“Cũng còn tùy.” Khương Hồ lạnh lùng nói.
Kha Như Hối bỗng nhiên đến gần, dí sát vào, nắm lấy tay cầm súng của cậu, để lên ngực mình: “Tôi biết cậu đang sợ cái gì, J, khi đi trên đường, người khác thấy vợ chồng mang theo đứa nhỏ ra ngoài chơi, hòa thuận vui vẻ, cậu lại có thể đọc ngôn ngữ cơ thể của họ, đọc ra được loại cảm giác có lệ cùng dối trá, người khác thấy đứa nhỏ của hai vợ chồng hoạt bát vui vẻ, cậu lại thấy khoảng cách khó lường, trên người cô gái luôn vô ý thức làm động tác phản đối. Người khác thấy chủ gia đình này là hiền lành đôn hậu, hận không thể mọi việc đều làm cho tốt, cậu lại thấy biểu tình phòng bị, biết lời hắn nói ra đều là dối trá vô nghĩa, đúng không?”
Khương Hồ không lên tiếng đứng yên, mặc ông cầm tay, mặc y cúi đầu tàn nhẫn nói, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Kha Như Hối nở nụ cười: “Tay cậu thật lạnh.”
Y để sát vào một chút, họng súng Khương Hồ giống như đụng phải ngực ông, Kha Như Hối không để ý, đưa tay nắm lấy cằm Khương Hồ, ánh mắt nhạt nhẽo, giống như đang mê muội cái gì.
“Mỗi ngày cậu nghe đủ loại dối trá, thấy mọi người giãy dụa, lừa gạt, thương tổn lẫn nhau, xem không chán sao…nga, tôi đã quen, còn có ông bà ngoại của cậu, như thế nào, cậu không nhớ rõ bọn họ sao?” Kha Như Hối làm biểu tình thường xót, trong thương xót lại mang ý cười, quỷ dị không nói nên lời, đem giọng nói ép càng thấp, “Ngày cậu nhận được bằng, mọi người cùng đi ra ngoài chúc mừng, cậu uống nhiều rượu, còn nhớ đã nói gì không?”
Ánh mắt Khương Hồ vẫn như cũ, chỉ nghe Kha Như Hối nói: “Không nhớ rõ sao, hay là không muốn nói? Cậu tự mình thôi miên rất nhiều, nhiều đến mức tin họ yêu cậu, cậu có tuổi thơ hạnh phúc? Không không không, trong lòng cậu rõ ràng, bọn họ yêu cậu, có thể cẩn thận chăm sóc cậu, cho cậu giáo dục tốt nhất, học đàn dương cầm, hội họa, lễ nghi…nhưng trước buổi tối mỗi ngày không có kể cho cậu những câu chuyện cổ tích, đúng không? Thân ái, bộ dạng của cậu rất giống đứa con gái đã chết của họ, mà tồn tại của cậu thường xuyên nhắc họ, một nửa huyết thống khác đến từ ai. Là vào ngày bà ngoại cậu phát hiện cậu đặt cây súng giả dưới giường, trên mặt bà ta xuất hiện oán hận cùng chán ghét, cậu mới cố ý làm cho nắp che đàn dương cầm rớt xuống trúng ngón tay mình ở dưới, từ đó về sau không bao giờ…có thể đánh đàn nữa, đúng không?”
Kha Như Hối thở dài, như là thương tiếc, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay lạnh như băng và tái nhợt của Khương Hồ, hỏi: “Còn đau không?”
Khương Hồ đẩy mạnh y ra, lui về sau ba bốn bước mới dừng lại, vốn môi đã nhợt nhạt giờ lại không còn chút màu sắc.
Kha Như Hối tiếp tục nói: “Nhưng khi đó cậu có thể lấy tình yêu làm người khác nghe mà sợ của cha mẹ cậu an ủi, nhưng mà từ khi nào thì mấy thứ này đều thay đổi? J, cậu là trời sinh trở thành chuyên gia tâm lý học…lúc cậu về nhà, ngẫu nhiên phát hiện hình ảnh của mẹ cậu bị thay đổi, cũng không thấy người đàn ông kia, cậu cho là người cha chân thành lại có phần cuồng dại đối với mẹ cậu thật ra là một người ăn chơi và xài tiền như nước? Nga không không, đừng phản bác, lấy sự nhạy bén của cậu đương nhiên có thể nhìn ra được ông ta là có dịp mới chơi hay là thật tình ham muốn. Nói cho tôi biết, cậu lúc ấy nghĩ như thế nào?”
Khương Hồ không trả lời, mà Kha Như Hối như cũng không chuẩn bị nghe câu trả lời của cậu, y nhẹ nhàng mà tựa vào lan can, gió thổi làm loạn mái tóc hoa râm của y, một đôi mắt tối đen, giống như bóng đêm, y nói: “J, cậu không thất vọng sao? Tôi biết cậu tuy đem vui buồn yêu giận giấu rất sâu, nhưng cũng là xuất phát từ bản năng bảo bộ, mà không phải trước đây chưa từng có. Cậu muốn bảo hộ mọi người, nhưng lại chịu không nổi, cậu muốn bảo vệ thể đạo, giấu sự ô uế tiếp nhận sỉ nhục, cậu không thất vọng sao?”
Y quay đầu, nhìn chằm chằm Khương Hồ, “Cậu mỗi ngày đều thấy nơi tối tăm của con người, hơn nữa so với bất luận kẻ nào cũng lý giải rõ ràng hơn, cậu thật ra không phải không thất giọng, chỉ là tự mình thôi miên, lừa mình dối người, J, chính cậu cảm thấy được, cậu có thể kiên trì được bao lâu chứ?”
“Cậu là đứa nhỏ vừa kiên cường, lại vừa yếu đuối…”
Súng trên tay Khương Hồ trở nên rất rất nặng, đến mức cậu không thể cầm chắc, họng súng hơi hướng xuống, Kha Như Hối vươn tay như muốn đem cậu kéo vào lòng.
Đúng lúc này…
“Đem tay của ông giơ lên, đến độ cao tôi có thể nhìn thấy, lui về sau, cách xa em ấy một chút!” Một giọng nam lạnh lùng từ phía sau Kha Như Hối truyền đến.
Kha Như Hối sửng sốt, có chút ngoài ý muốn quay dầu lại, người đàn ông cao lớn vững vàng nâng súng, hướng y đi đến, mỗi bước đi trên mặt đất đều mang theo áp lực, khóe mắt người nọ kết băng: “Như thế nào? Ông muốn chống lại lệnh bắt?”
“Thẩm Dạ Hi, Thẩm đội trưởng.” Kha Như Hối nheo lại ánh mắt, thần sắc lộ ra chút ngoài chút ý muốn.
Thẩm Dạ Hi đột nhiên bắn súng, viên đạn bay sượt qua người Kha Như Hối, đánh vào lan can bên cạnh, sạch sẽ lưu loát, uy hiếp không cần nói cũng biết.
Sát ý của người đàn ông không có nửa điểm che giấu, Kha Như Hối sáng suốt giơ lên hai tay, sau đó lui từng bước.
Thẩm Dạ Hi đem hai tay Kha Như Hối kéo ra sau, cố ý dùng sức rất lớn, cổ tay y vang lên một tiếng, sau đó lấy còng tay ra, mạnh mẽ đem ông ngã ra mặt đất, đem Khương Hồ kéo ra phía sau, đối với bộ đàm trên cổ áo: “Tìm mấy người lên đây, ở mái nhà hướng Bắc bốn giờ của nhà hàng điểm tâm, nơi này tôi bắt được một kẻ tình nghi giết người.”
Kha Nhu Hối bị anh đẩy ngã trên mặt đất có vẻ chật vật, trên trán cũng đổ mồ hôi lạnh, anh cũng không thèm quan tâm, y lại ngược lại, đối Thẩm Dạ Hi nở nụ cười: “Thẩm đội trưởng có địch ý không nhỏ với tôi, người đã bị anh khống chế, không có năng lực khống chế, súng anh cũng thu lại nhưng vì sao…”
Y có ý nhìn Thẩm Dạ Hi, người nọ tuy rằng để súng ở trên hông, một bàn tay lại đem Khương Hồ giấu ở phía sau, vừa vặn dùng bả vai ngăn chặn tầm mắt Kha Như Hối, thân thể hơi hơi nghiêng, tuy rằng đối mặt Kha Như Hối nhưng mũi chân lại hướng về bên cạnh, như muốn xoay người về chỗ khác.
“Từ ngôn ngữ cơ thể của cậu, tôi có thể nhìn ra, hơn một nửa là xuất phát từ bảo vệ, còn lại là…ân, dục vọng chiếm giữ?”
Kha Như Hối nhướng mi nở nụ cười, “Xuất phát từ bản năng giống đực tuyên bố quyền sở hữu sao, nhưng động tác anh lôi kéo cổ tay cậu ra, ngô, rất có ý tứ, vì cái gì ngón tay có lực của cậu lại đúng ngay trên mạnh đập của cậu ấy?”
Thẩm Dạ Hi tuy rằng sắc mặt không thay đổi cũng không tự chủ buông ra cổ tay Khương Hồ.
“Lý trí của anh luôn đè nén dục vọng chiếm lấy người này, đè nén giận dữ, đè nén suy nghĩ đem cậu ấy ôm chặt trong lòng mình để từ nay về sau không cho bất luận kẻ có ý tưởng nhúng chàm cậu ấy…” Thanh âm Kha Như Hối càng thấp, cuối cùng buồn cười ra tiếng, “J, cậu đã nói thứ đẹp nhất trên đời chính là sự điên cuồng cùng mê loạn do hormone phân bố ra, sự dã man nguyên thủy, tràn ngập ý chiễm giữ, cậu…”
Khương Hồ đột nhiên từ phía sau Thẩm Dạ Hi đi đến, dừng trước mặt Kha Như Hối, y không biết vì sao, lời muốn nói liền không thể tiếp tục, ngửa đầu, đối diện với ánh mắt của cậu.
Khương Hồ nói: “Tôi biết ông vì sao giết người, ông biết sao không?”
Khương Hồ ngồi xổm xuống, trên mặt nổi lên ý cười tái nhợt: “Ông là một người cực đoan tự kỷ, là tên biến thái, sinh lý thiếu hụt khiến cho ông trời sinh không cảm thấy sợ hãi, không thấy áy náy, còn nhớ rõ con đường cha ông làm việc không? Đừng nhìn tôi như vậy, ông không phải từng nói qua sao, tôi hiểu ông như ông hiểu tôi vậy. Cha ông là phần tử cuồng tôn giáo, đem cuộc sống của ông kiềm chế đến trong phạm vi cực nhỏ, nửa điểm cũng không thể làm – còn về mẹ ông, bà là dâm phụ phải không? Bằng không sao có thể để cho ông cả đời sống dưới áo choàng đen của cha ông đến mức ông nhịn quá hóa giận, giận đến mức…giết bà?”
Ý cười trên mặt Kha Như Hối cứng lại.
“Ông xem, ông thao thao bất tuyệt mà nói về chuyện của tôi, lại không cho phép người khác nhắc đến quá khứ của ông, bởi vì ông là Thầy Kha vĩ đại ham muốn khống chế sao? Ông mỗi ngày đều nghiêm khắc tuân theo giờ giấc, sáng làm gì, trưa làm gì, tối làm gì, lúc nào rời giường, lúc nào ăn sáng, lúc ăn sáng ăn bao nhiêu bánh mì, uống bao nhiêu sữa – này đều là dấu vết người cha mà ông đã giết để lại cho ông, ông hận nó, cho nên mới mang tiếng nghiên cứu học thuật mà phạm tội lặp đi lặp lại nhiều lần, thông qua việc nắm giữ sinh mạng của người khác để thỏa mãn dục vọng khống chế ghê tởm của ông.
Khương Hồ đứng lên, có quá chút nhanh, cậu lung lay một chút, Thẩm Dạ Hi có chút lo lắng giữ chặt tay cậu, Khương Hồ xua tay, tỏ vẻ mình không sao.
“Cậu biết?” Kha Như Hối hỏi một cách kỳ lạ.
“Ông giả chết chạy trốn, cũng chỉ là chán ghét cách giết người này, ông phát hiện việc này không có kỹ thuật và không thể thỏa mãn được dục vọng trong nội tâm của ông. Cùng lúc đó ông tự cho là có thể nhìn thấu lòng người, tự cho là không gì không làm được, về mặt khác trên lưng ông còn mang dấu vết cha mẹ ông ban cho, giãy dụa thứ mình chán ghét, Kha Như Hối, ông bất quá chỉ là một kẻ đáng thương không thấy rõ mình cũng không thấy rõ thói đời!”
“Cậu nói không đúng, J, chỉ sợ bài tập lần này tôi cho cậu điểm trừ.” Kha Như Hối miễn cưỡng cười, nhẹ giọng nói.
“Tôi sao lại nói không đúng?” Khương Hồ cúi đầu…nở nụ cười, đưa tay qua ôm thắt lưng Thẩm Dạ Hi, người kia tuy rằng còn đang nóng giận, cũng nhịn không được vì một động tác như vậy mà kinh ngạc, “Ông đang làm nhiễu suy nghĩ của chúng tôi, ông tự mình thiết kế Mẫn Ngôn làm trò hề, vì sao? Vì làm cho tôi biết ông tồn tại? Vì làm cho tôi bất an? Bởi vì dạng này có thể cho ông cảm thấy thắng tôi, ông khống chế tôi, đúng không?”
Tiếng bước chân hỗn độn cùng tiếng ồn ào vang lên, Khương Hồ biết người Thẩm Dạ Hi gọi sắp đến, cậu bỗng nhiên đè thấp giọng: “Về phần ông nói…dã man nguyên thủy, cảm giác tràn ngập ý tứ giữ lấy, tôi vui vẻ chấp nhận.”
Hai người khác tại đây đều ngây dại, Khương Hồ cười khẽ, buông Thẩm Dạ Hi ra, như không có việc gì lui lại một bước, mở đèn pin chiếu vào Kha Như Hối trên mặt đất, nói với người đến: “Nơi này, chính là ở đây, kẻ tình nghi giết nhiều người, là Thầy Kha trong ý tứ của Mẫn Ngôn, là trọng phạm, mang về rồi liên hệ với cảnh sát quốc tế, bọn họ rất thích thú tiếp nhận.”
Kha Như Hối cười điên dại, Khương Hồ không nhìn y, xoay người bước đi.
Bóng tối nặng nề kết thúc, một lần này, Kha Như Hối chạy trốn hai năm bị sa lưới, Mẫn Ngôn bị bắt, đàn khỉ dưới tay hoảng loạn. An Tiệp nhìn An Di Ninh nặng nề ngủ, đột nhiên đối với Địch Hành Viễn nói: “Tôi già rồi, cũng muốn tìm một người đáng tin, tương lai có thể chăm sóc nó…”
Địch Hành Viễn bị kinh hỉ hôn mê.
Thẩm Dạ Hi đến bốn giờ sáng mới về đến nhà, vẫn còn ngu ngơ, trong đầu chỉ còn nụ cười nhợt nhạt của Khương Hồ và nói ‘Tôi vui vẻ chấp nhận’.
Khương hồ cảm thấy vô cùng mệt, tắm rửa sơ qua liền tính đi ngủ, lại bị ánh mắt của người nào đó trong phòng dọa sợ, đứng ở ngoài cửa phòng, đi vào không được, đi ra cũng không xong.
Thẩm Dạ Hi đi từng bước về phía cậu: “Em nói….em vui?”
Khương Hồ lui một bước nhỏ, cảm thấy biểu tình người này có điểm nguy hiểm, lại bị Thẩm Dạ Hi ôm lấy thắt lưng, mạnh mẽ kéo cậu qua, nụ hôn nóng bỏng dừng trên môi cậu, như là muốn đem cậu nuốt vào… Hoàn Vụ 8