Mục lục
Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Viên Úc Thần ngồi trên ban công, máy tính trong tay đang phát bộ phim mới nhất trên Tinh Võng, chiến trường vạn năm trước, nam chính mang theo binh đoàn quyết chiến trận cuối cùng với tang thi hoàng. Âm nhạc chói tai, hiệu ứng hoa mắt làm người xem không phân rõ địch ta, ở một khắc khi nam chính sắp đâm thủng đầu tang thi hoàng kia, Viên Úc Thần nhíu nhíu mày, đưa tay tắt máy tính.

Bức màn màu vàng nhạt bị gió thổi động, trong không khí tràn ngập hương hoa ấm áp, Viên Úc Thần tựa lưng vào ghế thâm trầm nhìn dây đằng quấn quanh cửa sổ, thần sắc như có suy tư.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng phi hành khí, Viên Úc Thần xốc lên bức màn nhìn hai người đang xô đẩy đi tới, đáy mắt hiện lên ý cười. Thu hồi máy tính, Viên Úc Thần ôm Tiểu K trên đùi lên đặt xuống đất "Đi ra ngoài chơi, cẩn thận Tiểu Mộc lại đánh ngươi."

Tiểu K khó chịu run run lông dài mềm mại, nghe thấy cái tên đáng ghét kia thì râu bên miệng cũng dựng lên, phe phẩy đuôi mập đi khỏi phòng Viên Úc Thần.

"Úc Thần!" Sân Mộc chạy vào phòng Viên Úc Thần, theo mùi tìm được Viên Úc Thần. "Ta đã trở về."

Đặt ly trà vừa mới uống một ngụm trong tay xuống, Viên Úc Thần đỡ lấy Sân Mộc đang hấp tấp ổn định lại. "Cảnh Trạch đâu? Vừa thấy hai người cùng về."

"Cậu ta đi gặp mẫu phụ ngươi, ta không muốn đi cùng." Sân Mộc cầm tay Viên Úc Thần giống như mèo nhỏ ngồi xổm cạnh Viên Úc Thần.

Viên Úc Thần cười cười sờ đầu Sân Mộc, tiện thể nghiêm túc sửa đúng. "Phải cùng gọi là mẫu phụ."

Sân Mộc bẹp miệng không hé răng, Viên Úc Thần nhịn không được xoa nắn gương mặt hắn. "Nghe lời."

"Ta chỉ có một người giám hộ là ngươi không được sao?" Sân Mộc không phục.

"Lại nói bậy." Viên Úc Thần bất đắc dĩ cười. "Ta có thể làm người giám hộ cả đời của em sao?"

"Ta biết, ngươi chính là muốn lừa ta lên giường." Sân Mộc nói giễu.

Viên Úc Thần ngẩn người, lập tức nghiêm mặt. "Ai dạy em mấy thứ lung tung như vậy."

Sân Mộc phồng má không phản ứng, Viên Úc Thần lắc đầu bắt đầu thuyết giáo. "Sau này không được học mấy thứ không tốt."

"Ta biết." Sân Mộc che lỗ tai, tỏ vẻ chịu không nổi Viên Úc Thần dưới hình thức Chủ Nhiệm Giáo Dục. "Biết lễ phép, biết lễ nghĩa, phải làm một thiện lương hảo thiếu niên."

Sân Mộc đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cho Viên Úc Thần một ánh mắt ngạo kiều. "Ta nói cho người giám hộ ngươi biết, ta làm không được!"

Viên Úc Thần buồn cười, đứng dậy ở trên đầu người nào đó xoa xoa. "Đồ ngốc! Đi xuống ăn cơm."

Trộm nhìn bàn tay bị Viên Úc Thần nắm, Sân Mộc nhịn không được cúi đầu cười trộm. Khóe mắt vẫn luôn chú ý động tác của Sân Mộc, Viên Úc Thần không khỏi lắc đầu bật cười. "Thật là tiểu hài tử."

Dưới lầu bốn người nhìn Sân Mộc và Viên Úc Thần cùng đi xuống, Viên Kình Thiên nhất quán đen mặt, Ỷ Lâm cười tiếp đón. "Tiểu Mộc xuống, mau tới ăn cơm."

Trộm liếc Viên Úc Thần một cái, mặt Sân Mộc không được tự nhiên lẫn tránh, rầm rì kêu một tiếng. "Mẫu phụ." Lúc mới gặp không biết ý nghĩa của mẫu phụ là gì, hiện tại đã hiểu rõ, một tiếng mẫu phụ này làm cả người Sân Mộc đều không được tự nhiên.

Ỷ Lâm sửng sốt, sau đó nở nụ cười càng thêm sáng lạn. Viên Úc Thần cúi đầu nhìn Sân Mộc biệt nữu, ôn nhu cùng ý cười trong mắt chói mù một đám mắt chó.

Hai người ngồi trước bàn cơm, Viên Úc Thần gắp thức ăn cho Viên Cảnh Trạch cùng Viên Doãn Ca, với khuôn mặt việc công xử theo phép công. "Diễn tập lần này biểu hiện không tồi."

"Vâng!" Viên Cảnh Trạch và Viên Doãn Ca đứng dậy.

"Không mặc quân trang kính lễ cái gì, không ra gì cả." Viên Kình Thiên quát lớn.

"Tiểu Mộc cũng rất lợi hại." Ỷ Lâm cười tủm tỉm gắp thức ăn cho Sân Mộc. "Rất soái ni."

Viên Úc Thần nhìn về phía Sân Mộc nhíu mày, rõ ràng là nhớ tới một màn Sân Mộc nhảy vực. "Vẫn là quá hồ nháo."

Sân Mộc bĩu môi, nghiêng đầu trừng Viên Úc Thần một cái, hừ hừ khó chịu.

Cơm ăn được một nửa, Viên Úc Thần buông đũa. "Gia gia, mẫu phụ, kỳ nghỉ lần này con chuẩn bị cùng Tiểu Mộc đi tinh cầu số 3."

"Được a." Ỷ Lâm vui vẻ đồng ý. "Bình thường con làm việc mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút cũng tốt. Tính theo thời gian, hoa Vân Vụ trên tinh cầu số 3 cũng nên nở rồi."

"Con muốn trước khi đi đem hôn sự của bọn con định ra."

"Phốc!" Sân Mộc phun một ngụm canh nóng. Viên Cảnh Trạch cùng Viên Doãn Ca cũng trợn mắt há mồm nhìn Viên Úc Thần.

Viên Úc Thần nhanh chóng đem người đỡ lấy, mày ẩn ẩn nhăn lại. "Trước đây chúng ta đã nói tốt."

"Ta bị bỏng rồi." Sân Mộc đẩy Viên Úc Thần ra cơ hồ muốn đem mặt chôn vào trong chén, nhỏ giọng nói thầm. "Quả nhân đương nhiên nói sẽ giữ lời." Tuy rằng có chút hối hận.

"Có thể." Lần này mở miệng chính là Viên Kình Thiên, tuy rằng xụ mặt như cũ, nhưng trong mắt vẫn là tương đối bình tĩnh. "Con định tổ chức lớn hay là......"

"Chỉ là đính hôn không cần quá khoa trương, làm tốt thủ tục là được, Tiểu Mộc còn đi học, phiền toái nhiều cũng nguy hiểm."

"Một lát liền sắp xếp chuyện này." Viên Kình Thiên đánh nhịp quyết định. "Làm xong thủ tục Liên Bang bên kia khẳng định sẽ thu được tin tức, con và Tiểu Mộc muốn đi tinh cầu số 3 thì xuất phát sớm chút, tránh lại đi không được."

"Bọn con buổi tối liền xuất phát."

Vô tri vô giác cơm nước xong, vô tri vô giác lên lầu, thẳng đến khi ký tên vào bản thỏa thuận hôn nhân xác thực thông tin của mình, đầu óc Sân Mộc vẫn trống rỗng.

Nhìn bảng thông tin của mình nhiều thêm ba chữ "đã kết hôn", Viên Úc Thần cực kỳ vừa lòng, thấp thỏm vẫn treo trong lòng cũng hoàn toàn được thả lỏng, Viên Úc Thần biết, tiểu tang thi khiến mình đặt ở đầu quả tim này, từ giờ trở đi đã thật sự thuộc về mình.

"Úc Thần." Sân Mộc trịnh trọng nhìn Viên Úc Thần, biểu tình nghiêm túc xưa nay chưa từng có. "Có thể ly hôn sao?"

Viên Úc Thần biểu tình lãnh mạc, ánh mắt sắc bén. "Ly hôn là phạm pháp, trừ phi nào một ngày ta chết đi."

Sân Mộc ngồi bên mép giường gục đầu xuống, Viên Úc Thần đi đến trước mặt Sân Mộc ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn gương mặt Sân Mộc. "Em hối hận?"

