Mục lục
Ma Đế Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Mấy tên tu sĩ xung quanh thấy vậy, cũng không hề sợ hãi mà tiếp tục phóng pháp khí lên cao, tấn công Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc không hề để ý thân mình có năm lỗ thủng do kiếm khí đâm qua, mỗi tay một kiếm, lưỡi kiếm đỏ rực, phi thân mà đến liên tiếp thi triển ra sát chiêu về phía chúng.Lạp Ma và Liệt Sơn Hùng bên kia trên mình đã tràn đầy vết thương, vẫn còn đang vừa chém giết vừa cười ha ha:- Thống khoái, thống khoái, Tiểu Hôi, hôm nay chúng ta không chết không ngừng, ha ha ha…Gấu nâu thấy vậy cũng gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc, lập tức móng vuốt bổ lên người một tên tu sĩ đang dựng khiên chắn, làm thân thể hắn bị tách thành ba phần.Số tu sĩ vây công hai người một thú đang dần dần giảm đi rõ rệt, sau một khắc thôi mà đã chỉ còn lại hơn hai mươi tên.Bọn này thấy đại sự không ổn, lập tức đạp lên pháp khí mà chạy, không dám ngoảnh mặt lại nữa, trong lòng âm thầm nhất quyết sau này không dám dính dáng tới Vạn Hoa cốc.Cái tông môn này quá kinh khủng rồi!Sau khi một tên tu sĩ cuối cùng ngã xuống, Thanh Ngọc chống hai thanh kiếm xuống đất, trong mồm lại phun ra một ngụm máu.

Trúc Tố My thấy thế chạy lại đỡ lấy hắn, lúc này nàng hoàn toàn có thể ra tay giết người, lấy lại linh hồn bản nguyên, nhưng không biết tại sao lại không làm vậy.Nam nhân này bá đạo chiếm đoạt nàng, nhưng có lúc lại vô cùng dịu dàng đằm thắm, lại còn truyền cho nàng Thánh pháp vô thượng.

Lòng Trúc Tố My rồi như tơ vò, không biết nên làm sao cho phải.- Đinh! Chúc mừng thiếu gia nhận được danh hiệu ẩn “Chiến thiên hạ”, nhận được 500 điểm tích lũy!Thanh Ngọc dốc chút tỉnh táo cuối cùng, khai mở trận bàn cho đám Dạ Tố Mai ra ngoài, sau đó gục vào lồng ngực Trúc Tố My, không biết gì nữa.Đám nữ nhân Vạn Hoa cốc chạy lại, hoảng loạn tinh thần, không biết phải làm gì cả, chỉ thấy hai người một gấu đang nằm chổng kềnh ra đất, không có dị động.Trúc Tố My tâm niệm xoay chuyển, nói:- Một người nhanh đi thu chiến lợi phẩm, còn lại mau chóng khiêng ba tên điên này vào sơn cốc chữa thương, chỉ có ở trong sơn cốc mới an toàn, đi sát vào nhau, cái cây kia sẽ không công kích.Chúng nữ nghe vậy, cũng là nhanh nhanh chóng chóng xốc lấy Lạp Ma và con gấu ú kia, Dạ Tố Mai thì đi nhặt hết pháp khí và nhẫn trữ vật của đám người chết lại.Một nữ đệ tử Vạn Hoa cốc nói:- Người này bị thương không nặng lắm, nhưng mà con gấu kia không ổn.Trúc Tố My kiểm tra Thanh Ngọc, thấy sinh cơ của hắn đang dần dần trôi đi, vô cùng lo lắng.…Thanh Ngọc không biết đây là tỉnh hay là mơ, nhưng mà hắn bây giờ đang trần truồng nằm trên giường ở giữa một hòn đảo nhỏ, trên cao còn có vài vì tinh tú đang tỏa ra tia sáng lờ mờ.


Thanh Ngọc nhìn về hai bên, thấy có một nữ nhân mặc cung trang màu đỏ đang ngồi trước cái bàn phấn.Chỉ cần thông qua tấm gương thôi mà Thanh Ngọc cũng đã thấy một dung nhan điên đảo chúng sinh.

Tóc nàng trải dài đến eo, vô cùng mượt mà.

Trán nàng hơi cao, khuôn mặt thon dài, ở giữa mi tâm còn có hư ảnh một đóa hỏa diễm màu đỏ đang bốc cháy, vô cùng thần dị.

Mày ngài rạng rỡ, đôi mắt to lấp lánh như sao trời, phía dưới gò má phải còn có một hình xăm nhỏ ghi một ký tự mà Thanh Ngọc không hề hiểu rõ.

Mũi nàng cao, môi mềm được tô điểm lên ánh son màu đỏ tươi, căng mọng, chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta muốn tham lam mà cắn vào để tận hưởng sự ngọt ngào ấy.Bộ cung trang mà nàng đang mặc trễ xuống đến ngực, lộ ra bờ vai trần trắng muốt vô cùng gợi cảm.

Đằng sau vai phải nàng cũng có một hình xăm kỳ lạ.Thanh Ngọc nhìn thân hình kia mà mê đắm.

Hắn đang tự hỏi mình chết hay chưa thì nữ nhân kia đã đứng dậy, đến bên giường ngồi xuống.Đến bây giờ được tận mắt nhìn thấy dung nhan cao quý, xinh đẹp mà băng lãnh này, Thanh Ngọc mới hoảng hồn.

Nàng như một nữ hoàng kiêu sa đứng trên đỉnh phong của vạn giới, đôi mắt chất chứa vẻ tang thương ưu sầu mà bao quát cả chúng sinh.

Thanh Ngọc mơ hồ có cảm tưởng nếu nàng chỉ cần mở miệng thôi là hắn sẽ bất chấp hết tất cả mà bán mạng vì nàng, sinh tử cũng không từ nan.Thật đáng sợ.Vẻ băng lãnh mà lại pha chút diễm mỵ, sự thần thánh mà lại không làm cho người ta có cảm giác xa cách của nàng làm cho Thanh Ngọc thất thần hồi lâu.Nàng mặc chiếc cung trang trễ ngực, lộ ra hai bầu sữa trắng ngần to lớn, ngạo nghễ như muốn phá tan trói buộc, bên dưới lại là một chiếc đai lưng màu trắng thắt lấy eo thon tinh xảo.Nàng bỗng dưng cất một giọng nói, một giọng nói mà cả đời này Thanh Ngọc không thể nào quên được:- Chàng có biết ta là ai không?Thanh Ngọc nghe xong mà vừa sững sờ vừa sợ hãi, bởi vì giọng nói này hắn đã nghe qua vô số lần.- Ly Ly?Nữ nhân băng lãnh kia nở nụ cười, phô ra hàm răng nhỏ xinh trắng toát, sau đó còn nghịch ngợm dùng lưỡi liếm lên bờ môi của nàng một cái làm Thanh Ngọc cảm thấy tâm hồn mình muốn nổ tung.Ly Ly cúi thấp đầu xuống, nắm lấy chiếc mệnh căn ngạo nghễ kia, ghé vào tai Thanh Ngọc mà nói:- Chàng có biết thứ gì sung sướng nhất trên đời này không?Thanh Ngọc nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn lung linh kia mà lắc đầu.Ly Ly vuốt ve vật cứng rắn của nam nhân mà tự nhiên nói bằng một thanh âm khiến người ta điên cuồng:- Giao hòa thần hồn mới là đỉnh cao của dục vọng.Nói tới đây, Thanh Ngọc bỗng thấy hai tay mình bị hai chiếc còng đính chặt lên thân giường từ lúc nào, hai chân cũng vậy.


Ly Ly đưa đầu lưỡi ra mút lấy vành tai hắn mà tiếp tục nói:- Cả cuộc đời ta ngàn vạn năm chưa gặp được nam nhân nào khiến ta rung động như chàng, hôm nay ta sẽ hầu hạ chàng, từ nay ta cũng sẽ là người của chàng, chàng có thích không?Thanh Ngọc sững sờ mà nhìn vào gương mặt băng lãnh tuyệt sắc kia, không ngờ Ly Ly lại có lúc táo bạo đến vậy.

Ly Ly phất tay lên, toàn bộ y phục trên người nàng biến mất.

Cặp ngực sữa to lớn cao vút, phải to ngang bằng với Trương Phù Hoa, hai núm hồng nhỏ xinh tròn trịa, eo thon mông vểnh, hơn nữa ở dưới hai bầu vú nàng lại có một hình xăm vô cùng tinh xảo, kéo dài từ khe rãnh mê người kia xuống đến tận rốn.Cả thân hình Ly Ly phát ra ánh hào quang thần thánh, Thanh Ngọc có cảm tưởng như nàng chính là một vị thiên sứ kiêu sa mà lãnh diễm, không thể khinh nhờn.

Âm huyệt bên dưới hai chân kia vô cùng đẹp, hai chân dài thướt tha, thậm chí trên bắp đùi nàng cũng lại có một hình xăm ấn tượng.Thanh âm mị hoặc của nàng lại vang lên:- Ta đẹp không?Thanh Ngọc đắm chìm trong dung nhan đó mà chỉ biết gật đầu.Bỗng dưng, hắn thấy xung quanh tối sầm.

Hóa ra Ly Ly đã bịt mắt hắn lại từ lúc nào.

Cảm giác này khiến Thanh Ngọc bị kích thích đến cực độ, không còn biết gì nữa, cũng không biết tiếp theo Ly Ly sẽ hành hạ hắn như thế nào.Đầu tiên bên tai hắn cảm thấy nhột nhạt, chiếc lưỡi kia như ma quỷ cuốn từ vành tai, tới tận bên trong lỗ tai mới chịu thả ra.

Thanh Ngọc cảm giác được hai chân của nàng ngồi lên người mình, vùng âm huyệt nhỏ nhắn kia còn đang trêu chọc mệnh căn của hắn.Thanh Ngọc chưa bao giờ có được cảm giác đê mê và bất lực như thế này, từ trước đến nay đều là hắn chủ động, chưa bao giờ để bị nữ nhân ức hiếp như ngày hôm nay.Cái lưỡi xinh xắn kia không hôn vào miệng Thanh Ngọc, mà lại từ từ lướt xuống cổ, lướt xuống bờ ngực săn chắc của hắn, làm Thanh Ngọc run lên bần bật.

Khoái cảm trong tâm thức điên cuồng mà trào ra, không thể kiềm chế.

Đến lúc này hắn cũng phải kêu lên những tiếng kêu đầy dục vọng.Không buông tha cho Thanh Ngọc, đầu lưỡi tinh nghịch kia tiếp tục cuốn xuống đến bụng, mỗi khi nó đi tới đâu là Thanh Ngọc lại rùng mình tới đó.


Vật đặc hữu của nam nhân muốn nổ tung, không thể chịu đựng được sự kích thích như thế này.Một lúc sau, một âm thanh mị hoặc lại vang lên:- Có muốn ta chăm sóc nó không?Thanh Ngọc lập tức đáp ngay:- Muốn, ta muốn.- Xin ta đi, nói nữ hoàng của ta, ta xin nàng.Thanh Ngọc vô thức trả lời trong cơn đê mê vô hạn:- Nữ hoàng của ta, ta xin nàng.Thanh Ngọc cảm thấy chiếc lưỡi Ly Ly lại bắt đầu nghịch ngợm quanh hai bắp đùi rắn chắc của mình, rồi tới vùng tam giác mạnh mẽ của nam nhân.

Nàng như thể đang đùa nghịch trêu chọc hắn vậy, nhất quyết không chạm tới cái vật đang thẳng đứng lên kia.Bỗng nhiên, Thanh Ngọc phải gào lên một tiếng thật to, vì hắn cảm thấy đầu chiếc mệnh căn của mình đã được ngập trong một khuôn miệng bé nhỏ.

Cái lưỡi nghịch ngợm lại tiếp tục trêu chọc hắn, làm Thanh Ngọc điên cuồng không thôi.

Miệng của Ly Ly chỉ ngậm vào một chút, một chút rồi lại nhả ra, làm Thanh Ngọc lại phải cầu xin tha thứ:- Nữ hoàng Ly Ly của ta, ta xin nàng, đừng hành hạ ta nữa…Bỗng nhiên một tiếng cười khanh khách vang lên trong không gian, rồi chiếc lưỡi nàng lại chạy một đường dọc theo mệnh căn của Thanh Ngọc, rồi hắn cảm nhận được hai vật tròn nhỏ bên dưới của mình đang bị một cái miệng tham lam mút lấy.Mãi về sau, khi Thanh Ngọc đang giãy dụa, thì hắn đã cảm thấy thanh trường thương của mình được cắm ngập trong bờ môi đỏ cao quý của Ly Ly.

Tốc độ từ từ, rồi nhanh dần, nhanh dần, khiến Thanh Ngọc phải điên cuồng mà gào thét.Khi Thanh Ngọc có thể mở mắt ra thì đã thấy một thân hình thiên kiều bách mị đang ngồi trên bụng hắn.

Dung nhan kia ngắm nhìn Thanh Ngọc mà nở nụ cười điên đảo chúng sinh.

Ly Ly phất tay ra, thả tự do cho Thanh Ngọc, rồi nằm đè lên người hắn mà nòi:- Chiếm lấy ta đi..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK