Lê Cảnh Nghi gần như đã quên mất rằng, Thẩm Thường Hi cố chấp như vậy nếu chỉ qua mấy lời nói mà đã có thể thay đổi quyết định của cô, vậy thì cũng không còn là cô nữa.
Sau khi Thẩm Thường Hi rời khỏi, anh đứng trầm mặc ở hội đấu giá từ thiện một lúc mới gọi cho Tống Trần tới đón.
“Hôm nay tôi gặp Thẩm Thường Hi ở buổi đấu giá rồi.” Trên xe, anh đột nhiên nói với thư ký Tống Trần.
“Giám đốc nói là ai cơ?” Tống Trần ngồi trước vô lăng đang tập trung nhìn đường cũng phải tạm thời rời mắt mấy giây: “Thật á giám đốc? Biết cô Thẩm cũng ở Nhất thành mà không ngờ anh lại gặp được cô ấy ngay ngày đầu tiên tới đây.”
“Ừm, tôi cũng không ngờ lại gặp cô ấy ở đây.”
Không chỉ vậy, anh còn phát hiện ra Thẩm Thường Hi vốn không phải chỉ là một nhân viên bình thường mà chính là thiên kim tiểu thư của Thẩm gia kinh doanh nổi tiếng ở Nhất Thành.
“Không phải nói chứ hai người quả thật rất là có duyên đấy. Nhớ lúc trước tôi với vợ cũng là quen nhau sau mấy lần tình cờ rồi thành yêu nhau.” Tống Trần nói.
Anh thừa biết Lê Cảnh Nghi thích Thẩm Thường Hi.
Sau khi trở về vị trí, Lê Cảnh Nghi mặc dù vẫn cuồng công việc như trước nhưng dường như sự chú ý đối với công việc đã không còn đủ một trăm phần trăm nữa. Lúc thì gọi nhầm tên, không những một hai ngày mà đến hơn tuần rồi vẫn nhầm. Thậm chí thi thoảng còn thất thần.
‘Thất thần’ Cụm từ này chưa bao giờ được đặt trên người Lê Cảnh Nghi. Với kinh nghiệm yêu đương mấy năm của mình, đây không phải là dấu hiệu của tình yêu thì là gì.
Không ngờ tình yêu chỉ mới chớm nở mà Thẩm Thường Hi lại xin nghỉ việc. Đúng là tiếc thay cho Lê Cảnh Nghi không biết bao giờ mới có thể yêu lại một người nữa đây. Tống Trần có chút nuối tiếc tiếp tục lái xe.
***
“Gì cơ, giám đốc anh tỏ tình với cô Thẩm rồi?”
“Anh còn h.. hôn cô Thẩm nữa.” Tống Trần sau khi nghe Lê Cảnh Nghi tâm sự như không tin nổi vào tai mình. Lần đầu tiên trong cuộc đời thấy Lê Cảnh Nghi yêu một cô gái lại… bá đạo như vậy. Bá đạo kiểu như này, anh cũng không biết phải nói gì luôn.
“Phải, lúc đó tôi nhất thời nóng vội, sau đó tôi cũng rất hối hận.”
“Vậy cô ấy nói thế nào?”
“Không đồng ý.” Lê Cảnh Nghi lắc đầu.
Tò tình như vậy đồng ý mới lạ. Tống Trần nghĩ trong lòng.
“Vậy ban nãy anh gặp cô Thẩm ở buổi đấu giá… Anh đừng bảo là anh lại tỏ tình tiếp với cô ấy rồi bị từ chối nữa nha!”
“…” Lê Cảnh Nghi không nói gì, ánh mắt đã nói lên tất cả.
Tống Trần ngay lúc này thật muốn thay Thẩm Thường Hi dạy dỗ cho Lê Cảnh Nghi một trận nhưng vì cách biệt thân phận quá lớn, nên đành phải nhịn lại.
“Giám đốc, để tôi nói thẳng với anh vậy...” Tống Trần không nhịn được sự ngây thơ vô số tội của Lê Cảnh Nghi khi bị từ chối hai lần vẫn không biết mình sai ở đâu. Nếu như anh mà không ra tay hai người chắc mãi mãi chỉ có thể làm người dưng.
“…”
“Nếu tôi mà là con gái chắc chắn cũng sẽ không chấp nhận lời tỏ tình của anh.”
“Ý anh là gì?”
“Còn là gì nữa, giám đốc anh không nói không rằng, chưa gì đã hôn cô ấy, cô ấy chắc chắn nghĩ anh tùy tiện.”
“Mặc dù sự thật có thể không phải như vậy.” Tống Trần sợ lại bị ánh mắt Lê Cảnh Nghi xuyên thủng người, bổ sung thêm câu: “Nhưng cô thẩm không biết điều đó. Chỉ cảm thấy anh có thể tùy tiện hôn một cô gái chắc chắn không phải là người đáng để dựa dẫm.”
“Nhưng đó cũng là nụ hôn đầu của tôi.”
“Giám đốc của tôi à, bây giờ anh còn ở đây đua xem ai thiệt hơn với người ta nữa à?”
Tống Trần thở dài bất lực.
“Haizz, tôi biết giám đốc bình thường không xem phim truyền hình. Mặc dù trong phim đều diễn như anh, nhưng ngoài đời kiểu bá đạo bây giờ thực sự đã lỗi thời rồi. Cái mà con gái bây giờ muốn là chân thành, chân thành đối xứ tốt, chân thành yêu đối phương. Cho đối phương cảm nhận được tấm lòng của mình sau đó mới tỏ tình rồi mới tới…”
“Nói tóm lại đó mới là quy luật của tình yêu. Anh lại đi đốt cháy giai đoạn như vậy, bị từ chối cũng phải.”
Lê Cảnh Nghi nghe lời phân tích của Tống Trấn dường như đã hiểu ra đôi chút: “Vậy anh nói xem tôi phải làm như thế nào?”
“Giám đốc đây là đã quyết định theo đuổi lại cô Thẩm rồi sao?”
“Ừm. Tôi thích cô ấy. không muốn cứ thế bỏ cuộc.” Lê Cảnh Nghi nhẹ gật đầu, chắc chắn nói.
“Haizz, giám đốc cuối cùng anh cũng nghĩ thông suốt rồi, dù cho có bị từ chối hai lần vẫn không bỏ cuộc.”
“...”
Nhìn gương mặt chán nản của Lê Cảnh Nghi, Tống Trần hắng giọng: “Giám đốc, mặc dù anh bình thường nghiêm khắc, khó tính, trên mặt lúc nào cũng lạnh băng không có tí cảm xúc nào nhưng anh vẫn có ưu điểm đấy thôi.”
Lê Cảnh Nghi nghe Tống Trần nhận xét về mình khẽ nhíu mày hỏi: “Vậy anh nói xem điểm cộng là gì?”
“Là… là ít ra giám đốc vẫn còn biết nhận ra tình cảm của mình. Còn biết thừa nhận tình cảm…"
“Ha ha.. rất dứt khoát.”
“Rất phong độ. Ha ha…”
Tống Trần cười hết sức miễn cưỡng. Quả thực trong công việc, Lê Cảnh Nghi không thể chê vào đâu được nhưng nói về chuyện tình cảm thì… thật không dám khen tặng.
‘Còn cưỡng hôn người ta như vậy. Giám đốc đúng là can đảm thật. Với tính cách nóng nảy của cô Thẩm mà anh vẫn còn lành lặn ngồi đây hỏi tôi cách theo đuổi người ta thì quả là kỳ tích.’
Nhận ra ánh mắt hình viên đạn của Lê Cảnh Nghi, Tống Trần ngồi nghiêm túc lại, điều chỉnh tông giọng.
“Tôi chỉ đùa thôi. Ưu điểm của anh dĩ nhiên nhiều tới đếm không nổi. Anh vừa có ngoại hình không mấy người bì được, lại có gia thế tốt, học vấn tốt còn rất có năng lực làm việc này… không phải chính là người đàn ông độc thân hoàng kim trong truyền thuyết đấy sao?” Tống Trần nghiêm túc phân tích.
Nhắc tới chuyện này, Lê Cảnh Nghi đột nhiên tỏ ra suy tư: “Trước đây tôi cứ tưởng cô ấy chỉ là người bình thường thôi, nhưng cô ấy lại là con nhà giàu giống như tôi, tiền của tôi căn bản không có chút mê lực nào với cô ấy.”
“Tôi không nói là anh dùng sắc dùng tiền để theo đuổi người ta. Thực ra đối với con gái không phải cứ đẹp trai có tiền là được đâu. Còn cần phải… mặt dày một chút.”
“Mặt dày?”
“Phải.” Tống Trần ra vẻ chuyên gia gật gù: “Nghe anh nói qua, cô Thẩm hẳn cũng không phải là không có chút tình cảm nào với anh, chẳng qua có lẽ là không chắc chắn, và còn cả thiếu cảm giác an toàn. Cô ấy nghĩ anh vẫn còn tình cảm với người yêu cũ nên mới dứt khoát từ chối anh sớm.”
“Không phải người yêu cũ.”
"Chỉ là người từng thích!" Lê Cảnh Nghi nghiêm nghị.
“Đối với con gái đều như nhau cả thôi.” Tống Trần nhún vai nói.
“Vậy nên anh vẫn phải chứng minh cho Thẩm tiểu thư thấy được sự chân thành của anh. Cho thấy anh là người đáng tin cậy. Mà tiên quyết của mấy thứ này chính là ‘tạo cơ hội’. Cũng chính là nói, nếu như anh có thể gặp cô Thẩm nhiều, chứng minh cho cô ấy biết thấy được anh thật lòng thích cô ấy, có thể cho cô ấy cảm giác an toàn thì ắt sẽ đồng ý anh thôi.”
“Ừm lời anh nói rất có lý, nhưng cô ấy đã từ chối tôi rồi. Sao tôi có thể hẹn cô ấy được nữa. Hôm đó cô ấy còn nói lần sau đừng tới tìm cô ấy nữa.” Lê Cảnh nghi cảm thấy hơi có lý nhưng thực tiễn lại khác xa nhau, ‘tạo cơ hội’ mà Tống Trần nói có chút khó khăn.
“Điều này không phải quá đơn giản sao giám đốc. Không phải anh nói hai nhà có quen với nhau, còn từng có hôn ước còn gì, thiếu gì cơ hội để tiếp xúc. Cô ấy nói anh không được đến tìm cô ấy, vậy anh đến tìm ba mẹ cô ấy là được. Vừa lấy lòng ba mẹ cô ấy, lại vừa có thể tạo cơ hội gặp mặt hợp lý.”
“Tôi và ba mẹ cô ấy gặp nhau từ rất lâu rồi, từ lúc tôi còn nhỏ, bây giờ đột nhiên tới…”
“Giám đốc yên tâm. Cứ giao chuyện này cho tôi lo liệu.”
“Vậy nhờ cậu hết đấy.”