• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Trường Uyên ôm Vân Phiên Phiên vào lòng, cảm nhận được hơi ấm và thân thể mềm mại của cô, trái tim băng giá trong lồng ngực chàng bấy giờ mới từ từ đập lại bình thường.

Máu lại chảy trong huyết quản.

“Phiên Phiên, đừng rời xa trẫm.”

Vân Phiên Phiên cảm thấy Tiêu Trường Uyên còn hay lo được lo mất hơn cả cô. Cô không rõ tại sao chàng lại như thế, nhưng cô vô thức cảm thấy tim mình nghẹt lại, nhâm nhẩm đau đớn. Cô đưa tay vòng lấy eo chàng, siết chàng thật chặt.

“Thiếp không bao giờ rời xa phu quân đâu.”

Vân Phiên Phiên nói rất nhiều lời âu yếm, hứa hẹn đi hứa hẹn lại với Tiêu Trường Uyên, mãi mới dỗ được anh bạo quân tính tình thất thường này ngủ say lần nữa.

Cô cũng thiếp đi theo chàng.

Tiêu Trường Uyên lại mơ một giấc mơ khác.

Lần này, chàng mơ thấy cô hổ đã làm bạn với chàng suốt thời thơ ấu gian khổ, và cả nàng bướm đã biến mất nữa. Cuối cùng họ đều hóa thành những hình nộm bằng đường nhỏ.

Hình nộm đường ấy trông giống hệt Vân Phiên Phiên.

Đến giờ Tiêu Trường Uyên vẫn còn nhớ như in, đôi mắt của cô hổ kia tinh ranh linh động như mắt mèo.

Nàng ấy rất giống Vân Phiên Phiên.

Có lẽ, nàng ấy chính là Vân Phiên Phiên.

Không phải cũng chẳng sao cả.

Bởi vì cô gái mà Tiêu Trường Uyên yêu, từ đầu chí cuối luôn là cô gái tỉnh lại bên dòng suối ven làng họ Giang, lừa gạt chàng, nói mình là vợ chàng. Nếu Vân Phiên Phiên là cô bướm nhỏ, vậy thì tốt quá, đã tốt nay càng tốt hơn. Nếu Vân Phiên Phiên không phải cô bướm nhỏ, thì cũng rất tốt, điều ấy chứng tỏ Vân Phiên Phiên không phải chịu nỗi khổ mà cô hổ đã phải trải qua.

Phiên Phiên của chàng, nên được sống như mặt trời rạng rỡ.

Chàng chẳng nỡ để nàng phải khổ sở chút nào.

Hôm sau, Tiêu Trường Uyên thức dậy, vờ như bâng quơ hỏi: “Đêm qua nương tử có mơ thấy kiếp trước không?”

Vân Phiên Phiên sửng sốt, lắc đầu: “Hôm qua thiếp không nằm mơ. Phu quân, thiếp không có kiếp trước.”

Cô đoán rằng, có lẽ bầu rượu dạ quang này chỉ có thể khiến người ta nằm mơ thấy tình tiết trong nguyên tác. Còn cô thì không phải là người trong sách, nên không nhìn thấy nguyên tác trong mơ được.

Bởi vì cô đã đọc nó ngoài đời thực rồi.

Tiêu Trường Uyên gật nhẹ đầu, không hỏi thêm nữa.

Chẳng tỏ vẻ hứng thú gì.

Vân Phiên Phiên nhớ tới cảnh mình rải ngân phiếu trên tường thành hôm qua, lòng vẫn còn nhiều cảm xúc. Cô vừa thấy sướng vui, vừa thoáng lo lắng: “Phu quân, chúng mình phá của như thế, liệu có phá tan hoang quốc khố của nước Mặc không?”

Tuy Vân Phiên Phiên đã lập chí làm hoàng hậu yêu nghiệt.

Nhưng cô lại là một hoàng hậu yêu nghiệt tốt, biết phòng ngừa bất trắc.

“Không phá nổi đâu.”

Tiêu Trường Uyên nói nhẹ tênh: “Đừng nói đến quốc khố, kho riêng của trẫm nàng còn chẳng phá nổi nữa là.”

Mắt Vân Phiên Phiên ngời sáng, cô vui vẻ bổ nhào vào lòng Tiêu Trường Uyên, cánh tay trắng nõn mịn màng như ngó sen vòng quanh eo chàng. Hai má cô đỏ ửng, cô cọ cọ vào cổ chàng như một nàng yêu tinh ngây thơ quyến rũ hại nước hại dân: “Phu quân, nô gia muốn tới ngắm kho riêng của chàng…”

Tính cách Vân Phiên Phiên giống như một cô mèo bám người.

Ánh mắt Tiêu Trường Uyên tối đen đi, chàng cất giọng khàn khàn.

“Nàng đang diễn vai gì thế?”

Vân Phiên Phiên nũng nịu nói: “Bây giờ thiếp là yêu quái bươm bướm quyến rũ đức vua đấy.”

Cô đã lập chí làm hoàng hậu yêu nghiệt.

Thì tất nhiên phải chuyên nghiệp.

Phải sắm vai yêu quái.

Loại yêu quái rù quyến mỹ miều nhất ý.

Tiêu Trường Uyên cũng cực kỳ chuyên nghiệp, chàng diễn vai bạo quân bị yêu quái bươm bướm mị hoặc vô cùng nhuần nhuyễn.

Giọng của người con gái dần trở nên dồn dập và hoảng loạn.

“Phu quân, bây giờ là ban ngày…”

“Ban ngày thì làm sao?”

“Ban ngày thì không được ân ái…”

“Trẫm bảo được là được.”

Người đàn ông nuốt hết những lời nói của cô vào bụng.

Chất giọng trầm khàn hàm chứa uy nghiêm.

“Trẫm mới là vương pháp.”

Hai người lăn lộn tới chiều, Vân Phiên Phiên xuống long sàng với đôi chân mềm nhũn, đi lại còn khó khăn. Cô bắt đầu thấy hối hận sâu sắc. Biết thế cô đã chẳng đùa chàng. Nào có ai ngờ chàng chẳng hề biết đùa gì cả, cứ như củi khô vậy, động tí là cháy.

Cháy rồi là không dừng được.

Đôi mắt phượng của Tiêu Trường Uyên híp lại, vẻ mặt chàng sung sướng, khóe mắt đuôi mày đều tỏa ra vẻ biếng nhác sau khi được thỏa mãn.

Chàng bế ngang Vân Phiên Phiên lên, bồng cô vào bể nước nóng để tắm rửa.

Hai người tắm gội xong, Tiêu Trường Uyên bế Vân Phiên Phiên lên kiệu vua, đi về phía kho riêng trong hoàng cung.

Kho riêng của chàng nguy nga hoành tráng. Vàng bạc châu báu, đồ cổ tranh chữ, ngọc ngà vàng bạc, dụng cụ trang trí rực rỡ muôn màu bày trên những chiếc giá màu vàng kim. Đống rương đựng ngọc trai và phỉ thúy chất đầy khắp nơi, những chiếc vòng trang sức bằng ngọc tốt nhất phủ kín bức tường vàng kim, làm người ta hoa cả mắt.

Tuy Vân Phiên Phiên biết Tiêu Trường Uyên giàu.

Nhưng cô không ngờ chàng lại giàu thế này.

Vân Phiên Phiên hạnh phúc sắp xỉu tới nơi.

“Tất, tất cả chỗ này đều là của phu quân sao?”

Bạo quân nhà cô nói quả không sai, số vàng bạc châu báu bày đầy điện này, cô có phá suốt đời cũng không hết.

Phá cả kiếp sau cũng chẳng hết nổi.

Tiêu Trường Uyên thấy vẻ chưa trải sự đời của Vân Phiên Phiên, đôi môi mỏng nhạt màu nhếch lên thật khẽ.

“Bây giờ chúng đều thuộc về Phiên Phiên.”

Vân Phiên Phiên nhào vào vào chiếc rương gỗ thiếp vàng chất đầy ngọc trai, quả thực muốn tắm ngọc trai trong ấy. Cô cầm tay áo, quấy bàn tay nhỏ trắng muốt mịn màng thật sâu trong đó, cảm nhận từng viên ngọc trai trơn bóng lướt qua tay mình. Cảm giác trơn mượt như tơ lụa này khiến cô thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần.

Vân Phiên Phiên có một thú vui nhỏ.

Cô rất thích sờ gạo.

Cô thích cảm giác từng hạt gạo lướt qua đầu ngón tay, làm như vậy xả stress rất tốt. Cô thường xuyên ra siêu thị mua gạo đổ vào thùng, chạm vào đống gạo này. Nhưng cô không thể sờ mó nhiều, vì gạo là thức ăn, cuối cùng chúng sẽ vào bụng cô cả, sờ nhiều có thể sẽ bẩn. Hiện giờ, Vân Phiên Phiên rốt cuộc đã tìm ra thứ để thay thế gạo.

“Thích ngọc trai à?”

Tiêu Trường Uyên đứng đằng sau cô, hỏi.

Vân Phiên Phiên gật đầu như gà con mổ thóc.

“Thích ạ.”

Tiêu Trường Uyên nói nhẹ tênh: “Vậy trẫm sẽ lệnh cho ti Chế Tạo nạm hết chỗ ngọc trai này lên liễn phượng của nàng.”

“Đừng, thiếp thích ngọc trai riêng rẽ cơ.”

Giọng Tiêu Trường Uyên hơi ngập ngừng: “Thế thì trẫm sẽ sai người khiêng rương ngọc trai này về tẩm cung, để nàng nghịch chúng mỗi ngày nhé.”

Vân Phiên Phiên sướng vui nhào vào lòng Tiêu Trường Uyên.

“Phu quân tốt với thiếp nhất!”

Ngoài ngọc trai, Vân Phiên Phiên còn đào ra được rất nhiều bảo bối từ kho riêng, phần lớn là mấy thứ đồ trang trí bằng vàng bạc. Cô mang hết chúng về tẩm cung để nhắc nhở bản thân mọi lúc mọi nơi rằng giờ mình giàu rồi, có thể sống xa hoa thoải mái được rồi.

Cô sa đọa vô cùng nhanh chóng.

Tiêu Trường Uyên ngồi phê duyệt tấu chương trước ngự án.

Vân Phiên Phiên châm trà rót nước cho chàng. Nhớ tới nguyên tác mà Tiêu Trường Uyên nhìn thấy trong giấc mơ, cô bỗng dưng cất tiếng hỏi: “Phu quân, hôm qua chàng có mơ thấy Giang Xá Ngư không?”

“Không, sao Phiên Phiên lại nhắc tới hắn?”

Ánh mắt Tiêu Trường Uyên trở nên lạnh băng, chàng không thích nghe Vân Phiên Phiên nhắc tới tên bất kì ai.

Nhất là tên của trai lạ.

Vân Phiên Phiên vờ như không nhìn thấy ánh mắt buốt giá của Tiêu Trường Uyên, chỉ tập trung nói nốt phần mình: “Trong lịch sử, Giang Xá Ngư là một vị thừa tướng rất nổi tiếng, anh ta đã thi hành những chính sách mới, khiến thiên hạ nước ta thái bình, yên ổn được mùa.”

“Phiên Phiên muốn nói gì?”

Vân Phiên Phiên ngước cặp mắt hạnh sáng trong đẹp đẽ lên nhìn chàng.

“Phu quân trọng dụng anh ta đi.”

Cô muốn cướp đàn em của Sở Nghị.

Ánh mắt Tiêu Trường Uyên lạnh đi: “Phiên Phiên, trẫm không thích nàng can thiệp vào chính sự, triều chính dơ bẩn lắm.”

Vân Phiên Phiên ngồi vào lòng chàng, vòng cánh tay ngó sen qua cổ chàng: “Thiếp có can thiệp vào chính sự đâu.”

“Vậy nàng đang làm gì đây?”

Vân Phiên Phiên xích lại gần, hôn lên đôi môi mỏng của chàng, giọng mơ màng: “Thiếp đang thổi gió bên gối đấy.”

(Thổi gió bên gối: Ý chỉ lợi dụng tình cảm thân thiết giữa vợ chồng, vợ thủ thỉ với chồng để xúi chồng làm gì đấy.)

Cô quyết định sắm vai yêu tinh cho trót.

Ánh mắt Tiêu Trường Uyên tối hẳn đi, chàng cất giọng khàn khàn: “Phiên Phiên, thổi gió bên gối không phải như thế đâu.”

“Vậy phải như thế nào kia?”

Tiêu Trường Uyên đẩy chồng tấu chương trên ngự án ra, nhấc Vân Phiên Phiên lên ngự án, cúi người hôn cô.

“Phải thế này này…”

Đống tấu chương lộn xộn rơi vãi khắp sàn.

Như lá rụng mùa Hè.

Về sau, Tiêu Trường Uyên bỏ qua luôn chế độ khoa cử, phá cách đề bạt Giang Xá Ngư lên làm biên tu chính thất phẩm của viện Hàn Lâm. Những người còn lại trong làng họ Giang đều được thưởng theo công trạng. Trưởng làng có công cứu giá, nên được phong làm Hoài Thiện Bá chính tứ phẩm, nhận lộc 700 thạch một năm. Tạ Ngộ được phong làm đại sử kho Quảng Doanh chính cửu phẩm của bộ Hộ, Mục Bách cùng vào kinh theo Tạ Ngộ.

(Phẩm cấp quan thời xưa có chính phẩm và tòng phẩm. Thạch là đơn vị đo trọng lượng để phát bổng lộc thời xưa, 1 thạch = 120 cân Hán = 1920 lượng. Kho Quảng Doanh là tên 1 trong 12 kho thời Minh.)

Đúng rồi, còn cả Bling Bling nữa.

Bling Bling được Tiêu Trường Uyên phong làm thú cưng của vua, tuy rằng không có phẩm cấp, nhưng nó lại có cung điện riêng trong hoàng cung, có cung nhân chuyên hầu hạ nó rửa mặt dùng bữa. Bling Bling không thích ở trong cung điện, chỉ thích quấn lấy anh chị chủ của nó. Nó thường xuyên chạy đến tẩm điện tìm họ. Về sau Tiêu Trường Uyên sai ti Xây Dựng xây luôn một cái điện cho chó xa hoa lộng lẫy ngay trước cửa tẩm điện của chàng, để Bling Bling ở trong đấy. Bling Bling vui quá gâu nhặng lên.

Hôm nay, Tiêu Trường Uyên tới buổi chầu sớm theo lệ thường.

Vân Phiên Phiên chạy ra ngoài đi dạo ở Ngự Hoa Viên, đột nhiên nghe thấy tiếng đàn du dương chất chứa ưu sầu.

Vân Phiên Phiên hỏi Lưu Thuận: “Ai đang khảy đàn thế?”

Lưu Thuận thưa: “Có lẽ là ca nữ họ Diệp kia đấy ạ.”

Vân Phiên Phiên sửng sốt: “Diệp Tố Hinh?”

Lưu Thuận hơi ngạc nhiên: “Nương nương biết ca nữ này ạ?”

Vân Phiên Phiên không ngờ Diệp Tố Hinh vẫn còn ở trong hoàng cung, cô tưởng nàng ta đã bỏ đi lâu rồi: “Làm phiền Lưu công công đưa Diệp cô nương tới đây.”

“Vâng, thưa nương nương.”

Lưu Thuận nhanh chóng đưa một mỹ nhân sắc nước hương trời tới đình thủy tạ. Cuối cùng Vân Phiên Phiên đã gặp được nữ chính của nguyên tác, Diệp Tố Hinh.

Đôi mắt Diệp Tố Hinh sáng ngời đẹp đẽ, nước da trắng như tuyết, mái tóc đen dài như thác đổ, là một mỹ nhân kiều diễm làm say lòng người.

Nàng ta quả thực rất xinh đẹp.

Vân Phiên Phiên không thể tin nổi, có một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần thế này ở cạnh Tiêu Trường Uyên.

Mà Tiêu Trường Uyên lại không rung động tẹo nào.

Trong lúc Vân Phiên Phiên đánh giá Diệp Tố Hinh, Diệp Tố Hinh cũng đang đánh giá Vân Phiên Phiên.

Diệp Tố Hinh luôn rất tự tin với khuôn mặt của nàng ta, nhưng đứng trước Vân Phiên Phiên, nàng ta bỗng tự thấy xấu hổ.

Vân Phiên Phiên mày đẹp mắt hạnh, nét như tranh vẽ. Đôi mắt ấy sáng trong như nước hồ Thu, tựa một dòng suối lấp lánh, trong văn vắt, phản chiếu tất cả mọi thứ trên thế gian, trong trẻo hơn bất cứ cặp mắt nào nàng ta từng gặp. Đuôi mắt hơi xếch lên, có vẻ ngây thơ mà quyến rũ của thiếu nữ.

Mày mắt đẹp ngời ngời, tựa như nữ thần thuần khiết quyến rũ.

Diệp Tố Hinh tự thẹn không bằng.

Nàng ta biết mình đã không còn thuần khiết lâu rồi.

Diệp Tố Hinh cúi đầu quỳ gối trước Vân Phiên Phiên.

“Nô tỳ bái kiến hoàng hậu nương nương.”

“Bình thân.”

Tuy Vân Phiên Phiên ghét Sở Nghị, nhưng cô lại không ghét Diệp Tố Hinh. Ngược lại, cô còn cảm thấy Diệp Tố Hinh hơi đáng thương vì bị Sở Nghị đùa bỡn trong lòng bàn tay như quân cờ.

“Diệp cô nương có muốn rời khỏi hoàng cung không?”

Vân Phiên Phiên tưởng Diệp Tố Hinh chưa bỏ đi là vì nàng ta không có cách gì để thoát khỏi nơi này. Vân Phiên Phiên tốt bụng nói: “Nếu cô muốn chạy, bổn cung có thể giúp cô.”

Hàng mày đẹp của Diệp Tố Hinh hơi chau lại, chất chứa chút u sầu.

“Nô tỳ không muốn rời khỏi hoàng cung.”

Vân Phiên Phiên sửng sốt: “Vì sao không muốn?”

Diệp Tố Hinh rưng rưng lệ nhoà nói: “Nô tỳ thân là con hát của bệ hạ, nên tiếp tục ca hát vì bệ hạ…”

Vân Phiên Phiên ngơ ngẩn.

Cô không tài nào tưởng tượng nổi, hoá ra vì Tiêu Trường Uyên nên Diệp Tố Hinh mới không chịu rời cung.

Không phải nữ chính thích nam chính hả?

Vân Phiên Phiên nhìn Diệp Tố Hinh với vẻ mặt phức tạp.

“Sở Nghị chết rồi.”

Vai Diệp Tố Hinh run lên, vẻ hồng hào trên gương mặt lập tức rút hết. Nàng ta tái mặt nhìn Vân Phiên Phiên: “Sao nương nương biết quan hệ giữa tôi và Sở Nghị?”

Vân Phiên Phiên nói dối: “Đám người hầu trong cung đồn.”

Đây không phải là chuyện quan trọng, quan trọng là hình như Diệp Tố Hinh đã biết tin Sở Nghị chết lâu rồi, không thì phản ứng của nàng ta đã phải khác. Điều này khiến Vân Phiên Phiên cảm thấy hơi kỳ quái. Hình như cô nữ chính này cũng không yêu nam chính Sở Nghị điên cuồng như trong tiểu thuyết viết.

Vân Phiên Phiên không khỏi hỏi: “Cô ở lại hoàng cung không chịu đi, không phải là vì muốn chờ thời cơ báo thù đấy chứ?”

Cô cho rằng nàng ta muốn giết Tiêu Trường Uyên.

Diệp Tố Hinh lập tức lắc đầu phủ nhận.

“Nô tỳ sẽ không làm vậy.”

Vân Phiên Phiên nói: “Vậy vì sao cô lại không chịu đi?”

Diệp Tố Hinh cúi đầu không lên tiếng.

Vân Phiên Phiên mím môi bảo: “Nếu cô không muốn nói, bổn cung sẽ sai người đưa cô ra khỏi cung ngay bây giờ.”

“Bởi vì nô tỳ muốn hát cho bệ hạ nghe cả đời!” Diệp Tố Hinh vội vàng giải thích. Vừa thốt ra câu này, nàng ta đã đỏ mặt lên, cụp hàng mi nói tiếp: “Nô tỳ tự biết thân phận mình ti tiện, không thể trở thành phi, thành tần. Nhưng nô tỳ muốn hát cho bệ hạ nghe cả đời, chỉ cần được ở cạnh bệ hạ, là nô tỳ đã thỏa mãn rồi…”

Vân Phiên Phiên ngây ra như phỗng.

Hóa ra nữ chính lại thích Tiêu Trường Uyên cơ đấy.

“Không phải cô thích Sở Nghị sao?”

Ánh mắt Diệp Tố Hinh đong đầy nỗi buồn. Quả thực nàng ta từng yêu Sở Nghị sâu đậm. Trước khi biết tin Sở Nghị chết, nàng ta luôn cho rằng mình sẽ mãi mãi yêu y như thế.

Nhưng đến khi Sở Nghị chết rồi, Diệp Tố Hinh chỉ đau lòng mấy ngày, rồi nàng ta lại nhanh chóng chuyển sự chú ý sang viêc làm sao để gặp được Tiêu Trường Uyên. Cái chết của Sở Nghị không khiến nàng ta buồn bã tuyệt vọng, ngược lại còn làm nàng ta cảm thấy nhẹ lòng như chuyện đã rồi.

Bởi vì cuối cùng nàng ta không còn phải giằng co lưỡng lự nữa.

Mãi tới khoảnh khắc ấy, Diệp Tố Hinh mới rốt cuộc tỉnh ngộ. Hóa ra nàng ta đã phải lòng Tiêu Trường Uyên từ lâu, yêu vị vua cô độc lạnh nhạt này. Trái tim nàng ta luôn giằng co lưỡng lự giữa Sở Nghị và Tiêu Trường Uyên. Sở Nghị hay Tiêu Trường Uyên, bất kể cuối cùng ai thua ai thắng, nàng ta đều sẽ yêu người chiến thắng.

Bây giờ Tiêu Trường Uyên thắng rồi.

Nên nàng ta yêu Tiêu Trường Uyên.

Nói đến cùng, thứ nàng ta yêu có thể chỉ là hoàng quyền. Ai có thể đùa bỡn những kẻ khác trong tay mình, thì nàng ta sẽ yêu người đó, muốn phục vụ người đó cả đời.

Diệp Tố Hinh thỏ thẻ nói: “Sở Nghị đã chết, bây giờ nô tỳ chỉ yêu mình bệ hạ thôi. Xin nương nương cứ yên tâm, nô tỳ sẽ không tranh giành với nương nương, cũng chẳng tranh nổi với nương nương. Nô tỳ chỉ muốn khi bệ hạ mệt mỏi, nô tỳ có thể hát cho bệ hạ nghe…”

Vân Phiên Phiên hỏi Lưu Thuận đang đứng bên cạnh mình.

“Bổn cung có vẻ rộng lượng lắm à?”

Lưu Thuận cúi đầu thưa: “Nương nương tôn quý phong nhã, có muôn vàn dáng vẻ, kẻ khác cảm thấy người rộng lượng cũng là dĩ nhiên ạ.”

Vân Phiên Phiên nói với Diệp Tố Hinh: “Diệp Tố Hinh, bổn cung là một người rất hẹp hòi. Hoàng đế khác có thể có tam thê tứ thiếp 3000 giai lệ trong hậu cung, nhưng hoàng đế của bổn cung không thể. Chàng chỉ được phép có một mình bổn cung thôi.”

Diệp Tố Hinh nhíu mày nói: “Thứ cho nô tỳ cả gan, bệ hạ không thể chỉ có một người phụ nữ là nương nương được. Từ xưa đến nay chưa từng có tiền lệ như thế…”

Vân Phiên Phiên đốp chát ngay: “Ai bảo không có tiền lệ như thế? Minh Hiếu Tông Chu Hựu Đường cũng chỉ cưới một Hoàng Hậu, cô chưa từng thấy bao giờ thì đừng vội đưa ra kết luận.”

(Minh Hiếu Tông là vị Hoàng đế thứ 10 của triều đại nhà Minh trong lịch sử Trung Quốc. Ông trị vì 18 năm từ 1487 đến 1505, niên hiệu Hoằng Trị (弘治), nên cũng gọi là Hoằng Trị Đế (弘治帝). Mặc dù là thân cửu ngũ chí tôn và được quyền có cho mình Tam cung Lục viện nhưng Hoằng Trị Đế lại chỉ có duy nhất một người vợ là Hiếu Thành Kính Hoàng hậu Trương thị. Link tìm hiểu)

“Minh Hiếu Tông là ai?”

Vân Phiên Phiên nói: “Không quan trọng, quan trọng là cô không thể tiếp tục ở lại hoàng cung nữa…”

Diệp Tố Hinh không ngờ Vân Phiên Phiên trông dịu dàng nền nã như thế mà lại không hiểu tình lý đến vậy. Nàng ta không khỏi cười khẩy: “Nương nương cho rằng bệ hạ chỉ có một người phụ nữ là ngài thôi sao?”

Vân Phiên Phiên sửng sốt, nhíu mày nhìn Diệp Tố Hinh.

“Cô nói thế là có ý gì?”

Diệp Tố Hinh đáp: “Nương nương cũng biết mấy năm gần đây bệ hạ luôn kiếm tìm một người con gái đúng không? Ngài ấy xây nên lầu Đoạt Nguyệt vì cô gái đó, bắt nô tỳ dầm gió sương hát cho thần trên trên trời nghe, chính là để tìm kiếm tung tích của cô gái này. Nương nương chưa từng nghĩ rằng, ngài mới chỉ quen bệ hạ một năm ngắn ngủi, vì sao bệ hạ lại yêu ngài như thế, cô gái mà ngài ấy yêu thật sự là ngài sao? Biết đâu ngài ấy chỉ coi ngài như vật thay thế của kẻ khác thì sao?”

Ghen ghét khiến người ta mất đi lý trí.

Diệp Tố Hinh bị Vân Phiên Phiên ép tới đường cùng, không khỏi nảy sinh tâm tư muốn cá chết lưới rách. Tất cả những lời này đều do nàng ta bịa đặt, mục đích là để chia rẽ tình cảm giữa đức vua và hoàng hậu.

Người đàn ông mà nàng ta không chiếm được.

Nàng ta muốn Vân Phiên Phiên cũng không thể chiếm được.

Nhưng Vân Phiên Phiên bỗng nhiên nhớ tới ngày ấy.

Sau khi nhớ lại tất cả, Tiêu Trường Uyên từng hỏi cô một câu kỳ quái: “Nàng có phải là cô bướm nhỏ không?”

“Không phải thì thôi.”

“Đấy chẳng phải là ai quan trọng cả.”

Vân Phiên Phiên rõ ràng đã nhìn thấy nỗi thất vọng của Tiêu Trường Uyên.

Vào lúc này, nỗi thất vọng của chàng bị phóng đại lên vô hạn.

Rốt cuộc Vân Phiên Phiên đã hiểu ra, vì sao chàng lại dễ dàng tha thứ cho cô như thế. Hóa ra chàng luôn coi cô như thế thân của cô bướm nhỏ. Cô đã hiểu tại sao lúc cô bảo mình là yêu tinh bướm, Tiêu Trường Uyên lại điên cuồng vần vò cô như vậy.

Hóa ra cô chỉ kẻ thay thế cho cô bướm nhỏ.

Dòng lệ của Vân Phiên Phiên không khỏi trào ra.

Thủy tinh dễ vỡ.

Tình cảm quá mức tốt đẹp giống như thủy tinh trong suốt dễ nứt, rất dễ rơi vỡ tan tành.

Vân Phiên Phiên xách váy chạy ra khỏi đình thuỷ tạ.

Cô muốn đi tìm Tiêu Trường Uyên.

Cô muốn hỏi cho ra nhẽ.

Cô muốn biết rốt cuộc chàng có yêu cô không.

Đám người hầu trong cung đuổi theo sau Vân Phiên Phiên.

“Nương nương, cẩn thận kẻo ngã…”

Một bóng dáng mặc bộ đồ đen như mực xuất hiện đằng trước.

Tiêu Trường Uyên kết thúc buổi chầu đúng lúc này, vào Ngự Hoa Viên tìm Vân Phiên Phiên. Thấy Vân Phiên Phiên chật vật hoảng hốt chạy như điên, hàng lông mày dài của chàng hơi cau lại, chàng lập tức nhảy xuống cạnh cô bằng khinh công, ôm cô vào lòng, đôi mắt lạnh băng.

“Phiên Phiên, ai bắt nạt nàng?”

Vân Phiên Phiên ngẩng đầu lên, nhìn chàng với đôi mắt đỏ hoe.

“Tiêu Trường Uyên, chàng có từng yêu thiếp không?”

Tiêu Trường Uyên duỗi tay, sờ trán cô.

“Nàng lại nói linh tinh gì đấy?”

Nước mắt của Vân Phiên Phiên tuôn rơi như mưa, cô nức nở nói: “Có phải chàng coi thiếp như thế thân của cô bướm nhỏ không? Có phải chàng chưa bao giờ yêu thiếp không? Chàng đang tìm cô bướm nhỏ đúng không?”

Thoáng kinh ngạc lóe lên trong đôi mắt lạnh lẽo của Tiêu Trường Uyên.

Chàng luống cuống lau nước mắt cho cô.

“Trẫm không…”

Vân Phiên Phiên mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn chàng.

“Chàng không làm sao?”

Tiêu Trường Uyên hoảng loạn nói: “Trẫm không coi nàng như thế thân của nàng ấy, nàng ấy chỉ là một người khách qua đường…”

Cô hoàn toàn không nghe thấy những lời còn lại của người đàn ông nữa.

Bởi vì cô nhìn thấy một mũi tên bắn lén lạnh thấu xương.

Mũi tên nhọn nhắm thẳng vào lưng Tiêu Trường Uyên.

Nếu là trước đây, Tiêu Trường Uyên chắc chắn sẽ nhận ra mũi tên này, nhưng bản thân Tiêu Trường Uyên chỉ có một điểm yếu, đó chính là Vân Phiên Phiên.

Chàng cũng chỉ có một cửa tử.

Đó là nước mắt của Vân Phiên Phiên.

Khi Vân Phiên Phiên rơi lệ, Tiêu Trường Uyên phát hiện mình không thể để ý tới bất cứ điều gì khác, chỉ nhìn thấy nước mắt của vợ mình.

Chàng chỉ muốn dỗ cho nàng thôi khóc.

Nên chàng không phát hiện ra nguy hiểm đang ập đến đằng sau.

Trong khoảnh khắc ấy.

Vân Phiên Phiên đột nhiên hiểu rõ, tại sao mẹ tác giả lại cho cô bàn tay vàng dễ dàng đẩy ngã Tiêu Trường Uyên.

Không phải là để cô từ chối Tiêu Trường Uyên.

Cũng không phải vì giúp cô về nhà.

Mà là để cô cứu chàng!

Vô số hình ảnh xẹt qua tâm trí cô.

Nhưng trên thực tế, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi vừa trôi qua.

Ngay thời khắc mũi tên bay tới.

Vân Phiên Phiên duỗi tay ra không chút do dự, đẩy mạnh Tiêu Trường Uyên đang đứng trước mặt mình. Mũi tên nhọn lạnh băng xuyên qua ngực cô, kèm tiếng máu phun trào.

Cô nhìn thấy cặp mắt kinh ngạc đau đớn của Tiêu Trường Uyên.

Dòng máu đỏ tươi.

Bắn lên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của vị vua.

Khiến mặt chàng trắng bệch như sương giá.

Đó là máu của cô.

Tiêu Trường Uyên ôm cô vào lòng, những ngón tay chàng đang run lên.

Giọng chàng run rẩy lạ lùng.

“Phiên Phiên…

“Đừng chết…”

Vân Phiên Phiên chưa bao giờ tưởng tượng được rằng, vị vua ngang tàng bất trị này lại biểu lộ một vẻ mặt yếu ớt như thế.

Những tiếng ồn ào vẳng lại bên tai.

“Bắt thích khách!”

“Hoàng hậu nương nương trúng tên rồi!”

“Mau gọi ngự y!”

Trong thời khắc cuối cùng trước khi hôn mê, Vân Phiên Phiên rơi lệ. Cô dùng hết sức lực toàn thân, cất giọng yếu ớt khàn khàn.

“Thiếp là Vân Phiên Phiên…

“Thiếp không phải là cô bướm nhỏ…”



Không biết bao lâu sau.

Vân Phiên Phiên dần khôi phục ý thức, nhưng tầm nhìn của cô tối om, tay chân không cử động được.

Đủ loại tiếng ồn vang vọng bên tai cô.

“Bệ hạ, hoàng hậu nương nương đã tắt thở rồi ạ…”

“Không thuốc thang kim châm nào cứu được nương nương nữa, dù có là thần tiên cũng chẳng cứu nổi, xin bệ hạ nén bi thương.”

“Nương nương đã chết rồi…”



Vân Phiên Phiên nghe thấy giọng nói lạnh băng âm trầm của vị vua.

“Người đâu, giết chúng.”

Các thái y đồng loạt xin tha: “Bệ hạ tha mạng!”

Một thái y già khóc lóc van lơn: “Nếu có thể tìm được cây thuốc Kỳ Thanh Nính trong truyền thuyết, có lẽ sẽ cứu được hoàng hậu nương nương. Nhưng cây thuốc này chỉ có trong truyền thuyết, thần cũng chưa thấy nó bao giờ, xin bệ hạ tha mạng ạ…”

(Kỳ Thanh Nính/Nịnh này là tên một nhân vật phụ trong truyện “Hệ thống đoàn sủng của nữ phụ” của Nhất Niệm Tịch Vụ.)

Một lúc lâu sau, giọng nói lạnh băng giá buốt của vị vua vang lên.

“Trông nó thế nào.”

Thái y già run rẩy đáp: “Cây thuốc Kỳ Thanh Nính trắng toát, giống như băng kết tinh, sau khi chà nát sẽ biến thành nước thuốc màu xanh lục, có tác dụng khiến người chết sống lại…”

Tiêu Trường Uyên trầm giọng cất tiếng: “Bling, đi tìm đi.”

“Gâu gâu gâu!”



Ý thức của Vân Phiên Phiên hỗn loạn, không biết bao lâu đã qua, giọng nói mừng rỡ kinh ngạc của các thái y vang lên.

“Thú cưng của đức vua tìm được cây thuốc Kỳ Thanh Nính thật này! Đúng là trời cao phù hộ nương nương!”

Vân Phiên Phiên cảm nhận được ai đấy kề nước thuốc đắng ngắt bên môi cô. Cô không động đậy được, nước thuốc rỉ xuống qua khóe môi. Người nọ bèn ngậm nước thuốc trong miệng, cạy đôi môi đỏ của cô ra, mớm từng ngụm cho cô.

Một lát sau, người ấy cất giọng lạnh lẽo âm u hỏi.

“Vì sao nàng ấy còn chưa tỉnh?”

Các thái y đồng loạt xin tha: “Sau khi uống thuốc thảo Kỳ Thanh Nính, mạch của nương nương đã trở lại bình thường, hơi thở cũng rất ổn định. Sở dĩ ngài ấy vẫn chưa tỉnh lại, có thể là vì hồn vía lên mây, cần vời đạo sĩ gọi hồn ạ…”

“Người đâu, mời các đạo sĩ đến đây.”

“Dạ, thưa bệ hạ.”

Vân Phiên Phiên nghe thấy tiếng chuông Tam Thanh.

Âm thanh của các loại pháp khí quanh quẩn bên tai cô.

Ồn chết đi được.

Vân Phiên Phiên muốn rời xa những tiếng động này.

Vừa nghĩ thế.

Vân Phiên Phiên đột nhiên phát hiện, mình đã thực sự rời ra những tiếng ồn kia.

Những âm thanh đó càng lúc càng xa vời.

Mỗi lúc một nhỏ hơn.

Cuối cùng bặt tăm hẳn.

Vân Phiên Phiên không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.

Cô hoàn toàn thiếp đi.



Nhưng chẳng biết bao lâu sau.

Có thể là hai ngày, có thể là hai tháng.

Cũng có thể là hai năm.

Vân Phiên Phiên đột nhiên mở mắt ra.

Cô phát hiện mình ở trong một cái chuồng sắt khổng lồ, xung quanh là tường đỏ ngói vàng, cung điện đan xen.

Chuồng sắt này được đặt ở trước sân của hoàng cung.

Những chuyện này đều không quan trọng.

Quan trọng là.

Vân Phiên Phiên phát hiện tay mình biến thành vuốt hổ.

Thân thể cô biến thành mình hổ.

Vân Phiên Phiên sốc vãi cả hổ.

Đôi mắt cô ngập tràn vẻ kinh ngạc khó tin.

Cô phát hiện mình đã biến thành một con hổ.

Tốp năm tốp ba thái giám đi ngang qua chuồng cọp, cùng thở than: “Con hổ này gầy trơ cả xương, trông như sắp chết vì bệnh ấy. Đám thái giám coi chuồng hổ làm ăn chả ra sao cả, còn dâng cái giống hổ thế này lên.”

“Ngươi không biết đấy chứ, ngày nào bệ hạ cũng nhốt tiểu điện hạ trong chuồng cọp, để ngài ấy vật lộn với hổ ác. Đám hổ dữ chết trong tay tiểu điện hạ đếm không xuể đâu. Tới bây giờ, hổ của cả nước Mặc sắp bị tiểu điện hạ diệt sạch rồi, tìm được một con thế này đã là tốt lắm rồi.”

“Bệ hạ tàn nhẫn thật đấy, dù gì cũng là cốt nhục thân sinh, vậy mà lại đối xử với tiểu điện hạ tàn nhẫn như thế…”

“Bớt tranh cãi đi, nếu để bệ hạ nghe thấy, không chừng tụi mình sẽ bị tóm lại quẳng cho hổ ăn đấy…”

Đầu óc Vân Phiên Phiên trống rỗng.

Hình như cô biết bây giờ mình đang ở đâu rồi.

Vào đúng lúc này.

Đột nhiên có người mở cửa chuồng cọp từ bên ngoài.

Vân Phiên Phiên thấy một bé trai mặc đồ đen chậm rãi đi đến. Khuôn mặt nhỏ của cậu bé băng giá như sương, cặp mắt sâu như đầm lạnh, đôi môi mỏng mím chặt, làn da tái nhợt.

Trông giống hệt Tiêu Trường Uyên lúc lớn.

Nhưng mặt cậu bé non nớt hơn.

Bé trai xách một thanh trường kiếm còn nhễu máu.

Dòng máu đỏ tươi chảy xuống từ mũi kiếm.

Một giọt, hai giọt, rơi xuống đất.

Cậu bé xách thanh kiếm lạnh lẽo, từ tốn đi về phía Vân Phiên Phiên.

Cặp mắt non nớt kia.

Ngập tràn sát khí lạnh băng.

Tác giả có lời muốn nói:

Rốt cuộc cũng viết đến đây rồi!

Các bạn có thể thấy toàn cảnh câu chuyện này ngay thôi!

Mừng gớt nước mắt!

[HẾT CHƯƠNG 75]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK