Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi xanh nhạt, quần tây xanh đậm, ngồi trên ghế da tổng giám đốc, chăm chú nhìn về phía bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, những đám mây trắng nhẹ nhàng trôi, khuôn mặt anh vốn dĩ không cảm xúc, bỗng nhớ tới lúc Đường Khả Hinh đứng trước mặt mình, nói câu: Đến đây đi! Tự nhiên một chút, thừa nhận anh là người đàn ông của em, em sẽ dẫn anh ra ngoài! Anh đột nhiên thở gấp cười, tay lập tức bịt chặt miệng, lại nhớ tới câu kia: Người đàn ông của em...
Phốc! !
Trang Hạo Nhiên vui vẻ nằm bò trước bàn làm việc, đầu đập trên mặt bàn, cả người run run, cười vô cùng đắc ý! !
"Ha ha ha ha ha..."
Một trận tiếng cười, từ dưới bàn truyền tới! !
Người này vẫn vẻ mặt hưng phấn cười trộm, từng đợt tiếng a xúc động vang ra, những ngón tay thon dài vốn để đánh đàn dương cầm kia, lại vui mừng cào trên mặt bàn, vang lên những tiếng xèo xèo, hệt như một con chuột... Ha ha ha ha ha... Người này nghĩ phòng làm việc không có ai, thực sự hưng phấn kích động ngẩng đầu, lại nhớ đến câu nói vừa rồi: Người đàn ông của em... Phốc! !
"Ha ha ha ha ha..." Trang Hạo Nhiên lại vui vẻ hai tay chống trên trán mà cười! !
"Tổng giám đốc! !"
Cửa phòng làm việc bỗng bị mở bung ra! !
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng ngồi lại trên ghế da, gương mặt thu lại, bộc lộ thái độ nghiêm túc tức giận, nhìn Đường Khả Hinh đột nhiên xông tới, anh lập tức có chút thẹn quá hóa giận nói: "Em làm gì vào phòng mà không gõ cửa vậy? Mất trí nhớ rồi... Ngay cả gõ cửa cũng quên mất sao?"
Đường Khả Hinh đã đổi đồng phục hầu rượu, mặc vào đồng phục bộ phận rựou, đứng trước bàn, cắn chặt môi dưới, giống như một học sinh tiểu học, giương mắt nhìn anh nói: "Thế nhưng... Tiêu Đồng nói trước lúc em mất trí nhớ, thói quen thường xuyên, chính là vào phòng làm việc không gõ cửa..."
"Đó là Tiêu Đồng lừa gạt em thôi!" Trang Hạo Nhiên lập tức nghiêm nghị nhìn cô nói: "Trước kia em là một thư ký rất khôn khéo ngoan ngoãn, lúc vào phòng làm việc, nhất định sẽ gõ cửa!"
Đường Khả Hinh bộc lộ vẻ kinh ngạc nhìn anh, ngay cả bản thân mình cũng không tin mình là người như vậy!
"Thực sự!" Trang Hạo Nhiên có chút khẩn trương nhìn cô, chớp mắt một cái, nghĩ lúc cô vừa xông vào, không biết có thấy mình cười như một tên ngốc hay không?
"Không nói nữa!" Đường Khả Hinh nhanh chóng thoát ra khỏi vấn đề này, trong nháy mắt đi tới trước bàn làm việc, nhìn anh ranh mãnh khôn ngoan cười ngọt ngào nói: "Hôm nay em có lợi hại không?"
"... ..." Trang Hạo Nhiên nhịn cười nhìn cô, không nói chuyện.
"Anh cũng rất lợi hại! ! Cùng em diễn trò đến mức như vậy!" Đường Khả Hinh bộc lộ vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, xúc động mở to mắt, có chút hưng phấn nói: "Có phải anh cũng biết, vị phóng viên Tiêu kia cũng có mặt ở phòng ăn cảnh biển hay không? Trời ạ, em thật khẩn trương không biết anh có phối hợp với em hay không?"
Trang Hạo Nhiên vẫn mỉm cười nhìn cô.
Đường Khả Hinh thấy anh không lên tiếng, trong nháy mắt lại nằm bò trên bàn, rất đắc ý giơ hai ngón tay, cười rộ lên nói: "Chiêu này của em là một hòn đá ném trúng hai con chim, thoáng cái giúp anh giải quyết hai người phụ nữ? Có phải em rất lợi hại không? Không làm mất mặt anh chứ?"
Đôi mắt Trang Hạo Nhiên bộc lộ vài phần ôn nhu nhẹ lóe lên, lại hơi nghiêng người về phía trước, vươn tay, nhẹ cầm lấy hai ngón tay nhỏ bé đang giơ lên của cô.
Đường Khả Hinh sửng sốt cúi đầu, nhìn ngón tay thon dài của anh, bao bọc lấy ngón tay nhỏ bé của mình...
"Trước mặt nhiều người như vậy, em nói anh là người đàn ông của em, lúc đó... Em có những ý nghĩ khác hay không?" Đôi mắt sắc bén của Trang Hạo Nhiên, bộc lộ ý cười nhìn về phía cô.
“Đương nhiên là không có!" Đường Khả Hinh chớp mắt, tim đập loạn, đứng lên có chút khẩn trương nói.
"... ..." Trang Hạo Nhiên chậm rãi lưu chuyển ánh mắt, chăm chú nhìn cô, người cũng đã nhẹ chống trên mặt bàn đứng lên, lúc cô xoay người, trong nháy mắt anh đã cất bước đi tới phía sau cô, cánh tay to lớn muốn ôm chặt hông cô, cúi xuống dán chặt vào khuôn mặt cô, ôn nhu mà gợi cảm, nỉ non hỏi: "Thật không có sao?"
Đường Khả Hinh tim loạn nhịp, đôi mắt trợn tròn, không dám lên tiếng.
"Có hay là không có đây?" Trang Hạo Nhiên lại từ phía sau ôm chặt cô, có chút bá đạo hỏi.
"Không có! ! Buông ra! !" Đường Khả Hinh thoáng cái muốn lôi tay anh ra...
"Những lời vừa rồi của anh là thật..." Trang Hạo Nhiên lại buộc chặt hai tay, mặt nhẹ nhàng cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, môi mỏng bất giác mở ra, ở bên tai cô, khẽ nhếch khóe miệng cười nói.
"Những lời đó sao?" Đường Khả Hinh dựa vào trong ngực anh, hai tay hơi buông lỏng, nghiêng mặt có chút dịu dàng hỏi.
"Em thực sự có rất nhiều ưu điểm..." Trang Hạo Nhiên mỉm cười mà xúc động nói.
Tim Đường Khả Hinh lại đập mạnh, mặt lập tức đỏ bừng .
"Anh vẫn còn một vài lời, không nói cho cô ấy... Bây giờ anh sẽ lén nói cho em biết..." Trang Hạo Nhiên lại hưởng thụ mà ôm lấy thân thể mềm mại của cô, cúi xuống nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, mới mỉm cười nói.
"Cái gì..." Đường Khả Hinh mềm giọng hỏi.
Đôi mắt Trang Hạo Nhiên thoáng qua vài tia trêu chọc, lại nhếch khóe miệng cười nói: "Em còn có rất nhiều khuyết điểm..."
Sắc mặt Đường Khả Hinh thu lại, lập tức hé môi, muốn mắng người, nhưng không dám mắng, vươn tay muốn lôi tay anh ra, giãy giụa tránh khỏi cái ôm của anh...
"Em không muốn rượu đỏ sao? Hao tổn nhiều sức lực như vậy, làm bạn gái của anh, không phải là muốn vì cái đó sao?" Trang Hạo Nhiên lại bá đạo ôm chặt cô, cười nói.
"... ... ..." Đường Khả Hinh quả nhiên dừng động tác, nghiêng mặt hỏi: "Làm sao để lấy về?"
"Trước tiên dùng thân phận bạn gái làm thật tốt, cùng anh về nhà ăn cơm, anh sẽ tường tận mà nói cho em biết. Gần đây tính tình Truy Phong dường như không được tốt, muốn anh cùng nó đi dạo một vòng, nó vẫn rất thích em..." Mặt Trang Hạo Nhiên lại nhẹ nhàng cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lại cảm nhận được cơ thể cô tỏa ra một đợt hương thơm, dục vọng đàn ông không kìm được bộc phát, lúc hai tay nhẹ nhàng vuốt ve giữa bụng cô, tim bất giác rung động, nhẹ mở nút áo đồng phục giữa bụng cô ra.
"Thật xem em là bạn gái anh sao? Có phải muốn em phục vụ anh hai mươi bốn tiếng đồng hồ không?" Đường Khả Hinh không phát hiện ra chuyện này, nghiêng mặt trợn mắt nói.
"Anh không sao cả!" Trang Hạo Nhiên cười nói xong, đã nới lỏng nút áo của cô ra.
Đường Khả Hinh nhất thời cúi đầu, thấy hai tay Trang Hạo Nhiên đã đặt trước ngực mình, nhanh chóng nới lỏng nút áo khoác đồng phục mình ra, cô quát to này một tiếng, xoay người vừa muốn mắng anh, anh lại lập tức cười xấu xa đem cô ôm vào trong lòng, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi cô, mới nhanh chóng nói: "Em không nóng sao? Mặc nhiều như vậy?"
"Không nóng! Còn lạnh nữa là? !" Đường Khả Hinh thoáng cái giậm chân, muốn đẩy anh ra! !
"Vậy để anh ôm chặt em! Thưởng cho biểu hiện xuất sắc vừa rồi của em ở phòng ăn! Bảo bối..." Trang Hạo Nhiên chơi xấu, lập tức ôm chặt Đường Khả Hinh vào lòng, xúc động hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô.
Đường Khả Hinh nghe thấy tiếng gọi bảo bối kia, trong lòng khẽ động, kìm lòng không được trong lòng mềm mại, ngửa đầu đón nhận nụ hôn của anh, không chuẩn bị trước vừa mở đôi môi đỏ mọng ra, đã bị anh mạnh mẽ ôm chặt hông, xông vào đầu lưỡi nóng cháy, không cho phép mình suy nghĩ đã cắn mút, dây dưa... Mặt cô ửng đỏ, bên tai nóng lên, nhẹ thở dốc một tiếng..."Ưm..."
Cảm xúc của Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt bỗng kích động dâng trào ôm chặt thân thể cô, trong lúc nồng nhiệt hôn, hai tay nhanh chóng vuốt ve sau lưng cô, lúc nhẹ nhàng đổi hướng ngậm đôi môi ngọt ngào của cô, tay không chú ý vươn tới bả vai, thật cẩn thận cởi áo khoác đen cho cô, dịu dàng kín đáo hôn lên mũi cô, cưng chiều nói: "Tối nay đi siêu thị, anh làm cơm cho em ăn, nhé?"
Áo khoác rơi trên mặt đất...
Đường Khả Hinh đỏ mặt, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, vẫn còn bị nụ hôn của anh làm cho mơ hồ, đại não choáng váng nói: "Anh làm cơm? Anh biết làm sao?"
Trang Hạo Nhiên đột nhiên mập mờ ngửa mặt cười, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu lại thâm tình ngọt ngào hôn lên cánh môi cô, mới nói: "Thử rồi sẽ biết... Có thể ăn sẽ rất ngon đấy? Giống như bây giờ... Cuộc sống chính là chuyện gì cũng phải thử... Mới thú vị... Ví dụ như nụ hôn này..."
Anh nói xong, trong nháy mắt liền ôm lấy Đường Khả Hinh, đi về phía sô pha bên kia.
"Này?" Khuôn mặt Đường Khả Hinh đỏ lên, ôm cổ anh, vừa muốn giãy giụa, Trang Hạo Nhiên đã mạnh mẽ ôm chặt cô đè trên sô pha, hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, tay từ mông lướt qua cái đùi thon dài của cô, tháo giày cao gót ra, liền đem cả người cô ép chặt trên sô pha, thắt lưng kiên cố của đàn ông, bao vây lấy người cô gái trước mặt, không cách nào khống chế được hôn môi cô, từng chút một nhớ lại quá khứ cùng cô yêu nhau, nụ hôn của anh càng lúc càng nóng bỏng...
"Ưm..." Đường Khả Hinh mặt đỏ bừng, bên tai nhanh chóng mềm nhũn, hai tay đặt trước lồng ngực anh, bị nụ hôn nóng cháy của anh làm cho cảm xúc dâng trào, muốn chống cự, lại không hiểu sao không thể chống cự được...
"Em thích ga giường màu gì? Hả?" Trang Hạo Nhiên vừa hôn cổ Đường Khả Hinh, tay không tự chủ đưa đến hông cô, muốn cởi áo sơ mi cô...
"... ..." Trái tim Đường Khả Hinh thình thịch đập loạn, nằm trên ghế sô pha, hai mắt mơ màng lóe lên ánh nhìn hệt như người say rượu, bị anh hôn đến u mê thở ra nói: "Em... Em thích màu xanh..."
Miệng Trang Hạo Nhiên cắn nút áo trước ngực cô, mập mờ nở nụ cười tay tiến vào váy ngắn của cô vuốt ve, mới say mê nói: "Vậy tối nay chúng ta liền đi chọn... Chọn màu mà em thích..."
Đường Khả Hinh bị sự ngọt ngào này làm cho nổ tung, hơi thở nặng nề bị mê hoặc, vừa muốn nói với anh cái gì đó... Trang Hạo Nhiên đã không đợi cô nói nữa, lại hôn trên đôi môi ngọt ngào của cô, tay nhanh chóng muốn cởi bỏ nút áo sơ mi của cô...
Cửa phịch một tiếng bị mở bung ra! !
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cầm chặt áo sơ mi của Đường Khả Hinh, phẫn nộ ngẩng đầu, nhìn về phía cửa, gầm nhẹ: "Cái tên súc sinh nào?"
Trang Tĩnh Vũ mặt lạnh đứng trước cửa, trợn mắt nhìn con trai.
Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn về phía ông.