Liễu Thanh Dương kéo một hòn đá qua ngồi, cũng không vội, bình thường cũng không có ai đi ngang qua đây.
“Ta tên Chu Hổ, là một thiên phu trưởng của Thiên Tự doanh trong Thạch Phá quân. Mấy ngày trước ta đi làm việc có ghé ngang qua thành Thương Lan, đến phủ thành chủ một lần, đúng lúc gia chủ Điền gia và Vạn gia cũng ở đó, đang nói một vài chuyện xảy ra gần đây ở thành Thương Lan.” Chủ Hổ chậm rãi nói.
Không khác suy đoán của Liễu Thanh Dương là bao, quả nhiên có liên quan đến Điền gia và Vạn gia, nhưng không ngờ chuyện này còn dính líu đến phủ thành chủ nữa.
“Địa vị của Thạch Phá quân cao như thế, Điền gia và Vạn gia nho nhỏ không thể ra lệnh cho các ngươi làm việc được, đúng không?
Liễu Thanh Dương nói đúng sự thật, nhưng hắn không hiểu nên hỏi tiếp. Thạch Phá quân không thù không oán với Từ gia, đâu thể nào vì một Điền gia nho nhỏ mà chọc vào rắc rối được. Nếu bị truyền lên triều đình, tên thống lĩnh này cũng không thể giải thích được.
“Nói cũng trùng hợp, Thương Lan thành chủ là thành viên cũ của Thạch Phá quân, hai chúng ta là chiến hữu, quan hệ thân thiết. Lần này ta tới để làm việc, đi thăm cũng chỉ muốn ôn lại chuyện cũ mà thôi, ai ngờ lại đụng phải chuyện này chứ. Trong lúc vô tình Tề Ân Thạch đã nói tới tình thế của thành Thương Lan, bảo ta làm giúp hắn một việc, chỉ cần dù dọa, cướp hàng của Từ gia là được, không hại mạng người.”
Chu Hổ không dám giấu giếm, nói hết những điều mình biết ra.
“Hàng hóa mấy ngày trước đều do các ngươi cướp sao?” Liễu Thanh Dương hỏi.
Mấy ngày trước cũng bị cướp hàng, cũng chết mất mấy thị vệ nhưng không chết hết.
“Ừ!"
“Thế sao hôm nay ngươi muốn giết người diệt khẩu? Chẳng phải mấy ngày trước chỉ cướp hàng thôi sao?” Liễu Thanh Dương hỏi tiếp.
Hôm nay Thạch Phá quân muốn giết tất cả mọi người chứ không đơn giản là cướp hàng.
“Chỉ trách chúng ta quá tham lam. Điền gia và Vạn gia bằng lòng bỏ ra mười triệu vàng, để Thạch Phá quân làm việc cho chúng, đảm bảo thần không biết quỷ không hay, không có ai biết là do Thạch Phá quân làm. Tháng trước ở đế đô, ta đã thua hết một đống vàng, đang thiếu tiền nên mới đồng ý.”
Mấy ngày trước hắn ta làm việc cho Tề Ân Thạch, chỉ cướp hàng nên không lôi nỏ đen ra, không ai biết đến họ. Vốn dĩ họ cũng định dừng tay, ai ngờ người Vạn gia và Điền gia xuất hiện, bằng lòng bỏ ra mười triệu vàng, nhờ họ làm việc.”
“Sao Vạn gia và Điền gia lại nhờ các ngươi đối phó với Từ gia chúng ta chứ? Sao chúng không tự phái người đi làm?”
Nhờ Thạch Phá quân làm, tiêu tốn mười triệu vàng, đúng là ném tiền qua cửa sổ.
Mười triệu là bao nhiêu? Số tiền này có thể thuê được mười vạn tên lính đánh thuê canh giữ ở đây. Thế nhưng hai nhà đó lại bằng lòng bỏ số tiền ấy ra để thuê Thạch Phá quân.
“Cái đó thì ta không rõ, nghe họ nói là còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.”
Chu Hổ chỉ biết đến đó thôi. Hắn ta chỉ muốn kiếm tiền, ai ngờ phải bỏ ra cả tài sản lẫn tính mạng.
Quả nhiên hai nhà đó chơi trò điệu hổ ly sơn, mục đích là dẫn Từ Nghĩa Lâm ra, để ông ta đi vào dãy núi Lạc Nhật, còn chúng nhân cơ hội chiếm sản nghiệp của Từ gia. Chúng đã tính toán vô cùng hoàn hảo.
“Không ngờ thiên phu trưởng của Thạch phá quân lại ngu như heo, bị người ta lợi dụng mà còn không biết. Nếu ta đoán không nhầm, trong tay ngươi nhất định đã năm giữ được bí mật nào đó của Tề Ân Thạch.”
Liễu Thanh Dương lộ ra vẻ khinh bỉ.
Chu Hổ như con nhím xù lông, đột ngột đứng lên, hốt hoảng nhìn Liễu Thanh Dương. Điều này đã chứng thực suy nghĩ trong lòng hắn ta, người này là ma quỷ.
“Sao... Sao ngươi biết?”
Chu Hổ luống cuống, ánh mắt đầy sợ hãi. Thích chấp sự cũng mơ hồ, sao cô gia lại biết nhiều thế chứ? Từ một việc mà suy ra được nhiều việc.
“Rất đơn giản, nếu các ngươi là chiến hữu, ta không tin tay các ngươi lại sạch, nhất định đã từng làm chuyện mờ ám nào đó rồi. Ta nói đúng không?”
Liễu Thanh Dương chậm rãi nói.
Chu Hổ không khỏi gật đầu. Bên ngoài Thạch Phá quân có danh tiếng, nhưng ai dám đảm bảo họ chưa từng giết người vô tội cơ chứ.
“Ngươi đột nhiên tới thành Thương Lan, trên danh nghĩa là ôn chuyện cũ, thực tế là ngươi thiếu một khoản tiền lớn, muốn mượn chuyện này để lừa gạt Tê Ân Thạch. Ông ta an ủi ngươi trước, muốn có được tiền thì phải làm việc cho ông ta đã, phải cướp hàng hóa của Từ gia. Thế nên ngươi đã đồng ý.”
Chu Hổ há to miệng, cả người hóa đá.