• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi mang thai, Kỷ Minh Nguyệt rất thích ăn chua, cũng vô cùng thích ăn cay.

Mỗi lần Chúc Cầm đều vừa bóc quýt chua cho cô vừa nói thầm: “Người ta nói là nam chua nữ cay, Miêu Miêu, con vừa thích ăn chua vừa thích ăn cay, rốt cuộc là nam hay nữ?”

Kỷ Minh Nguyệt không để ý, ăn quýt rất vui vẻ, “Nói không chừng là một bé trai ôn nhu giống Lão Tạ, hoặc là một bé gái giống con đó?”

“…” Chúc Cầm nghĩ nghĩ, trầm mặc hai giây, nói, “Vẫn là bé trai ôn nhu giống Tiểu Tạ thì tốt hơn.”

Kỷ Minh Nguyệt: “?”

Mẹ thân ái của con, mẹ có nhìn thấy trên đầu con gái bảo bối của mẹ đầy dấu chấm hỏi không?

Bé gái tính cách giống con thì có gì không tốt?!

Thực sự cảm nhận được sự ghét bỏ của mẹ đó.

Kỷ Hoài ở một bên gật đầu phụ họa với quan điểm của mẹ mình, sau đó nhìn chằm chằm quýt trong tay Kỷ Minh Nguyệt, thấy cô ăn rất vui vẻ, nhịn không được hỏi: “Chị, chẳng lẽ chị không thấy chua à?”

Cái loại vỏ xanh này, vừa nhìn là biết chua muốn đòi mạng…

Kỷ Minh Nguyệt lắc đầu.

Lại ăn thêm một miếng, biểu cảm trên mặt cô hoàn toàn có thể được hình dung bằng hai chữ “hưởng thụ”.

Kỷ Hoài nuốt nước miếng, thừa dịp Kỷ Minh Nguyệt không chú ý, nhanh tay cầm một miếng quýt mà bỏ vào miệng.

“…”

Một giây sau, cậu lập tức phun hết vào thùng rác.

Cầm lấy nước trên bàn, uống một cốc đầy, Kỷ Hoài mới cảm thấy mạng nhỏ của mình được cứu về.

“Sao lại chua như vậy!” Kỷ Hoài cũng sợ ngây người, chỉ vào số quýt còn lại trong tay Kỷ Minh Nguyệt, ánh mắt kinh hãi, “Chị gọi cái này là ngon à?”

Cậu lại nhìn Chúc Cầm, thành tâm thật ý khen, “Mẹ, mẹ có thể tìm được quýt chua đến mức này, thật đúng là không dễ dàng…”

***

Thân thể của Kỷ Minh Nguyệt rất tốt, lại được cả nhà chiếu cố, cô nôn nghén không có gì quá nghiêm trọng, ngay cả công việc cũng có thể tiếp tục thêm một thời gian, chỉ là không đến phòng thí nghiệm nhiều được.

Chẳng qua là, với thành quả nghiên cứu nhiều năm, lại có thành công của M-1, mấy tháng vì bụng lớn mà không vào phòng thí nghiệm được cũng không phải là vấn đề.

Dưới sự quan tâm tuyệt đối của mọi người đối với giới tính của thai nhi, tháng thứ mười mang thai, Kỷ Minh Nguyệt thuận lợi hạ sinh em bé.

Là một tiểu Công chúa.

Tạ Vân Trì đặt tên cho tiểu Công chúa là Tạ Thiên Tầm.

Bạn nhỏ Tạ Thiên Tầm vừa sinh ra đã là tâm điểm chú ý của mọi người.

Cô bé không chỉ có một người mẹ xinh đẹp và một người ba ôn nhu, còn có cậu nhỏ Kỷ Hoài cứ ba hôm hai bữa lại chạy tới ôm, ông bà ngoại cùng ông bà nội mỗi ngày đều gọi “bảo bối ngoan”, cùng với người cô Thời Thần không về thì thôi, vừa về liền nựng má cô bé.

À đúng rồi, còn có một người thường xuyên cùng mẹ cô bé đấu khẩu, nhưng lại rất tốt với bé, cậu Bùi Hiến.

Hưởng gen trội từ Tạ Vân Trì cùng Kỷ Minh Nguyệt, Tạ Thiên Tầm từ nhỏ đã rất xinh đẹp, vô cùng đáng yêu.

Đến khi lớn hơn một chút, ngày nào cô bé cũng sẽ nhờ mẹ buộc hai bím tóc dễ thương, sau đó không ngừng ngắm mình trong gương.

Còn chạy từng bước nhỏ đến trước mặt Tạ Vân Trì, cực kỳ nghiêm túc, sờ sờ bím tóc của mình, nãi thanh nãi khí hỏi anh: “Ba, có phải trên thế giới này, ngoại trừ mẹ thì con là nữ hài tử đẹp nhất không?”

Tiểu cô nương đôi mắt to tròn tỏa sáng, lông mi dài, rõ ràng là còn không cao đến đầu gối của Tạ Vân Trì, nhưng vẫn học theo dáng vẻ nghiêm trang của người lớn.

Bộ dáng của cô bé có mấy phần giống với Kỷ Minh Nguyệt, nhất là đôi mắt to tròn kia, khi nói chuyện thì liên tục chuyển động, thoạt nhìn trong trẻo như dòng suối chảy.

Tạ Vân Trì thực sự chịu không nổi sự dễ thương của Tạ Thiên Tầm, ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, nghiêm túc nhìn bộ dáng của con gái, xoa đầu bé con: “Ừm, Thiên Tầm của chúng ta đúng là rất xinh đẹp.”

Tạ Thiên Tầm lập tức vui vẻ, cười đến không mở nổi mắt, nhảy tại chỗ hai lần, sau đó lại chạy đi với đôi chân ngắn, đến trước cửa thư phòng thì ló đầu vào, khẽ gọi: “Mẹ, ba nói con xinh đẹp, nhưng con biết, mẹ là nữ hài tử xinh đẹp nhất trên thế giới!”

Tạ Vân Trì đi theo, chuẩn bị đưa cô bé rời đi: “Mẹ đang làm việc, không nên phá mẹ.”

Lời còn chưa nói hết, thanh âm của Kỷ Minh Nguyệt liền truyền ra từ thư phòng, trêu Tạ Thiên Tầm: “Nữ hài tử? Mẹ là nữ hài tử sao?”

Vấn đề này dường như thật sự làm khó bé Tạ Thiên Tầm chỉ mới hai tuổi.

Cô bé nghiêng đầu, giống như là đang suy nghĩ về câu hỏi vừa rồi mẹ hỏi.

Quá khó.

Tạ Thiên Tầm cúi đầu, ngay cả hai bím tóc dường như cũng có chút sầu theo.

Cánh tay ngắn ngủn ôm lấy cái cửa, mím môi.

Tạ Vân Trì nhìn vừa buồn cười lại vừa đau lòng, đang tính ôm con gái lên dỗ thì lại thấy hạt đậu nhỏ vừa rồi còn buồn rầu đột nhiên ngẩng đầu lên, hưng phấn không thôi, tựa hồ là đã tìm ra đáp án.

“Cậu Bùi nói, chỉ cần được người khác cưng chiều thì chính là nữ hài tử. Ba cùng con đều cưng chiều mẹ như vậy, mẹ có thể làm một tiểu cô nương cả đời!”

Thanh âm của tiểu cô nương mềm nhẹ, ngữ khí lại rất kiên định, phát âm còn có chút không đủ tiêu chuẩn, nhưng khí thế thì lại không thiếu.

Cô bé vừa ngẩng đầu, cái trán nhíu lại mang theo ý chí chiến đấu cháy bỏng, làm người ta vừa nhìn đã muốn nựng một cái.

Tạ Vân Trì bật cười, con gái đáng yêu đến mức muốn hôn cô bé hai cái.

Đâu chỉ có Tạ Vân Trì?

Kỷ Minh Nguyệt đang ở trong thư phòng làm việc cũng nhịn không được, đứng lên đi ra ngoài, đến trước mặt Tạ Thiên Tầm, ôm cô bé lên, hôn hai bên má.

Người mẹ xinh đẹp nhất thế gian đang hôn mình!

Hai cái tay ngắn ngủn của cô bé cố hết sức ôm lấy cổ của Kỷ Minh Nguyệt, lại dùng sức hôn một cái lên mặt Kỷ Minh Nguyệt: “Thiên Tầm yêu mẹ nhất!”

Nghĩ nghĩ, Tạ Thiên Tầm quay đầu, chớp chớp đôi mắt to, bổ sung, “Ba cũng yêu mẹ nhất!”

Kỷ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy muốn tan chảy.

Sao cô lại có được một người tốt như Tạ Vân Trì, còn có một thiên sứ như Tạ Thiên Tầm chứ.

“Mẹ.” Tạ Thiên Tầm lại mở miệng nói, “Vừa rồi cậu nhỏ gọi điện thoại cho Thiên Tầm, cậu nói là hôm nay tới nhà ăn cơm.”

Kỷ Minh Nguyệt gật gật đầu.

Tạ Thiên Tầm níu chặt áo của bản thân, buồn rầu do dự hai giây, vẫn quyết định thành thật khai báo, “Cậu nhỏ nói sẽ mua bánh quy nhỏ cho Thiên Tầm, tối nay con có thể ăn hai cái không?”

Cô bé nỗ lực nắm chặt tay, đôi mắt tràn đầy khát vọng với bánh quy.

Kỷ Minh Nguyệt luôn quản cô bé rất nghiêm, mấy đồ như bánh quy không cho phép ăn nhiều.

Nhưng Tạ Thiên Tầm thích, đặc biệt thích.

Tạ Vân Trì tuy rằng ôn nhu, nhưng ở phương diện này luôn là do Kỷ Minh Nguyệt định đoạt.

Cho nên cô bé nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể gọi điện thoại cho cậu nhỏ.

Kỷ Hoài thương cô bé đến không chịu được, cơ hồ là hữu cầu tất ứng, đừng nói là bánh quy nhỏ, thậm chí là bánh quy lớn đến mức nào cũng phải mua.

Đương nhiên, sau khi cậu mua thì…

Chị cậu vẫn không cho Tạ Thiên Tầm ăn, cái này không phải phạm vi cậu có thể quản được…

Kỷ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy buồn cười.

Cho nên hôm nay Tạ Thiên Tầm mồm miệng khen ngợi cô như vậy là vì buổi tối muốn ăn hai cái bánh quy à?

Sao lại có chút hèn mọn nhỉ?

Tạ Thiên Tầm tha thiết chờ mong nhìn chằm chằm cô, ánh mắt to tròn thể hiện sự khát vọng đối với bánh quy.

Ôi.

Vào cái thời còn chưa biết sự đời, khi gặp tình huống này thì cô bé sẽ đi ôm đùi ba mà năn nỉ.

Dù sao thì, ba ôn nhu như vậy, ngay cả khi cô bé phạm sai lầm cũng ít khi trách mắng, còn an ủi bé, lúc đó cô bé cảm thấy…

Năn nỉ ba cho mình ăn hai cái bánh quy chắc là sẽ rất dễ dàng nhỉ?

Ôi.

Hiện tại nghĩ lại, đúng là tuổi trẻ!

Cô bé của hiện tại đã quá thành thục, biết được rằng năn nỉ ba cũng vô dụng!

Tuy rằng ba rất ôn nhu, nhưng chuyện gì cũng phải nghe mẹ, nếu mẹ không cho bé ăn bánh quy, thì ba tuyệt đối cũng không cho bé ăn lén!

Trong lòng Kỷ Minh Nguyệt đã cười tới chết lên chết xuống, nhưng trên mặt vẫn phải giả bộ nghiêm túc, không chút lưu tình mà cự tuyệt thỉnh cầu của Tạ Thiên Tầm: “Không được, buổi tối ăn nhiều bánh quy không tốt cho răng.”

“A…” Tạ Thiên Tầm nhất thời thất vọng mà cúi thấp đầu, hai cái bím tóc cũng ỉu xỉu rũ xuống, giống như bà cụ non mà thở dài, “Được rồi, con biết mẹ là vì muốn tốt cho con.”

Kỷ Minh Nguyệt thật sự không nhịn được nữa, cười ra tiếng, ngữ khí chậm lại một chút: “Nhưng mà, sáng mai có thể ăn thêm hai cái.”

“Thật sao?!” Hạt đậu nhỏ vừa rồi còn ủy khuất, vừa nghe mẹ hào phòng nói xong thì lập tức hưng phấn.

Nhìn thấy mẹ gật đầu, đôi mắt đen láy của Tạ Thiên Tầm lại càng lấp lánh như bầu trời đầy sao, vui vẻ như gặp được tiên nữ, hôn một cái thật lớn trên má của Kỷ Minh Nguyệt: “Mẹ tốt nhất!”

Một mình còn chưa đủ, phải thêm cả Tạ Vân Trì: “Ba, ba cũng hôn mẹ đi!”

“Sao lại muốn ba hôn?” Tạ Vân Trì sờ má Tạ Thiên Tầm, trêu cô bé.

Thanh âm của Tạ Thiên Tầm non nớt, lại đáp không chút do dự. “Bởi vì mỗi lần ba hôn mẹ, mẹ đều rất vui, Thiên Tầm vui vẻ, cũng muốn mẹ được vui vẻ.”

Kỷ Minh Nguyệt: “…”

Tạ Vân Trì cười ra tiếng, chậm rãi gật gật đầu: “Thì ra là vậy. Thiên Tầm nhà chúng ta thật thông minh, còn có thể nhận ra mẹ rất vui vẻ.”

Tạ Thiên Tầm được khen thì càng vui hơn, “Đúng vậy đúng vậy, chỉ cần ba hôn mẹ thì dù con có làm sai, mẹ cũng sẽ không mắng con.”

“…”

“Được.” Tạ Vân Trì sợ vợ mình mệt, đưa tay ra ôm lấy Tạ Thiên Tầm, vỗ vỗ lưng cô bé, như là đang nói chuyện với Tạ Thiên Tầm, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Kỷ Minh Nguyệt, “Vậy đêm nay ba sẽ hôn mẹ thật nhiều.”

“…”

Không, không cần…

Huhuhu, cô không có vui!

***

Tiểu nha đầu Tạ Thiên Tầm này, am hiểu nhất chính là…

Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.

Cũng không biết là học theo ai, Kỷ Minh Nguyệt từng suy xét vấn đề này rất nhiều lần, còn thảo luận một hồi lâu với Tạ Vân Trì.

“Anh với em hình như đều không có tính cách như thế mà?” Cô nghĩ mãi không được, “Tạ Thiên Tầm sao lại như vậy…”

Đương nhiên, ban đầu Kỷ Minh Nguyệt cũng không phát hiện.

Cô chỉ thấy, Tạ Thiên Tầm tuy có chút mỏng manh, nhưng tất cả mọi người bên cạnh đều vô cùng cưng chiều cô bé.

Sau này mới nhìn ra, Tạ Thiên Tầm tuy còn nhỏ, nhưng EQ cao đến đáng sợ.

(EQ – Emotional Quotient: chỉ số thông minh cảm xúc, mô tả khả năng, năng lực, kỹ năng hay khả năng tự nhận thức để xác định, đánh giá và điều tiết cảm xúc của chính mỗi người, của người khác, của các nhóm cảm xúc)

Luôn dễ dàng hiểu được tính cách của đối phương, sau đó đúng bệnh mà hốt thuốc, nói hai ba câu là đã có thể được đối phương yêu thích.

Ví dụ như, Bùi Hiến.

Bùi Hiến đến nhà bọn họ chơi với Tạ Thiên Tầm.

Tạ Thiên Tầm vốn đang chơi xếp hình, vừa nhìn thấy Bùi Hiến đi vào, ánh mắt sáng lên, chạy thẳng tới, giang rộng cánh tay ôm lấy chân Bùi Hiến.

Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên, mắt to chớp chớp: “Cậu Bùi, cuối cùng cậu cũng đến thăm Thiên Tầm, Thiên Tầm nhớ cậu muốn chết.”

… Như thế này thì ai chịu nổi?

Bùi Hiến vốn rất thích Tạ Thiên Tầm, nghe lời này, cúi người bế cô bé lên: “Cậu Bùi gần đây bận, không có thời gian đến thăm Thiên Tầm, thật sự có lỗi với bảo bối ngoan của chúng ta. Chiều nay cậu đưa Thiên Tầm đi chơi, mua thêm đồ chơi cho Thiên Tầm, có được không nào?”

Tạ Thiên Tầm vô cùng vui vẻ, nhưng vẫn rất “hiểu chuyện” mà cự tuyệt Bùi Hiến: “Không được, Thiên Tâm nhớ cậu Bùi, chứ không phải là nhớ quà của cậu Bùi.”

Tiếng nói ngọt ngào, lại ngoan ngoãn khéo léo nói nhớ anh, chứ không phải vì anh tặng quà nên mới nhớ.

Bùi Hiến thật sự chịu không nổi.

Bộ dáng của Tạ Thiên Tầm rất giống Kỷ Minh Nguyệt, mà Bùi Hiến lại lớn lên cùng Kỷ Minh Nguyệt, khi nhìn khuôn mặt của Tạ Thiên Tầm luôn nhịn không được mà cảm thán…

Hạt đậu nhỏ giống mẹ như vậy, sao tính cách lại đáng yêu hơn mẹ cả vạn lần vậy chứ?

Anh nhấc Tạ Thiên Tầm lên cao, cười vui vẻ: “Không phải là Thiên Tầm nhớ quà của cậu, là cậu thích bảo bối, cho nên muốn mua cái này cái kia cho bảo bối.”

… Cuối cùng, Bùi Hiến đưa Tạ Thiên Tầm đi chơi hết buổi chiều, mua hết đồ chơi này đến đồ chơi khác, còn phải dỗ Tạ Thiên Tầm nhận lấy.

Lại ví dụ như, Kỷ Hoài.

Tạ Thiên Tầm được Tạ Vân Trì đưa đến đại học Viễn Thành tìm Kỷ Minh Nguyệt.

Kỷ Minh Nguyệt đang dạy, Tạ Vân Trì liền ôm Tạ Thiên Tầm đi thăm Kỷ Hoài.

Kỷ Hoài còn chưa nói gì, Tạ Thiên Tầm đã chạy qua, chui vào trong lòng Kỷ Hoài, chớp chớp mắt, hai cái bím tóc trên đầu quay qua quay lại: “Cậu nhỏ! Thiên Tầm tới tìm cậu nè!”

Kỷ Hoải khống chế không được mà hôn một cái lên khuôn mặt phấn nộn của cô bé, Tạ Thiên Tầm cười hai tiếng vui vẻ.

Kỷ Hoài lại hỏi: “Mẹ đâu?”

Ánh mắt Tạ Thiên Tầm cũng đang cười: “Không biết, Thiên Tầm tới tìm cậu chứ không phải tìm mẹ!”

Kỷ Minh Nguyệt vừa dạy xong thì chạy tới tìm: “?”

Tạ Thiên Tầm quay đầu liền thấy mẹ mình đứng cách đó không xa, cũng không hoảng loạn, còn nói với mẹ: “Mẹ, mẹ tới rồi, con không có quấy rầy mẹ làm việc, có phải rất ngoan không?”

Kỷ Minh Nguyệt quả thực đầu đầy chấm hỏi.

Tiểu nha đầu này rốt cuộc là học công phu nói chuyện từ ai thế? Ai con bé cũng có thể làm cho vui vẻ, cam tâm tình nguyện mà đi theo con bé?

Tạ Vân Trì nhìn mà buồn cười, còn không quên trấn an phu nhân: “Không sao, bộ dáng này thì ra ngoài không sợ bị người ta bắt nạt.”

Kỷ Minh Nguyệt: “À.”

Em khi nào thì lo Tạ Thiên Tầm bị bắt nạt chứ?

Với tính cách này của con bé, không hố người ta đến mức đầu óc choáng váng là đã tốt lắm rồi đó?

Kỷ Hoài cũng không ngại mệt, cứ như vậy ôm Tạ Thiên Tầm, mấy người cùng ra khỏi trường, đi ăn cơm.

Tạ Thiên Tầm nằm gọn trong lòng Kỷ Hoài, ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ, Kỷ Hoài bị chọc đến cười to.

Một lát sau, Tạ Thiên Tầm lại hỏi Kỷ Minh Nguyệt: “Mẹ, sao con lại tên là Tạ Thiên Tầm?”

Kỷ Minh Nguyệt: “Đại khái là vì ba con thích xem [Vùng đất linh hồn].”

(Vùng đất linh hồn: tên tiếng trung là 千与千寻  – Thiên Dữ Thiên Tầm, một bộ phim hoạt hình của Nhật Bản)

Tạ Thiên Tầm nghiêng đầu, hỏi Kỷ Hoài: “Vùng đất linh hồn là cái gì?”

Kỷ Hoài giải thích cho Tạ Thiên Tầm nghe về [Vùng đất linh hồn].

Bốn người, ba cái bóng, cứ như vậy bị mặt trời kéo ra càng lúc càng dài.

Tạ Vân Trì cũng không nói chuyện, chỉ nắm tay Kỷ Minh Nguyệt đi về phía trước.

Trên mặt anh là ý cười thoải mái.

Giống như sống đến bây giờ, thỏa mãn lớn nhất chính là người anh đang nắm trong tay.

Kỷ Minh Nguyệt kéo kéo tay anh, hỏi: “Cho nên, sao lúc đó anh lại đặt tên con bé là Tạ Thiên Tầm?”

Cô từ trước đến nay luôn tin tưởng Tạ Vân Trì, cũng không hỏi nhiều, chỉ cảm thấy rất dễ nghe nên đồng ý.

Tạ Vân Trì bất động thanh sắc kéo Kỷ Minh Nguyệt lại gần một chút, cười: “Đương nhiên là vì mẹ con bé thích xem [Vùng đất linh hồn]. Lúc đó anh suy nghĩ, cũng đâu thể gọi là Tạ Tiểu Tân được?”

(Tiểu Tân – 小新: tên tiếng Trung của Shin-chan trong Shin – cậu bé bút chì)

“…”

Kỷ Minh Nguyệt cạn lời.

Tạ Vân Trì cười thêm vài phần ôn nhu.

Đúng vậy.

Còn có thể là vì cái gì chứ?



Tìm em ngàn vạn lần.

(Thiên – 千: ngàn, Tầm – 寻: tìm, Thiên Tầm nghĩa là tìm kiếm cả ngàn lần)

Tác giả có lời muốn nói:

Bảo bối sao lại đáng yêu thế này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK