởng rằng sau khi trở thành thê của tướng quân nàng ấy sẽ có hạnh phúc, chưa từng nghĩ sẽ tự đẩy mình vào vực sâu vạn trượng.
Từ lúc ban đầu là những dòng tràn ngập khát khao và chờ mong, đến cuối cùng là mất mát thê lương. Bách Lí Hồng Trang lặng lẽ thở dài. Lúc trước mẫu thân đã thích sai người rồi!
Thời điểm lật đến trang cuối cùng của quyển sách nhỏ, Bách Lí Hồng Trang đột nhiên phát giác ra hai tờ giấy đã dính vào cùng nhau.
Nàng rõ ràng có thể nhìn ra chữ viết bên trong, đến tột cùng vì sao lại cố ý đem dính lên thế này?
Sau khi dùng phương thức đặc biệt để tách hoàn hảo hai tờ giấy ra, lúc này Bách Lí Hồng Trang mới thấy được nội dung được viết trên trang giấy đó.
Chỉ là vừa nhìn thấy, Bách Lí Hồng Trang không khỏi ngây ngẩn cả người, kinh ngạc và nghi ngờ đọc qua nội dung trên trang giấy, trong một thời gian dài nội tâm nàng vẫn không thể bình phục lại.
Bởi vì, trên mặt giấy đột nhiên viết rằng, nàng không phải là nữ nhi thân sinh của Tần Nhã Vân!
Thì ra, lúc trước Tần Nhã Vân vì muốn tranh đoạt sủng ái đã lừa gạt Bách Lí Chấn Đào, nói mình đã mang thai. Bách Lí Chấn Đào cũng không hề hoài nghi, chỉ là việc này khiến cho Tô Uyển Tĩnh bất mãn.
Những ngày sau đó, Bách Lí Chấn Đào vẫn không gặp mặt Tần Nhã Vân, Tần Nhã Vân vẫn luôn giả vờ mang thai cho tới lúc sinh.
Nha hoàn của Tần Nhã Vân đã giao ước với một hộ gia đình cũng sắp sinh nở, chờ sau khi sinh sẽ trực tiếp ôm hài tử trở về.
Tuy nhiên, hộ gia đình kia sau khi phát hiện ra hài tử của mình là nam hài thì không muốn giao hài tử cho nha hoàn, điều này đã khiến Tần Nhã Vân giống như rơi vào hầm băng.
Thời điểm khi Tần Nhã Vân không biết nên như thế nào cho phải, nha hoàn đột nhiên phát hiện có một đứa trẻ ở trong tã lót ngay bên ngoài cửa, đứa trẻ này chính là Bách Lí Hồng Trang!
"Thì ta, ta đều không phải là hài tử của Tần Nhã Vân và Bách Lí Chấn Đào." Bách Lí Hồng Trang khiếp sợ nói.
Sau khi hồi phục lại tinh thần, nàng thật ra cảm thấy rất hài lòng. Phụ thân như Bách Lí Chấn Đào thật sự không phải là điều nàng muốn, nếu không có một chút quan hệ huyết thống, nàng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Chỉ là, cha mẹ thân sinh ra ta là người nào? Vì sao lại tự mình đặt ta ở cửa sau của tướng quân phủ?"
Mày liễu Bách Lí Hồng Trang hơi nhíu, theo miêu tả của Tần Nhã Vân, thời điểm nàng bị ôm về trên người toàn là vết máu, có thể thấy được cha mẹ nàng hẳn là buộc phải lưu lại nàng ở đó.
Như vậy, năm đó cha mẹ nàng đến tột cùng đã gặp phải sự tình gì? Đến nay còn sống hay không?