Sân Mộc lắc đầu. "Chỉ là có chút...... không thích ứng, ta còn chưa có kết hôn qua."

"......" Viên Úc Thần "Nói thật, ta cũng không có."

"Phải không? Thật là trùng hợp." Sân Mộc uể oải ỉu xìu.

"Cho nên chúng ta là duyên phận." Viên Úc Thần nỗ lực muốn tìm đề tài.

Xấu hổ trầm mặc, trong phòng hai người yên lặng nhìn nhau, tựa như ở một khắc hai người xác định quan hệ hôn nhân kia, có thứ gì đó nháy mắt đã thay đổi.

Cũng không biết qua bao lâu, Sân Mộc không khỏi thở dài, duỗi tay ôm lấy Viên Úc Thần. "Ngươi đừng nóng giận, không phải ta không thích ngươi, ta chỉ là chưa từng trải qua như thế này. Ta...... Ta thật sự là đã bị nhân loại các ngươi lừa đến sợ."

Viên Úc Thần ôm ngược lại Sân Mộc, ôn nhu trấn an sau lưng hắn. "Tin tưởng ta, ta vĩnh viễn trung thành với em."

Trầm mặc một lát, Sân Mộc che mặt bật cười, lần này hắn là thật sự thua. "Úc Thần, nếu như đến anh cũng gạt ta, ta vẫn sẽ chấp nhận." Một vạn năm, hắn sống đủ rồi.

Viên Úc Thần há miệng muốn nói lại thôi, y biết lúc này nói cái gì bất quá đều là lời hứa tạm bợ đối với Sân Mộc, nhưng mà, y sẽ cho Sân Mộc biết y có bao nhiêu trân trọng em ấy.

"Ca......" Viên Cảnh Trạch từ ngoài đẩy cửa vào, nhìn thấy hai người đang ôm nhau trên giường, lời nói đến miệng lập tức bị nghẹn ở yết hầu.

Ánh mắt phiêu nửa ngày, Viên Cảnh Trạch đỏ mặt, "ba" một cái chào thẳng tắp theo nghi thức quân đội. "Ca! Phi thuyền đã chuẩn bị xong, ngươi xem ngươi cùng Sân Mộc ca khi nào xuất phát, càng nhanh càng tốt, tin tức ngươi kết hôn phỏng chừng lúc này đã sắp lan truyền khắp Lam Á Tinh!"

Nói một đoạn không ngừng nghỉ, trong lúc Sân Mộc còn mắc kẹt giữa ngôn ngữ địa phương, Viên Cảnh Trạch "phanh!" đóng sầm cửa lại, gương mặt thiêu đốt đi xuống lầu.

Đụng phải Viên Doãn Ca đang đi tới, nhìn thấy bộ dạng hấp tấp của Viên Cảnh Trạch, Viên Doãn Ca khẽ nhíu mày. "Làm sao vậy?"

Viên Cảnh Trạch nhìn cửa phòng đóng chặt trên lầu, xoa mặt thở dốc. "Làm ta sợ muốn chết, ban ngày ban mặt."

Viên Doãn Ca nhìn lên lầu lại nhìn Viên Cảnh Trạch, mơ hồ đoán được cái gì, mày lập tức nhăn càng chặt. "Ban ngày ban mặt làm bừa!"

"Ngươi không sợ chết cứ đi lên!" Viên Cảnh Trạch không hình tượng trợn trắng mắt.

"......" Viên Doãn Ca.

Sân Mộc che mặt cười ngã trên giường, Viên Úc Thần thả lỏng chân mày bất đắc dĩ nhìn Sân Mộc cười không ngừng. "Có thứ gì muốn mang, mau thu thập một chút."

"Mang tiền là được." Sân Mộc đúng lý hợp tình. "Ta có tiền a!"

Thấy Sân Mộc một bộ phong thái giàu có, Viên Úc Thần nhịn không được trêu chọc hắn. "Tiền của em từ đâu ra?"

"Trác Kỳ Bảo cho ta, nhà hắn rất có tiền." Sân Mộc khoa tay múa chân nói. "Ta dạy hắn tu luyện hắn cho ta học phí, ta là thu vào chính đáng."

"Ta không phải có cho em tinh tạp sao? Về sau đừng đòi tiền của cậu ta."

"Đó là tiền của chúng ta!"

Bị biểu tình nghiêm túc của Sân Mộc chọc đến, Viên Úc Thần cười ra tiếng. "Hảo, tiền của chúng ta."

Nhớ đến việc muốn dưỡng sủng vật trông nhà, tuy rằng bây giờ sủng vật thăng cấp thành lão công, nhưng Sân Mộc cảm thấy có thể xem xét. Cho ăn cho uống cho mặc cho dùng, cuối cùng còn cho hắn cái giường lớn trong phòng kia, dở khóc dở cười nhìn Viên Úc Thần một bên.

Cùng một nhà nói xong lời tạm biệt, dặn dò Viên Cảnh Trạch hảo hảo tu luyện, Sân Mộc liền cùng Viên Úc Thần lên phi thuyền.

"Phàn Diệp!" Nhìn Phàn Diệp đã lâu không gặp, Sân Mộc ít nhiều vẫn là có chút kinh hỉ.

Khuôn mặt thô lỗ của Phàn Diệp lộ ra nụ cười với Sân Mộc. "Sân thiếu, ngươi cùng nguyên soái chơi vui vẻ, ta điều khiển phi thuyền cho các người."

Sân Mộc nghi hoặc quay đầu nhìn Viên Úc Thần "Anh thế nhưng sẽ cho gã nghỉ?"

"Ta rất tàn bạo sao?" Viên Úc Thần nhướng mày.

"Tề Lăng Mạt nói anh áp bức cấp dưới, thích nhăn mặt..." Sân Mộc vẻ mặt nghiêm túc.

Viên Úc Thần gật đầu như có suy tư. "Tề Lăng Mạt......"

Phàn Diệp cười trộm, trong lòng vì Tề Lăng Mạt bi ai 3 giây. "Nguyên soái, Sân thiếu, chúc mừng."

Biết Phàn Diệp nói cái gì, Sân Mộc có chút tò mò "Ngươi làm sao mà biết được."

"Hiện tại chỉ sợ toàn bộ Lam Á Tinh đều điên rồi đi." Phàn Diệp cảm khái. "Hy vọng của nhân loại a." Phàn Diệp click mở màn hình giả lập trên quang não, tìm được phần giới thiệu của Viên Úc Thần, ba chữ "đã kết hôn" to to đã xoát bạo tuyến Tinh Võng.

Sân Mộc lật xem những tin nhắn đó, nhìn nhìn đống lớn lời lẽ thô bạo, các loại văn tựuy hiếp đe dọa tự sát, Sân Mộc âm thầm táp lưỡi. "Thật là khủng khiếp, nhân loại thật dọa người."

Viên Úc Thần buồn cười tắt quang não đưa lại cho Phàn Diệp "Không cần quản bọn họ."

"Sân thiếu ngươi chỉ cần hảo hảo ở cùng nguyên soái là tốt rồi, ta sẽ ở phía sau bảo vệ."

"Cảm ơn ngươi Phàn Diệp." Sân Mộc cười nói.

Phàn Diệp xua xua tay nghiêm túc điều khiển phi thuyền, Viên Úc Thần dẫn Sân Mộc đi đến đài ngắm cảnh, nhìn kim loại trong suốt trên sàn, Sân Mộc hít khí ngược nhịn không được lui về phía sau. Viên Úc Thần đỡ lấy Sân Mộc. "Sợ sao?"

"Ta sợ độ cao."

"Ta bồi em." Viên Úc Thần ôm bả vai Sân Mộc đến trước đài ngắm cảnh, chỉ vào mảnh kiến trúc lớn bên dưới nói. "Có thể tìm được nhà của chúng ta không?"

Sân Mộc trộm nhìn, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng. "Tìm không thấy, tìm không thấy."

Nhìn ra Sân Mộc thật sự sợ hãi, Viên Úc Thần bất đắc dĩ lui về phía sau đem Sân Mộc rời khỏi phần kim loại trong suốt trên đài ngắm cảnh. "Tiểu Mộc, vì sao lại sợ độ cao."

Động tác xoa lòng bàn tay của Sân Mộc dừng lại, sắc mặt thay đổi thất thường, ấp úng nói không nên lời. "Kỳ thật, cũng không phải sợ, chỉ là, chỉ là cảm thấy không thoải mái."

Nhìn Sân Mộc nửa ngày, Viên Úc Thần thở dài. "Ta mang em đi nghỉ ngơi."

"Được."

Vì sao lại sợ hãi?

Không phải sợ hãi, mà là mâu thuẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK