Dì giúp việc làm rất nhiều đồ ăn đêm, nhưng Vệ Lai chỉ ăn một nửa, nửa còn lại cô nhờ Châu Túc Tấn giải quyết.
“Ông xã.” Cô đưa đĩa thức ăn đến trước mặt anh.
Châu Túc Tấn đưa cốc nước cho cô, cầm đũa lên ăn.
“Ngày mai mẹ em sẽ tới.” Vệ Lai suýt nữa quên mất chuyện này, ở cữ vài tháng, trí nhớ của cô không còn tốt như trước.
“Ngày mai mấy giờ mẹ đến?”
“Chuyến cao tốc sớm nhất, khoảng 12 giờ đến ga tàu.”
Châu Túc Tấn nói: “Để anh đi đón mẹ.”
“Không cần đón, bác Hạ đã sắp xếp xe rồi.” Vệ Lai bảo anh ngày mai cứ bận việc của mình.
Châu Túc Tấn chậm rãi ăn mì, “Không có việc gì cả, trước Tết cũng không cần đến công ty nữa.” Anh sẽ ở nhà với cô và Thần Thần.
Vệ Lai đứng dậy, dời ghế sang cạnh anh, ánh mắt hướng về đĩa mì.
Châu Túc Tấn bưng đĩa lên, gắp vài sợi mì đến bên miệng cô.
Thật ra Vệ Lai không đói, nhưng cô đột nhiên muốn được anh đút cho ăn.
Trưa hôm sau, mẹ vừa đến biệt thự không lâu, ba đã gọi điện tới.
Sau một lúc chờ đợi, Vệ Hoa Thiên cuối cùng cũng bắt được taxi. Ông nói với con gái, nếu như không tắc đường, khoảng một tiếng nữa sẽ đến biệt thự.
Con gái năm nay không về Giang Thành ăn Tết, ông sẽ đến thăm con gái và Thần Thần.
Ông cũng thuận tiện mang nhân bánh trôi mà mẹ làm tới.
“Ba, sao ba không gọi điện trước để con đi đón ba.”
“Trời lạnh, ba đi taxi sẽ tiện hơn.”
Vệ Lai hơi dừng lại, “Ba, hôm nay mẹ cũng đến thăm Thần Thần, vừa mới tới nhà.”
Lần cuối cùng Vệ Hoa Thiên gặp vợ cũ là trong bữa tiệc đầy tháng của cháu gái, ngày con gái sinh, hai người cũng đều có mặt. Số lần gặp nhau nhiều lên, nút thắt trong lòng cũng dần dần mở ra.
“Vậy con nói chuyện với mẹ trước đi, về đến nhà chúng ta nói chuyện sau.”
Trình Mẫn Chi đang cho bé con tập vận động, Thần Thần vô cùng hưởng thụ, cái miệng nhỏ không ngừng cười.
Đợi con gái cúp máy, Trình Mẫn Chi hỏi: “Ba con tới sao?”
“Vâng, có lẽ là chuyến tàu muộn hơn mẹ.”
Trình Mẫn Chi quay đầu nhìn con gái, dặn dò con gái không cần lo lắng: “Sau này Thần Thần lớn lên, mẹ và ba con chắc chắn sẽ gặp nhau thường xuyên, quen dần cũng thấy không phải chuyện gì lớn.”
Bà từng hỏi bản thân, nếu có cơ hội quay lại thời điểm trước khi ly hôn với Vệ Hoa Thiên, cũng biết sau khi ly hôn Vệ Hoa Thiên sẽ có mối quan hệ mới, liệu bà có tiếp tục chịu đựng và không ly hôn không?
Bà nghiêm túc suy nghĩ, vẫn quyết định sẽ ly hôn.
Cho dù có chịu đựng thêm ba năm hay năm năm, kết quả vẫn sẽ như thế.
Càng nghĩ thế, trái tim cũng càng bình tĩnh hơn.
“Nhất Hàm sinh em bé, mẹ còn có thể vào viện thăm con bé, con nói xem còn chuyện gì mà mẹ không thể vượt qua đây?”
Lúc đó Triệu Mai tình cờ cũng ở trong phòng bệnh, nhìn thấy bà thì sững sờ hồi lâu, sau khi bình tĩnh lại thì nắm tay bà. Hai người không cần giả vờ khách sáo, cũng không nói chuyện với nhau quá nhiều.
Trình Mẫn Chi định thần, tiếp tục tập vận động cho Thần Thần.
Vệ Lai nằm thẳng trên giường giống con gái, bắt chước động tác duỗi người như con gái, Thần Thần càng mỉm cười vui vẻ hơn, không ngừng nghiêng đầu nhìn cô.
Một tiếng rưỡi sau, ba tới nơi.
Vệ Hoa Thiên mang theo một chiếc vali to, bên trong đều là đồ cho con gái và cháu ngoại.
“Ba, mau uống ly nước nóng đi.”
“Không lạnh. Trong xe taxi rất nóng, ba còn phải cởi áo khoác.”