• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Jun, Phuong 1988
Beta: girl_sms

Silvia tính toán trong lòng, đầy mong chờ nhìn Kỷ Nhạc Huyên. Kỷ Nhạc Huyên giật mình, Silvia còn định thêm mắm dặm muối lại gần xúi giục, Lý An Kỳ liền nhanh tay nhéo hông nàng một phát, Silvia đau đến kêu lên, rồi lại tươi cười nói với Kỷ Nhạc Huyên,
"Cô đừng để ý nàng, nàng chỉ nói đùa."
Kỷ Nhạc Huyên lại nghiêm túc suy nghĩ, Lý An Kỳ thật sự chăm lo cho nàng như mẹ, nàng cứ như vậy rời đi thật sự là không được tốt lắm, nhưng vì Giang Diệc Hàm, nàng chắc chắn sẽ đi. Nhận Lý An Kỳ làm mẹ nuôi rồi, nàng liền cảm thấy chuyện này không còn là vấn đề nữa. Mẹ nuôi tuy rằng không bằng mẹ ruột, nhưng dù sao đều là mẹ, đều vì con cái mình không phải sao? Như vậy sau này, sợ là dù mình có đi, mẹ nuôi vẫn sẽ lo lắng cho nàng, mà nàng tự nhiên cũng sẽ thường xuyên trở về làm tròn đạo hiếu với Lý An Kỳ, thuận tiện cũng chuộc lỗi giúp mẹ già nhà mình.
Nghĩ như vậy, Kỷ Nhạc Huyên tựa như hạ quyết tâm nói,
"Không a, không...à, mẹ nuôi."
Lời này vừa nói ra, lập tức chấn kinh tứ phía.
Giang Diệc Hàm khó tin nhìn về phía Kỷ Nhạc Huyên, vẻ mặt tuy là bình tĩnh, nhưng ánh mắt cũng chứa vài phần kinh ngạc.
Silvia sau một hồi kinh ngạc cũng che miệng cười trộm, mà Lý An Kỳ cũng khiếp sợ trừng mắt,
"Nhạc Huyên, cô nói gì?"
"A, con nói, nói gì a. A, thật ra là, làm mẹ nuôi. Lý tổng con muốn nhận người làm mẹ nuôi."
Kỷ Nhạc Huyên bày ra vẻ mặt chân thành tha thiết, ngược lại lại khiến mọi người hoảng sợ, Lý An Kỳ cười ngượng ngùng nói,
"Nhạc Huyên, cô thật sự nhận ta làm mẹ nuôi?"
Kỷ Nhạc Huyên gật gật đầu.
Lý An Kỳ bỗng nhiên xấu hổ nở nụ cười,
"Ai, con muốn nhận, ta cũng không phản đối. Chỉ là không nghĩ tới, ta lớn như vậy còn có một cô con gái hơn hai mươi tuổi."
"Phốc"
Lời vừa ra khỏi miệng, Silvia liền nhịn không được bật cười,
"A, tôi cũng không nghĩ tới, tôi cũng chưa tới ba mươi đã có một cháu gái lớn vậy rồi."
Kỷ Nhạc Huyên liếc mắt nhìn Silvia,
"Chị còn không tới ba mươi à? Tôi còn nghĩ chị đã qua hàng bốn rồi kìa."
Silvia trừng lại nàng,
"Em gặp qua người bốn mươi tuổi nào trẻ đẹp như tôi chưa, em xem xem, một nếp nhăn cũng không hề có! Ấu trĩ..."
"Hừ"
Kỷ Nhạc Huyên khinh thường hừ lạnh, còn chưa mở miệng phản bác, liền nghe thấy Silvia kêu đau một tiếng. Hiển nhiên, lại bị nhéo.
Kỷ Nhạc Huyên nhìn nụ cười nguy hiểm trên mặt Lý An Kỳ, bỗng nhiên nghĩ tới lời Silvia vừa nói. Silvia, ngươi đã quên chị ngươi hiện tại đang tuổi tứ tuần sao?
Kỷ Nhạc Huyên nghĩ tới dây cũng không nhịn được che miệng cười khẽ, cứ như vậy hợp đồng của bạn học tiểu Kỷ liền vui vẻ kết thúc. Nhưng Giang Diệc Hàm vẫn cảm thấy còn thiếu thiếu điều gì đó, nàng vốn là người làm gì cũng phải chu toàn, sau đó bèn kêu Cố Nhu Thần và Silvia tìm thêm một nữ nghệ sĩ có tiềm lực ký hợp đồng cùng Thượng Nghi, coi như bổ khuyết cho Kỷ Nhạc Huyên.
Mà chuyện này cũng coi như có duyên, nữ nghệ sĩ mà Cố Nhu Thần và Silvia tìm kiếm lại có tính cách không khác mấy Kỷ Nhạc Huyên. Lúc hai người đem nghệ sĩ đó tới trước mặt Lý An Kỳ, nàng đã có thể từ đường nét khuôn mặt giống nhau mấy phần mà nhìn ra được bóng dáng Kỷ Nhạc Huyên. Nghệ sĩ nữ nọ vô cùng kiêu ngạo kí kết hợp đồng ba năm với Thượng Nghi. Mà Cố Nhu Thần và Silvia nhìn vào lại bỗng nhiên thấy được tựa như mộ đoạn tình cảm lại bắt đầu nảy sinh...
Sau khi nói chuyện xong với Lý An Kỳ, Kỷ Nhạc Huyên được mời vào vai Bách Danh Danh - vị quan có tiếng và thế lực trong một bộ phim điện ảnh, lần này vai diễn của nàng không có nhiều phân cảnh. Nhân vật này diễn rất ít, nhưng vì là phim do chính phủ đầu tư, vì vậy mà đạo diễn yêu cầu rất cao với các phân đoạn, Kỷ Nhạc Huyên phải ở nhiều ngày trong đoàn phim.
Ngày cuối khi nàng diễn xong, Kỷ Nhạc Huyên đã thấy Kỳ Hạo - người từng có scandal với mình, lúc này Kỳ Hạo và Moki đã không tránh né ai hết, lúc dùng cơm ở đoàn phim, Kỳ Hạo còn vô cùng hết lòng giúp Moki lau đi hạt cơm ở khoé miệng. Kỷ Nhạc Huyên nhìn cũng có chút không được tự nhiên.
Vì sao hai lão già này có thể không cố kỵ gì mà ân ân ái ái, ta và Diệc Hàm thì lại phải che che giấu giấu hả! Thật khó chịu! Hừ!
Tràn đầy hâm mộ lại đố kị mà oán hận trừng mắt hai người vô tội kia, Kỷ Nhạc Huyên đi cùng Tiêu Ức Tình từ trường quay về thành phố S. Nhưng vừa đến thành phố S, Kỷ Nhạc Huyên liền nhịn không được len lén đi tìm Giang Diệc Hàm.
Khi đó Giang Diệc Hàm đã rút lui khỏi giới giải trí, một lòng một dạ xây dựng công ty của nàng. Lúc Kỷ Nhạc Huyên đi tìm Giang Diệc Hàm, Giang Diệc Hàm đang đứng trong phòng làm việc bên cửa sổ nhìn Silvia chuẩn bị tài liệu ký hợp đồng với nghệ sĩ.
Tóc đen trên trán bị gió nhẹ thổi phất phơ lại vén lên độ cong xinh đẹp, khi chuyên tâm làm việc Giang Diệc Hàm có một loại vẻ đẹp tri thức, Kỷ Nhạc Huyên nhìn thì không khỏi si mê, nàng đi tới phía sau Giang Diệc Hàm, đưa tay che mắt của Giang Diệc Hàm lại, nhẹ giọng hỏi:
"Đoán xem em là ai."
"Tiểu quỷ."
"Trả lời chính xác, phải thưởng."
Kỷ Nhạc Huyên rút tay xuống, nghiêng mặt sang bên má Giang Diệc Hàm tặng cho một nụ hôn.
Giang Diệc Hàm bất đắc dĩ cười cười, nàng mặc cho Kỷ Nhạc Huyên từ sau lưng ôm hông nàng đung đưa.
"Diệc Hàm, Diệc Hàm, hôm nay em thấy Kỳ Hạo và Moki, hai người họ trước mặt mọi người ân ân ái ái đó. Thật hâm mộ đó. Chúng ta cũng chưa từng ở trước mặt mọi người ân ái nữa."
Giang Diệc Hàm cười vỗ vỗ má nàng
"Tiểu quỷ, y như một tiểu hài tử vậy. Em cứ như vậy muốn chúng ta công khai sao?"
Kỷ Nhạc Huyên chớp mắt quan sát nhìn Giang Diệc Hàm, nàng thấy tài liệu nghệ sĩ trên tay Giang Diệc Hàm, nhìn chồng giấy cả trai lẫn gái đều tuấn tú như vậy, nàng không khỏi bĩu môi
"Trước kia có chút nhớ nhung, bây giờ là cực cực kì nhớ nhung."
"Hả?"
Kỷ Nhạc Huyên lạnh lùng nhìn chồng giấy chằm chằm, khoé miệng cong lên cười khẽ
"Có một chút khó chịu khi người khác không biết chị là nữ nhân của em, em sợ chị sẽ bị người khác cướp mất."
Giang Diệc Hàm cười nhạt nhìn nàng, tiểu quỷ, tôi cũng rất muốn để người khác biết em là nữ nhân của tôi, nhưng tôi không sợ em sẽ bị người khác cướp mất, bởi vì có tôi ở đây, các nàng dám sao?
Kỷ Nhạc Huyên nhìn Giang Diệc Hàm cười đến tự tin như vậy, thì nàng biết hôm nay đề nghị của mình chắc là không được.
"Quên đi."
Kỷ Nhạc Huyên dán lên người Giang Diệc Hàm, cọ cọ.
"À, Diệc Hàm, chuyện công khai để quay về nói đi, chúng ta về nhà trước đi."
"Về nhà? Em muốn về nhà làm gì, tiểu quỷ?"
Giang Diệc Hàm nhẹ nhàng nói.
Kỷ Nhạc Huyên cười mím môi:
"Người ta mệt quá à, về nhà đương nhiên là ngủ rồi."
Giang Diệc Hàm bất đắc dĩ lắc đầu
"Tiểu quỷ, tôi đang suy nghĩ sau này tôi có nên gọi em là sắc quỷ hay không."
Kỷ Nhạc Huyên bĩu môi
"Diệc Hàm, em đây còn không phải là vì ngày mai phải vội đi đến đoàn làm phim, diễn xong thì lại về, em còn phải chuẩn bị đi Mỹ quay [Huyết chiến]. Vì vậy, chúng ta sẽ lâu lắm không gặp nhau. A a a! Thật đáng ghét mà!"
Kỷ Nhạc Huyên lại ôm Giang Diệc Hàm lắc tới lắc lui, Giang Diệc Hàm bị nàng lắc có chút choáng đầu, nhưng trên mặt nàng còn mang theo nụ cười yếu ớt
"Tiểu quỷ, bình tĩnh."
"Không chịu mà."
Kỷ Nhạc Huyên lại lắc lắc, Giang Diệc Hàm mắt lạnh liếc nàng:
"Tiểu quỷ, em không bình tĩnh lại, tôi sẽ không về với em."
Kỷ Nhạc Huyên lập tức bình thường lại, nàng từ phía sau Giang Diệc Hàm chuyển lên trước, rất là hờ hững nói
"Diệc Hàm, chúng ta đi thôi."
Giang Diệc Hàm bất đắc dĩ gật đầu cười nhạt, lại mặc cho Kỷ Nhạc Huyên ôm lấy nàng về nhà.
Một đêm triền miên đi qua, hai người lại trở về bận rộn thường ngày. Kỷ Nhạc Huyên vội tranh thủ quay phim rồi tuyên truyền, Giang Diệc Hàm vội ký kết thêm nghệ sĩ, bố trí công ty.
Cứ như vậy một tháng sau khi hai người bận rộn, Kỷ Nhạc Huyên vội vã cùng Giang Diệc Hàm nói tạm biệt, lên máy bay bay đi Mỹ. Mà vì lúc đó hợp đồng của Kỷ Nhạc Huyên với Thượng Nghi còn chưa đến hạn, bên cạnh Kỷ Nhạc Huyên vẫn là Tiêu Ức Tình.
[Huyết chiến] là một bộ phim điện ảnh hành động khoa học viễn tưởng, Kỷ Nhạc Huyên sắm vai nữ nhân vật chính Ada, là một nữ quân nhân thân thủ bất phàm ôm hoài bão chiến đấu vì tổ chức chính nghĩa.
Vì trong phân cảnh của Kỷ Nhạc Huyên có rất nhiều những pha hành động, đoàn phim đặc biệt sắp xếp cho nàng một tháng huấn luyện thân thể. Vì thế, mỗi ngày Kỷ Nhạc Huyên vừa phải ở trường quay diễn những cảnh không đánh nhau, lại phải bớt thời gian đi rèn luyện thân thể. Nhưng bản thân Kỷ Nhạc Huyên cũng có chút bản lĩnh về võ thuật. Vì vậy đoàn phim đề ra kế hoạch, khoảng hơn nửa tháng, thì bắt đầu tiến hành quay những cảnh hành động.
Nhưng khi quay cảnh hành động, thì làm gì có biện pháp để không bị thương. Trong các diễn viên, vô luận nam nữ, khi diễn ít nhiều gì cũng có chút thương tích ngoài da, Kỷ Nhạc Huyên cũng không ngoại lệ, trong một cảnh nổ thì bị thương, hơn nữa thương tích nặng hơn người khác, nàng bị ngã gãy chân.
Nhưng điều này cũng không thể trách các biện pháp an toàn của đoàn phim kém, ai kêu trước đây người ta đề nghị muốn cho người thế thân, Kỷ Nhạc Huyên nhất quyết không chịu, cho rằng những cảnh quay phải lột tả chi tiết được gương mặt mới hoàn mỹ. Cứ như vậy chính nàng tự mình ra trận, lúc xe sắp nổ bay nhanh từ trên xe nhảy xuống.
Cú nhảy này khiến phân cảnh mặc dù kết thúc hoàn mỹ, nhưng buồn thay lúc Kỷ Nhạc Huyên ngã xuống thì bị gãy chân, trừ lần đó ra, trên người nàng còn một số vết trầy xước, nhưng nàng vẫn tự hào về khuôn mặt xinh đẹp của mình.
Vì vậy sau khi Kỷ Nhạc Huyên ngã, câu nói đầu tiên không phải là "Chân của tôi!!" mà là "Mặt của tôi!!!"
Ôi ôi ôi, gương mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của lão nương, bị huỷ...
Rất nhanh, chuyện Kỷ Nhạc Huyên bị thương phải nhập viện đã bị các tờ báo lớn đăng lên.
Mà ở xa tại Trung Quốc Giang Diệc Hàm, vừa thấy tin tức qua báo chí, liền lập tức gác lại công tác trên tay, bay thẳng đến Mỹ...
PS: Chết cũng muốn làm ma xinh đẹp =))))))) Gãy chân nhưng lại ôm mặt, muốn biết chế có bị hủy dung hay không thì chờ chương sau nha mấy cưng :"> Cuối cùng Lý ma đầu cũng tìm được tiểu quỷ của đời mình :))) Thôi có còn hơn không, còn đc tặng thêm 1 đứa con nuôi xinh gái như Kỷ tỉu quỷ nữa chứ :"> Chương sau đảm bảo cười chết, không cười không lấy tiền, còn cười thì hở mười cái răng thoi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK