Chẳng lằng nhằng thêm gì nhiều, Thảo Anh cũng kéo vali theo sau nó và nhưng người còn lại thì cũng về phòng.
…
Vừa vào đến nơi, nó ngồi xuống cái ghế sofa đặt ở phòng khách rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút. Chừng năm phút sau thì lại bật đầy đi lấy cái laptop trong vali ra làm việc. Nó cần phải lên kế hoạch thật thận trọng cho tối nay.
- Mày làm gì vậy? – Thảo Anh nhìn nó hỏi sau khi vừa trong phòng tắm bước ra với cái khăn trắng quấn quanh người.
- Làm việc! – Nó trả lời một câu ngắn gọn nhưng súc tích.
- … - Thảo Anh không nói gì nữa, chỉ nhún vai một cái rồi bước vào phòng thay đồ.
Xong, cô nàng trở lại phòng khách và ngồi xuống cạnh nó. Đưa một tay vòng qua eo An, Thảo Anh ti cằm lên vai nó rồi nói:
- Thơm quá! Nước hoa gì vậy?
- Mùi mới đấy. Chưa đưa vào sản xuất đâu! – Nó cười nhẹ nhàng.
- Ừm… - Thảo Anh khẽ gật đầu.
- Mà mày bỏ tay ra đi. Thiên sẽ ghen đó. – Nó cười xoà với cô bạn.
- … - Thảo Anh lặng thinh không nói gì. Chỉ có thể nhìn thấy rằng khi vừa mới nhắc đến cái tên Thiên thì từ sâu trong đáy mắt cô nàng có một sự dao động nhẹ. Phải. Chỉ nhẹ thôi nhưng trong tim thì đã sắp thành bão rồi.
- Mày…với Thiên có chuyện gì à? – Nó hỏi giọng nhẹ nhàng nhất có thể.
- … - Thảo Anh vẫn không trả lời. Không phải vì không muốn mà là cho dù có mở miệng đi chẳng nữa thì cô biết phải nói cái gì đây?
- Mày không muốn nói à? – Nó lại lên tiếng.
- … - Thảo Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bật lên tiếng khóc trong trẻo của mình.
Nhìn Thảo Anh bây giờ yếu đuối và mỏng manh đúng như cái tên của mình. Thảo Anh nắm chặt vào bờ vai nó, gục đầu vào ngực nó vào khóc mãi. Có lẽ giữa cả hai đãng xảy ra chuyện gì chăng?
- Tại…tại tao hết! Tại tao cả mà…Chỉ là…chỉ là tao…tự làm khổ…bản thân mà thôi. Đáng lẽ…tao phải hiểu rằng…tình cảm anh ấy dành cho tao…chẳng có gì hết…chỉ….chỉ là…chỉ là…chỉ…là… - Thảo Anh nói trong nước mắt một lúc thì đột nhiên dừng lại, không nói nữa, từ từ ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên nhìn nó.
- …? – Nó nhìn cô bạn như muốn nghe cho hết câu nói của cô nàng.
- Tình…anh em… - Thảo Anh cuối mặt, nói nhỏ.
Xong, Thảo Anh ngửa mặt lên cười khan. Một nụ cười chua xót, đau đớn hoà cùng những giọt nước mắt lã chã rơi trong nỗi buồn bất tận của bản thân. Cô nàng tự hỏi, cái thứ tình cảm chết tiệt mà bản thân đã mang hơn mười hai năm qua sẽ khiến mình đau khổ đến mức nào và đến bao giờ?
Thảo Anh đột nhiên ngưng cười, cúi xuống nhì thẳng vào mắt nó:
- Tao hỏi mày một câu được chứ?
- Ừ. – Nó gật đầu.
- Yêu là đau, vậy làm sao để tao ngừng yêu đây? Làm sao để ngừng cái cảm giác này lại đây? Làm sao để vứt bỏ cái hình ảnh khốn kiếp ấy ra khỏi đầu tao đây? Làm sao để mỗi tôi không nhớ đến anh ta? Làm sao để tao không nằm mơ thấy anh ấy nữa? Làm sao? – Cô nàng gào lên.
Nó chưa trả lời vội, chỉ gạt tay nhỏ rồi bước đến kế bên cái cửa sổ, nhìn ra bãi biển xanh ngắt, nắng vàng và bãi cát mịn. Thảo Anh vẫn giương mắt nhìn theo nó như chờ câu trả lời. Mãi một lúc sau nó mới lên tiếng:
- Nếu có cách…mày có chắc là làm được không?
- Hả? – Thảo Anh trân trần nhìn nó không hiểu.
- Nếu muốn ngừng yêu, chỉ có cách là sống thật tốt và cố quên đi. Nhưng mày có chắc là làm được không? Bản thân mày không hề sống cơ mà? Mày chẳng hề muốn sống! Vì vậy thứ duy nhất níu mày lại với cuộc đời là Thiên. Mày hận mẹ mày vì bà ta bỏ bố con mày đi. Chính lúc đó mày đã muốn chết. Chính tao còn can không được mà? Thế mà mày vẫn sống đấy thôi. Đơn giản là vì mày không bỏ Thiên được. Vậy nếu bây giờ rời khỏi anh ấy thì mày sẽ ra sao? Thế thì chết đi. Chấm hết mọi chuyện! – Nó cười ranh mãnh nhìn Thảo Anh.
- … - Cô nàng không trả lời.
- Thế nào? –Nó nhếch môi cười nhìn Thảo Anh.
- Tao… - Thảo Anh ậm ừ.
- Thôi…đừng nói nữa! Nếu mày cảm thấy không thể sống thế này nữa thì hãy từ bỏ đi. Mày hiểu mà. Nếu tiếp tục thì người đau khổ là… - Nó nói tới đây thì ngừng, nhìn Thảo Anh nhoẻn miệng cười một cái rồi bước vào phòng tắm.
Thảo Anh nhìn theo dáng nó. Cuối cùng thì giữa Thảo Anh và Thiên đã có chuyện gì xảy ra?
…