Nếu qua kiếp nạn này, thì cuộc đời này thuận buồm xuôi gió.
Thiếu chút nữa ba Tần đã đổi tên Tần Nhất Lộ là Tần Nhất Thuận.
Mắt thấy Tần Nhất Lộ đã qua sinh nhật tuổi 23. Mẹ Tần và Ba Tần luôn nhớ đến chuyện năm đó, cảm thấy con gái ở trong làng giải trí không ổn định thỏa đáng.
Ba Tần cảm thấy lần tới khi con gái trở về, nhất định phải bàn lại chuyện này với cô cho tốt, để cho cô rời khỏi làng giải trí.
Mẹ Tần lướt weibo của Tần Nhất Lộ, “Lão Tấn à, có phải Nhất Lộ lại hóa trang không?”
Ba Tần: “Đứa nhỏ này sao lại ham hư vinh như vậy!”
Mẹ Tần: “Fan đều nói Lộ Lộ và Tấn Trọng Bắc, cái gì mà một đường phát triển quan hệ.”
Ba Tần: “Tấn Trọng Bắc là ai?”
Mẹ Tần: “Chính là người đóng vai thái tử trong <thịnh thế thiên hạ>, dáng dấp vừa cao vừa đẹp trai.”
Ba Tần hừ một tiếng, “Phụ nữ các người thật nông cạn, đàn ông không thể chỉ nhìn bề ngoài.”
Mẹ Tần nhìn chống một cái, bụng bia, cái đầu trụi lủi, nhìn lại giống như cái bóng đèn to.
Ba Tần thẳng sống lưng, “Nam nhân bà phải nhìn vào nội hàm của người đó.” Lại đổi đề tài, “Bà xã, buổi tối muốn ăn cái gì? Anh đi nấu cho em ăn.”
Mẹ Tần: “…”
Mẹ Tần có tâm tư bát quái, phát hiện manh mối, nên chủ động liên lạc với Tần Nhất Lộ.
Lúc này Tần Nhất Lộ đang ở đoàn làm phim <ỷ thiên đồ lông ký>, lúc này, cô đối với Tấn Trọng Bắc là hoàn toàn kính trọng, đó là tiền bối, là nhân vật lớn, cũng không phải là người mà cô có thể ảo tưởng đến.
Mẹ Tần cảm thán, “Lộ Lộ à, mẹ cảm thấy Tấn Trọng Bắc có chút lớn tuổi, lớn hơn con chín tuổi đó. Bên cạnh con cũng chưa có người nào thích hợp sao? Tống Văn Dịch thì sao?”
Tần Nhất Lộ đang nghỉ ngơi trên ghế trước tiếp nhảy dựng lên, “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Con và thầy Tấn là quan hệ hợp tác. Mẹ đừng đoán mò, con sẽ xấu hổ đấy.”
“Con mà biết xấu hổ sao? Da mặt con dày thế mà!”
Tần Nhất Lộ: “…Ba của con đâu?”
Mẹ Tần: “Đi trung tâm thể hình huấn luyện rồi. Ba con muốn giới thiệu cho con một vận động viên mới trong đội Lam Cầu.”
Tần Nhất Lộ: “Mẹ để cho ba có thời gian làm việc này, thì đi rèn luyện cơ thể nhiều hơn đi. Không nói nữa, con phải đi học thoại đây. Bái bai!”
Cúp điện thoại, Tần Nhất Lộ rơi vài trầm tư, ngay cả mẹ của cô cũng tò mò. Như vậy có phải Tấn Trọng Bắc cũng có ý gì?
“Nhạc Nhạc, chị nói xem có phải thầy Tấn nghĩ em cố ý bám dính lấy anh ấy, để dính lây độ hot của anh ấy chứ?”
Nhạc Nhạc ngẩng đầu bình tĩnh, “Nhưng chúng ta cũng không xin tiếp viện, là mọi người tự phát hiện.”
Tần Nhất Lộ suy ngẫm, “Fan của thầy Tấn có tư chất rất cao, cũng không có mắng em.”
Nhạc Nhạc nhắc nhở: “Fan của Trình Ảnh không có mắng em sao?”
Tần Nhất Lộ sâu xa nói: “Em bị oan!”
Tần Nhất Lộ không có quá nhiều thời gian suy nghĩ cho chuyện này, sau khi quay xong <ỷ thiên>, tháng chín, cô ký lại hợp đồng mới, nhận một bộ, giữa tháng mười khai máy.
Nhưng bây giờ, người đại diện Khương Hiểu quyết định không làm người đại diện của cô nữa.
Tần Nhất Lộ buông không được. Nếu đã vào rồi, cô không thể tùy tiện thối lui được. Khương Hiểu đề cử cho cô một nam đại diện của công ty, Thẩm Trầm, ở công ty nổi danh thực lực (khắc nghiệt). Thẩm Trầm có mấy chục người nghệ sĩ, kinh nghiệm phong phú, anh ta vỗ ngực đảm bảo với khương Hiểu, sẽ làm cho Tần Nhất Lộ giống như Trình Ảnh.
Ngày sáu tháng mười, Khương Hiểu và Chu Tu Lâm đám cưới.
Tần Nhất Lộ và Tấn Trọng Bắc gặp nhau, bọn họ đã lâu chưa gặp mặt. “Thấy Tấn, thầy khỏe chứ.” Tần Nhất Lộ điềm đạm nói.
Tấn Trọng Bắc mặc áo bành tô đen, thật đẹp trai làm chi người khác không dời mắt đi được.
Tấn Thù Ngôn đứng ở bên cạnh, đây là lần đầu tiên Tấn Nhất Lộ gặp cô.
Tấn Trọng bắc lễ độ giới thiệu hai người.
Tấn Thù Ngon, “Tôi nghe nói, cô hát bài <giữa anh và em> rất hay.”
Tấn Nhất Lộ không nghĩ đến cô thân thiết như vậy, trong nháy mắt quan hệ của hai người gần hơn không ít. “Tấn tiểu thư, ảnh chụp của cô rất đẹp.”
“Lần tới tôi chụp cho cô một bộ.”
“Được. Cô và thầy Tấn rất giống nhau.”
“Tất cả mọi người đều nói như vậy. Đúng rồi, cảm ơn bách hương quả của cô.” Tấn Thù Ngôn nháy mắt mấy cái.
Tần Nhất Lộ không hiểu nhìn Tấn Trọng Bắc.
Tấn Trọng bắc: “Em gửi đến bốn hộp. Tôi một mình ăn không hết, để cho A Tác chia ra.”
Tần Nhất Lộ: “Nếu các anh thích, lần tới em gửi thêm.”
Tấn Thù Ngôn khanh khách cười không ngừng, “Nhà của cô trồng vườn trái cây sao?”
Tần Nhất Lộ lắc đầu, “Là học muội của tôi, cô ấy ở Quảng Tây nhận thầu một mảnh đất trồng vườn trái cây, hiện tại bằng hữu của tôi đang làm kinh doanh, tôi ủng hộ cô ấy buôn bán thôi.”
Tấn Trọng Bắc nhìn cô, thì ra là như vậy. “Các người cứ nói chuyện đi, tôi qua bên kai một lát.” Anh là bạn của chú rể, cho nên không thể ở chỗ này nói chuyện phiếm được.
Anh vừa đi, Tần Nhất Lộ và Tấn Thù Ngôn nói với nhau rất nhiều chuyện.
Rất nhanh, hai người có thêm nhiều chuyện để nói.
Hai người tuổi xấp xỉ nhau, nên có nhiều đề tài nói chuyện.
Mùa đông năm nay, bộ phim kết thúc. Đây là bộ phim truyền hình thứ hai của Tần Nhất Lộ, hơn thế đồng thời, hậu kỳ chỉnh sửa của <ỷ thiên> kết thúc, dự tính trung tuần tháng hai khởi chiếu.
Tần Nhất Lộ tính toán để cho mình nghỉ ngơi, kết quả, Thẩm Trầm đưa mấy bộ kịch bản cho cô. “Em đọc lại mấy kịch bản này, chúng ta thương lượng một chút kịch bản nào hợp với em.”
“Anh Trầm, em vừa mới đến nhà.”
Thẩm Trầm trực tiếp lấy miếng khoai của cô, “Đây là thực phẩm bỏ đi, Nhạc Nhạc, những thứ này, sau này không nên để xuất hiện trước mặt Nhất Lộ.”
Nhạc Nhạc: “Dạ!”
Tần Nhất Lộ đáng thương: “Anh Trầm!”
Thẩm Trầm vỗ vỗ đầu vai của cô, “Ngộ nhỡ em lại mập lên sẽ xấu đi khi ghi hình, nếu em giận dỗi, sau này người khác nhìn hình em sẽ nói em phẫu thuật.”
Tần Nhất Lộ khóc không ra nước mắt.
“Chị Khương cũng đã ngàn vạn dặn dò, để anh đào tạo em cho tốt, anh không thể phụ sự hy vọng của chị ấy.”
Tần Nhất Lộ: “Chúng ta nói chút chuyện kịch ban đi.”
Thẩm Trầm gật đầu, sắc mặt hòa hoãn đôi chút.
Năm kịch bản, trong đó có một cuốn kịch bản cổ đại. Tần Nhất Lộ đối với kịch bản này ngược lại hứng thú, “<XX truyền> kịch bản này cũng không tệ.”
Dứt lời, chỉ thấy Thẩm Trầm nhíu mày, “Cuốn này nữ chủ sợ rằng em không diễn nổi.”
“Thế nào?”
“Vai nữ chính đang tìm hình như là Dương Viện.”
“Vậy anh đưa em kịch bản này?”
“Có mấy nhân vật khách mời đặc biệt, biểu muội của nữa chủ, tiểu nha đầu mười lăm tuổi. Cha của cô ấy Bắc đại thàn xác nhận tham gia vai này.”
Mặt Tần Nhất Lộ khiếp sợ, “Anh nói ai?”
“Tấn Trọng Bắc, không phải em quen biết anh ta sao.”
“Anh ấy diễn vai cha em?”
“Tạm thời kế hoạch là như vậy, phải đợi anh ta có nhận lời hay không. Em cũng đừng quá áp lực, diễn với Bắc đại thần, em có thể học hỏi được nhiều điều.
Khóe miệng Tần Nhất Lộ di động có chút giảo hoạt vui vẻ. “Em rất mong đợi.” Lớn tuổi, đất diễn cũng nhỏ.
Hai ngày sau, Tần Nhất Lộ gặp phải Tấn Trọng Bắc.
Tần Nhất Lộ hỏi khẽ, “Thầy Tấn, Em nghe nói anh sẽ nhận bộ phim của Lỗ đạo diễn?”
Tấn Trọng Bắc đáp một tiếng.
Tần Nhất Lộ thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, nuốt nước bọt, “Vậy anh có biết không, em cũng nhận một vai trong bộ phim này?”
“Em diễn vai gì?”
“Em diễn vai con gái anh.”
“Vậy sao, cố gắng lên.”
“Vậy em gọi anh là cha, anh không cảm thấy kì quái sao?”
Tấn Trọng Bắc: “…Theo như anh biết, nam chính và nữ chính mãi cho đến cuối cùng, cũng không có con gái nào lớn như vậy.”
Tần Nhất Lộ: “Anh diễn vai nam chính?”
Tấn Trọng Bắc trầm tư một chút, “Tin tức của em quá lạc hậu.”
Tần Nhất Lộ cắn răng, trong lòng oán thầm, vậy sao anh không nói sớm! Thật ghê tởm! Cô gọi một tiếng “cha”.
Nếu Tấn Trọng Bắc không diễn vai cha của cô, Tần Nhất Lộ vui vẻ nhận lời. Vốn nếu Tấn Trọng Bắc diễn vai cha của cô, khẳng định cô sẽ không đồng ý. Theo lí thuyết, diễn viên phải được đào tạo diễn viên chuyên nghiệp, nhưng mà cô lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Diến viên của bộ <XX truyền> vẫn chưa quyết định tất cả, nam chính lá Tấn Trọng Bắc, những diễn viên khác vẫn trong thời gian tuyển chọn. Nhất là nữ chính, vẫn chưa quyết định là ai.
Lỗ đạo diễn không lo không được. Chậm chạp không mở máy, đoàn làm phim mỗi ngày đều tổn thất.
Hôm nay, tổ đạo diễn và nhà sản xuất của bộ phim cũng họp lại với nhau, thương lượng về nhân vật nữ chính sẽ là ai, bàn tới bàn lui, cũng không ra kết quả.
Lỗ đạo diễn hỏi Tấn Trọng Bắc một câu, “Trọng Bắc, cậu thấy người nào thích hợp vào vai nữ chính?”
Tấn Trọng Bắc để điện thoại di động xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Tần Nhất Lộ.”
Tần Nhất Lộ là ai? Mấy người đạo diễn thấy không rõ ràng. Đối với bọn họ mà nói, Tần Nhất Lộ là người mới. Nhưng Tấn Trọng Bắc đề cử, đương nhiên bọn họ tin tưởng.
Lúc này Tần Nhất Lộ đang chạy bộ trong phòng tập thể theo. Đúng vậy, hai ngày qua, cô hơi làm càn một chút, mặt lại tròn như bánh bao.
Tần Nhất Lộ chạy hơn nửa giờ, lúc bước xuống khỏi máy chạy bộ, chân cũng mềm nhũn, Nhạc Nhạc đỡ cô.
Huấn luyện viên để cho cô nghỉ ngơi một chút, một lát thực hiện một hạng mục huấn luyện khác.
Nhạc Nhạc lau mồ hôi cho cô, “Sau này ăn ít lại một chút, nếu không cũng không cần cực khổ như vậy.”
Tần Nhất Lộ thở hào hển, “Trầm ca nói chuyện điện thoại với ai? Điện thoại này đã gọi hai mươi phút rồi.”
Trong chốc lát, Thẩm Trầm cúp điện thoại đi đến, sắc mặt trầm trầm nhìn Tần Nhất Lộ.
Tần Nhất Lộ: “Trầm ca, có chuyện gì?”
Không khí có chút khẩn trương.
“Nhất Lộ, tại sao em lại ăn nhiều như vậy! Ngày mai đi casting cho <XX truyền>, vai nữ chính.”
Tần Nhất Lộ: “…Nữ chính?” Nam chính không phải là Tấn Trọng Bắc sao? Cô không diễn vai con gái anh, mà là vợ anh?
Thẩm Trầm nhìn mặt của cô nặng nề thở dài một cái, lại lắc đầu. “Nghỉ ngơi cho tốt, luyện tập một lát nữa đi. Tổ tông ad, van cầu em, sau này ăn ít một chút. Em sẽ diễn vai cổ trang, mặt múi quá lớn sẽ khó coi lắm!”
Tần Nhất Lộ vội vàng gật đầu, “Trầm ca, xác định rồi sao? Trời giáng bành nướng a!”
Thẩm Trầm ngờ vực nhìn cô, “Là Bắc đại thần đề cử, quan hệ của hai người không phải là rất tốt sao? Chẳng lẽ em….”
Tần Nhất Lộ lắc đầu liên tục, “Em không biết.”
“Quên đi. Ngày mai phải cố gắng lên, có cơ hội phải tranh thủ. Biết bao cô gái muốn vai nữ chính, người ta còn tốn chi phí vào. Nhưng mà, ai bảo Tấn Trọng Bắc người nam chính này có tiếng nói, nữ chính không phù hợp, anh nhất định không gật đàu đáp ứng.”
Tần Nhất Lộ xoay người bắt đầu rèn luyện, hôm này, cô cho mình nhiều hơn nửa giờ rèn luyện.
Hôm sau, sáng sớm Tần Nhất Lộ phải đi thử vai. Lần này nữ chính là một thiếu nữa thuần khiết không rành thế sự. Vì gia tộc mà hứa hôn, gả cho một thế gia công tử, cùng chồng từ hai người xa lạ yêu nhau đến cuối cùng cùng chồng xây dựng lại quốc gia.
Tần Nhất Lộ hóa trang, nữ trang thời kỳ Nam Bắc triều, không nghĩ tới cô mặc vào hiệu quả không tệ. Bốn bề vắng lặng, cô cầm gương hóa trang, nhìn chính mình sau khi hóa trang, nhéo mặt, lầm bầm một câu, “Mập chỗ nào? Rõ ràng nhìn rất tốt mà.”
Lúc Tấn Trọng Bắc đi vào thì nghe được những lời này của cô, anh cười khẽ một tiếng, có ý tốt nhắc nhở: “Nữ chính mặt trái xoan.”
Tần Nhất Lộ lập tức thu gương, “Thầy Tấn, anh cũng tới.”
Tấn Trọng Bắc đi đến trước mặt của cô, lần này nghiêm túc quan sát mặt của cô. Tần Nhất Lộ trang điểm, khuyên tai ngọc tinh sảo, theo động tác của cô nhoáng lên, thậm chí là đáng yêu.
“Lỗ đạo diễn sẽ đến ngay.” Tấn Trọng Bắc ngồi đối diện cô.
Tần Nhất Lộ có điểm ngờ vực hỏi, “Thầy Tấn, nghe nói là anh đề cử em?”
“Ừ.”
“Tại sao?”
Tấn Trọng Bắc duy nghĩ vài giây, “Ban đầu tổ biên kịch có đề cặp đến em, cảm thấy em rất thích hợp với nhân vật này.”
Thì ra là vậy.
Kết quả, cô không phụ sự kì vọng của Tấn Trọng Bắc nhận vai nữ chính. Cô thở phào nhẹ nhõ, xách váy, chạy đi tìm Tấn Trọng Bắc.
Tấn Tọng Bắc mặc một thân bạch sam, bên hông đeo ngọc bội, trợ lí đang giúp anh sửa lại vạt áo.
“Thầy Tấn, tôi nhận được vai nữ chính rồi.” Giọng nói của cô vừa ngọt lại vừa giòn, ánh mắt thẳng tấp nhìn theo anh.
“Chúc mừng em.” Giọng nói của anh không quá phập phòng.
“Thầy Tấn, nếu anh ở cổ đại, thì không có chuyện xuất hiện Phan An, mà diện mạo là so với Trọng Bắc đó.”
Trợ lí hì hì cười một tiếng.
Tấn Trọng Bắc nhìn cô, “Cuối tuần khai máy, em trở về xem lại những đoạn của nữ chính cho kỹ đi.”
Khóe miệng của Tần Nhất Lộ cong lên, “Anh yên tâm, em trở về sẽ nghiên cứu. Vậy em không quấy rầy anh nữa.”
Tấn Trọng Bắc suy nghĩ, “Không vội thì chờ một lát, Tôn đạo diễn nói, nếu như hôm nay em diễn thử thành công, thì để cho nam chính và nữ chính chụp một tấm ảnh ở đoàn phim.”
Trong mắt Tần Nhất Lộ không giấu được sự vui sướng, “Vậy em chờ anh.” Cô ở một bên ngoan ngoãn chờ Tấn Trọng Bắc thu dọn thỏa đáng, thỉnh thoảng nhìn anh mấy lần.
Nhìn như vậy, cách chín tuổi cũng đâu phải là nhiều.
Chờ Tấn Trọng Bắc làm tóc, sửa sang thỏa đáng, lúc chuẩn bị đi ra, thấy Tần Nhất Lộ nhing mình với ánh mắt kinh ngạc.
Anh ho nhẹ một tiếng, “Đi.”
Tần Nhất Lộ lập tức hoảng thần, mặt đáng yêu, “Ngại quá. Thầy Tấn, anh mặc như thế này rất đẹp. Khó trách nhiều năm như vậy, danh tiếng của anh cũng không giảm. Thầy Tấn, bình thường anh bảo dưỡng như thế nào?” Ríu tít nói, mới vừa rồi lúc thợ trang điểm hóa trang cho anh, cô gắt gao nhìn anh.
Đoạn đường đi cũng này cô như một cái máy hát, vấn đề nối tiếp vấn đề.
Tấn Trọng Bắc nhìn ra được nha đầu này được nhận vai nữ chính, vô cũng vui vẻ.
“Thầy Tấn….” Lời còn chưa nói hết, trong lúc bất chợt, cả người của cô ngã về phía trước.
Thật may Tấn Trọng Bắc nhanh tay lẹ mắt, kéo cô lại. Tấn Nhất Lộ thuận thế ngã vào ngực của anh, hai người dụa cào cùng một chỗ.
Tần Nhất Lộ tâm tình khẩn trương nhảy liên hồi, tựa vào người anh cô ngửi thấy nhàn nhàt mùi hương, rất dễ chịu.
Tấn Trọng Bắc từ từ buông tay, nhắm mắt nhìn cô lay động. “Nhất Lộ, bốn tháng tới, em nhất định phải làm quen với trang phục này.”
Tần Nhất Lộ cúi đầu sửa lại làn váy, vừa nãy cô không chú ý, đạp lên váy, mới có thể ngã. “Ừ, cảm ơn!”
Tấn Trọng Bắc nhìn cô lảo đảo muốn nagữ, chậm rãi giơ tay lên đỡ.
Tần Nhất Lộ nhìn động tác của anh, không nhúc nhích.
Anh lần nữa đem trâm của cô cài lại cho tốt, “Đi thôi.”
Tần Nhất Lộ suy nghĩ trong chớp mắt, anh vừa dịu dàng như vậy. Cô đã nhập va vào nhâ vật, chậm rãi mở miệng, “Cảm ơn chàng, phu quân.”
Trong nháy mắt Tấn Trọng Bắc cũng giật mình, ánh mắt rơi vào hai gì má đỏ bừng của cô, cổ họng của anh có chút nghẹ lại.
Tần Nhất Lộ có lúc sẽ làm cho người khác không ngờ.
Đừơng đường là Bắc đại thần lại không nói ra được một câu, không cần khách khí, nương tử.
Lặng lẽ, cô lại bổ sung mọt câu, “Thầy Tấn, em chỉ thay đổi không khí thôi.”
Tấn Trọng Bắc: “…”
Chờ sau khi hết bận, Thẩm Trầm đến đón Tần Nhất lộ, anh khách khí lễ độ chào hỏi với Tấn Trọng Bắc. “Anh Bắc, sau này phiền anh chỉ dạy nhiều hơn cho Nhất lộ của chúng em. Hôm nào chờ A Tác rảnh rỗi, chúng ta cùng tụ họp.”
Tấn Trọng Bắc gật đầu, “Tôi đi về trước.”
Thẩm Trầm nhìn anh lên xe quản lí, cho đến khi bóng xe đi xa. Anh thở dài nói, “Nhất Lộ, chờ khi nào em nổi tiếng, nhất định phai đặt mua một xe trợ lí!”
Tần Nhất Lộ: “…”
Trên đường trở về, Tần Nhất Lộ bắt đầu đọc kịch bản. Lần trước cô chỉ nhìn phần diễn của diễn viên khách mời, phần diễn của nữ chính cô chưa kịp nghiên cứu. Thấy một phần ba, nam chính và nữ chính có phân diễn thân mật!
“Anh Trầm, em thấy trong kịch bản có cảnh, nam chính hôn nữ chính….”
“Vậy em được lời rồi. Bộ thứ ba diễn có thể hôn được Bắc đại thần.”
Khóe miệng Tần Nhất Lộ giựt giựt, “Sau này còn có động phòng…”
Tác giả có lời muốn nói: Một đường hướng bắc, tạm thời không viết dài.
Nhưng sau này có thể thử loại văn phong này.
Trước tiên kết thúc sau ba tuần.