Mục lục
Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thái tử gia!
Sau khi nghe thấy Trương Viễn nói câu nói kia thì bước chân của Bạch Tố Y hơi dừng lại một chút ít, thân thể muốn rời đi hơi ngừng lại.

Đúng vậy!
Đây là chuyện xảy ra, vừa rồi quả thật may mắn có vị thái tử gia nào đó nếu không thì bản thân mình đã bị Dương Bằng bắt đi rồi, chứ đừng nói là nhận được một tòa nhà, đây chính là một ân tình rất lớn.

Hơn nữa, cô vẫn luôn muốn gặp vị thái tử gia kia một lần, ở trước mặt người ta nói lời cảm tạ.

Mà bây giờ lại có cơ hội như vậy.

“Bạch Tố Y, vị thái tử kia rất bận rộn, nếu như cô muốn cảm tạ ngài ấy vậy thì hôm nay là cơ hội tốt nhất.” Trương Viễn thấy Bạch Tố Y chần chờ, trong lòng bắt đầu sốt ruột cho nên nhanh chóng thêm mắm thêm muối nói.

Mà Bạch Tố Y nghe nói như vậy thì càng thêm do dự.

Cô là một người biết ơn, người ta đã trợ giúp mình nếu như mình không nói lời tạ ơn nào thì thật sự không có lễ phép rồi.


“Bà xã em đi đi, anh ở bên ngoài chờ em!” Lâm Thiệu Huy mỉm cười nói với cô.

Hả?
Nghe thấy lời nói của Lâm Thiệu Huy, trên mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y hiện lên vẻ áy náy.

“Lâm Thiệu Huy, vậy anh chờ em một lúc, em nói lời cảm ơn tới vị thái tử gia kia xong thì sẽ đi ra.”
Bạch Tố Y nói xong bèn theo Trương Viễn đi vào bên trong khách sạn.

Mà nhìn thấy cảnh này, trong lòng Trương Viễn càng phấn khởi...!mắt nhìn Lâm Thiệu Huy giống như là đang diễn võ dương oai vậy.

Nhưng để cho anh ta tức giận chính là Lâm Thiệu Huy dường như không nhìn anh ta, còn phớt lờ anh ta.

“Hừ, nhãi con, Bạch Tố Y là của tôi, nhất định sẽ là của tôi!”
Trong lòng Trương Viễn đang gào thét!
Anh ta cũng không tin, bằng vào bản lĩnh của mình sẽ thua bởi tên không được tích sự gì Lâm Thiệu Huy này.

Chỉ cần anh ta ở trước mặt Bạch Tố Y thể hiện ra ra tất cả thân phận và địa vị của mình thì sẽ nhận được sự yêu thích của Bạch Tố Y.

Đến lúc đó sẽ cướp Bạch Tố Y ở trong tay Lâm Thiệu Huy là chuyện dễ dàng.

Khóe miệng Trương Viễn tươi cười càng thêm vui vẻ.

Rất nhanh!
Chỉ trong chốc lát Trương Viễn đã dẫn Bạch Tố Y đến phòng bao của tầng mười.

Vừa mới bước vào cửa thì bên trong có một đám người mặc vest, đi giày da và một cô gái quyến rũ xinh đẹp, tất cả đều nhìn về phía bọn họ.


Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Trương Viễn.

Thì trên mặt những vị khách này đều hiện ra bộ dáng tươi cười nịnh nọt.

“Ha ha ha, người anh em Trương Viễn, rốt cuộc anh đã tới, vừa rồi chúng tôi còn nói xong về anh đây này! Gần đây ở thành phố Nam Giang, anh lại là người có tiền đồ nhất!”
“Đúng vậy, người anh em Trương Viễn, anh thật lợi hại! Thế mà anh lại có thể ôm đùi của Điền Thái Tử, thậm chí lại khiến cho Điền Thái tử không tiếc vì anh áp chế nhà họ Dương.

Thật lợi hại!”
“Ha ha ha, người anh em Trương Viễn, nào, hãy uống một chén đi!”
“...”
Giờ phút này, những người trong phòng đều cực kỳ nhiệt tình với Trương Viễn.

Mà cảnh tượng này khiến cho sự tự tin trong lòng Trương Viễn lập tức tăng lên.

Anh ta khoát tay áo với mọi người, trên mặt là nụ cười vui vẻ nói:
“Không có việc gì đáng nói! Không có việc gì đáng nói!”
Mặc dù ngoài miệng của anh ta nói không có việc gì đáng nói, nhưng trên mặt của anh ta không nén nổi vui vẻ.

Khiến cho sự tự cao tự đại của anh ta càng bành trướng.


Không chỉ như thế!
Trên thực tế, ánh mắt của Trương Viễn vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Bạch Tố Y.

Mà sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Tố Y cũng tràn đầy hâm mộ nhìn về phía bản thân anh ta, thì Trương Viễn cảm giác được cả người mình đều lâng lâng, thật là phong quang vô hạn.

Nhưng đúng vào lúc này.

Két két!
Cửa phòng bao lại một lần nữa bị người đẩy ra.

Sau đó mọi người nhìn thấy một thanh niên trên mặt còn có nhiều vết bầm tím đi vào.

Đúng là Dương Bằng..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK