• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 76: Kem

Liễu Nhi vừa ra đến cửa cũng cảm giác được có một cơn gió kéo đến, sau một khác đã bị Kinh Ngạo Tuyết ôm vào trong lòng.

Kinh Ngạo Tuyết hôn má Liễu Nhi một cái, cười đến thoải mái nói: "mấy ngày không gặp, có nhớ mẫu thân không?"

Liễu Nhi ôm cổ nàng, ngoan ngoãn nói: "nhớ mẫu thân, cũng nhớ nương thân."

Nàng dựa vào lòng Kinh Ngạo Tuyết, định nói gì đó, thì thấy Kinh Ngạo Tuyết cau mày nói: "ah, sao ta lại cảm thấy Liễu Nhi có chút thay đổi, để ta cẩn thận nhìn một cái a."

Liễu Nhi ngơ ngác nhìn nàng, bị Kinh Ngạo Tuyết nhéo má một cái.

Kinh Ngạo Tuyết nói: "thì ra là vậy, sao ta lại thấy khác khác a, thì ra là gầy đi, về nhà ta nói nương thân con làm chút thịt cho con ăn nhé."

Liễu Nhi đỏ mặt, không khỏi giơ tay sờ má mình nói: "có lẽ con đang lớn, thân thể bắt đầu cao lên a, cho nên nhìn gầy một chút. Mẫu thân, lần này người quay về chậm hơn lần trước mấy ngày a."

Kinh Ngạo Tuyết nói: "xin lỗi a, tu vi của ta vừa đột phá, nương thân còn để ta chờ thêm vài ngày thuận tiện tiến giai, cho nên..."

Liễu Nhi thân mật ôm nàng nói: "không có việc gì, mẫu thân, con đi nói với dưỡng mẫu một tiếng, chúng ta liền về nhà a."

Kinh Ngạo Tuyết lên tiếng cảm tạ Tần Diệc Thư và tạm biệt, để lại vài lọ đan dược đã luyện chế, rồi ôm Liễu Nhi xoay người về nhà.

Gần tối ở thôn, gió lạnh thổi qua khiến toàn thân người ta lạnh run rẩy.

Kinh Ngạo Tuyết là tu sĩ, có năng lực chống lạnh, hơn nữa đã được một đường, vẫn không có cảm giác gì.

Liễu Nhi cũng mới từ nhà Tần Diệc Thư đi ra, nhà nàng có bếp lò nóng, nhiệt độ so với những chỗ khác cao hơn nhiều.

Cho nên bị gió lạnh thổi đến, cả người liền rúc vào trong ngực Kinh Ngạo Tuyết.

Kinh Ngạo Tuyết thấy xung quanh vắng lặng, từ trong túi đựng đồ, lấy ra một cái áo khoác lên người cho Liễu Nhi, còn dùng linh khí làm một lớp phòng ngự, để chống gió lạnh chiều tối.

Một đường về nhà, Thẩm Lục Mạn cũng đã đốt bếp trong phòng, cho nên nhiệt độ vô cùng ấm áp.

Liễu Nhi đến phòng bếp vẫn an nương thân, rồi đem đồ từ nhà Tần Diệc Thư để trong phòng ngủ của mình.

Lúc nàng đi tới, Kinh Ngạo Tuyết đang mở một cái rương.

Trong rương được sắp xếp gọn gàng, nhiều hộp nhỏ được chế tạo tinh xảo, Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng đi qua, liền lấy ra một cái, để lên tay nàng nói: "Liễu Nhi mở ra xem đi, coi có thích hay không?"

Liễu Nhi tò mò mở hộp ra, thì thấy bên trong chứa một khối ngọc bội lục sắc màu sáng ôn nhuận, ngọc được điêu khắc thành chữ "Phúc" nhìn qua phẩm chất vô cùng tốt.

Nàng từng theo Tần Diệc Thư học, nên cũng phân biệt được, không chỉ ngọc bội, đồ sứ, còn có cả dê ngựa bò.

Cho nên lúc này liếc mắt cũng có thể nhìn ra, chất liệu ngọc bội không bình thường, nếu cầm đi bán, ít nhất cũng được vài trăm lượng bạc.

Nàng thấy trong rương bày đầy hộp, tò mò nói: "mẫu thân, người mua nhiều ngọc bội về làm gì a?"

Kinh Ngạo Tuyết nói: "không chỉ ngọc bội, còn có trâm ngọc, bùa bình an, khóa trường mệnh... mấy thứ này được chế tác tinh mỹ, kiểu dáng so với tu tiên giới còn mới lạ nhiều dạng hơn, đến khi đó chúng ta có thể dùng mấy thứ này đổi linh thạch, vàng bạc ở tu tiên giới không thể dùng được, thứ hài nữ tu và hài tử lại thích, cho nên không lo không có ngồn tiêu thụ."

Nàng nghĩ thật sâu xa, đến cả việc này cũng đã nghĩ đến.

Liễu Nhi gật đầu nói: "mẫu thân mưu tính sâu xa, Liễu Nhi bội phục không thôi."

Kinh Ngạo Tuyết phì cười một tiếng, xoa đầu Liễu Nhi nói: "được rồi, khen nửa ta nở mũi a, con chọn mấy thứ bên trong, cầm cho tiểu đồng bọn của con đi. Mấy thứ khác con thích thì cứ lấy đi, dù sao nhà chúng ta không thiếu mấy thứ này."

Liễu Nhi líu lưỡi, nàng theo Tần Diệc Thư học tập, mới biết được trước đây nương thân khó khăn biết bao, dù vậy thì kiếm bạc cũng không được nhiều.

Nhưng ngọc bội này, số lượng không dưới trăm lượng bạc, một nhà ba đời sống ở thôn tiêu xài cũng không hết được, vậy mà mẫu thân lại cho nàng cầm đi tặng người khác.

Đúng là... phóng khoáng a, có tiền thật tốt.

Liễu Nhi cũng có hai tiểu đồng bọn, nói đến cũng đã lâu không gặp bọn họ, ngày mai sẽ đi tìm bọn họ, thuận tiện tặng chút quà a.

Nàng gật đầu, chọn vài hộp nhỏ trong rương.

Chờ ăn cơm tối xong, Liễu Nhi nghe Kinh Ngạo Tuyết nói muốn lên trấn mua đồ, lại đột nhiên nhớ đến chuyện Lam di nương.

Nàng vội hỏi: "mẫu thân, dưỡng mẫu nói với con, Lam di nương hiện tại vẫn ở trên trấn chờ, mở một thiện đường làm việc tích đức, nhận không ít cô nhi mang về, không những khiến bọn họ ăn mặc không lo, còn ra giá cao mời ma ma kinh thành về dạy bọn họ học."

"Cho nên người trên trấn về trong thôn đều nguyện ý mang hài tử đến, nhưng đối phương lại là Lam di nương...."

"Việc này dĩ nhiên có chuyện kỳ quái!" sắc mặt Kinh Ngạo Tuyết âm trầm nói.

Lam di nương và quốc sư giống như nhau, lúc trước ở trong sơn trại, Kinh Ngạo Tuyết cũng đã nhận rõ con người của nàng, đối phương so với quốc sư tâm cơ còn âm trầm hơn.

Nàng lại nhớ đến thi thể khô quắt trong sơn trại, rùng mình một cái nói: "Liễu Nhi, việc này con đừng dính vào, ngày mai ta đến Ngô gia một chuyến, cảnh báo với Ngô Chí Dũng và Ngô Chí An một chút."

Liễu Nhi gật đầu, chần chờ nói: "Ngô bá bá sẽ không đưa Mộng Thu tỷ tỷ đến đó đâu."

"Cái này khó mà nói được, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, ta cũng ghét mấy chuyện vòng vo này, mấy người khác chúng ta không cần xen vào, có dính vào cũng không ai tin, Tần Diệc Thư năng lực lớn như vậy còn phải án binh bất động, cũng nói lên việc này không dễ làm, mà thôi..."

"Cứ giữ tốt chính mình đi a, mấy ngày này ta cùng nương thân còn đều ở nhà, chuẩn bị mừng năm mới, Liễu Nhi phải luôn ở trước mắt ta a, ta không muốn chuyện lần trước phát sinh nữa."

Liễu Nhi vội gật đầu, nắm tay Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn nói: "mẫu thân, nương thân, hiện tại con nhất định đề cao cảnh giác."

Bất quá, sắp đến năm mới rồi, không phải là nàng đến sinh nhật sáu tuổi rồi sao.

Hai mắt nàng sáng lên, nói với Thẩm Lục Mạn: "nương thân, sinh nhật sáu tuổi của con sắp đến rồi!"

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, sửng sốt nói: "sinh nhật Liễu Nhi là tháng giêng sao?"

Thẩm Lục Mạn lên tiếng nói: "Liễu Nhi sinh vào khuya mùng một tháng giêng, nói đến lễ mừng năm mới chính là ngày sinh nhật của nàng..."

Mấy năm qua nàng cũng ít làm sinh nhật cho Liễu Nhi, thứ nhất nàng là yêu tộc, không có ngày lễ hay ôm ấp tình cảm, trong nhà lại chỉ có hai người, qua một cái tết cũng chả có gì.

Thứ hai, vì lễ mừng năm mới và sinh nhật cùng một ngày, khi đó điều kiện gia đình không có dư, làm một chén mì trường thọ, cho Liễu Nhi thêm một bộ quần áo mới, cũng liền qua đi.

Kinh Ngạo Tuyết liền đứng dậy nói: "sao lại không nói sớm chứ? ai nha, thê tử a, sáng mai chúng ta lên trấn sớm mua vài thứ."

Chính nàng cũng không thích sinh nhật, nhưng Liễu Nhi lại không giống vậy, trước kia ăn nhiều cực khổ, nàng dĩ nhiên hy vọng Liễu Nhi có thể có được hạnh phúc mỹ mãn khi còn nhỏ, ít nhất là sinh nhật vui vẻ.

Nàng nhìn Liễu Nhi, vẻ mặt Liễu Nhi ngơ ngác, tựa như không biết đón sinh nhật thế nào.

Nhất thời trong lòng nàng chua xót, đi tới hôn trán Liễu Nhi một cái nói: "Liễu Nhi yên tâm, ta cùng nương thân con, nhất định chuẩn bị cho con một cái sinh nhật long trọng nhất."

Liễu Nhi định lắc đầu nói không cần, nhưng thái độ Kinh Ngạo Tuyết kiên quyết, Thẩm Lục Mạn lại đứng về phía Kinh Ngạo Tuyết, nàng có nói cũng không được, chuyện này đành quyết định như vậy.

Đến khi tắm xong nằm trên giường, Kinh Ngạo Tuyết nắm ngón tay Thẩm Lục Mạn nói: "trước kia thực sự cực khổ cho ngươi và Liễu Nhi rồi, nguyên chủ đúng là tên cặn bã."

Sắc mặt Thẩm Lục Mạn nhàn nhạt nói: "đều là chuyện đã qua, không cần nhắc lại, ta biết ngươi tốt với ta là được."

Kinh Ngạo Tuyết quay đầu, nương bóng đêm mờ tối nhìn nàng, dưới ánh đèn nhìn mỹ nhân lại có một phong vị khác.

Nàng nhịn không được nhổm người dậy hôn môi đối phương, biết đối phương không thể di chuyển nên động tác hôn môi cũng cẩn thận.

Quấn quýt nhau không mang theo dục vọng, chỉ là vài phần ấm áp ôn nhu.

Kinh Ngạo Tuyết ôm thê tử trong tay, cố gắng ra vẻ chim nhỏ nép người, nói: "thê tử thật tốt."

Thẩm Lục Mạn bị nàng cọ tay nóng lên, nàng nói: "ngày mai phải dậy sớm lên trấn, bất quá không phải ngươi nói sẽ qua nhà Ngô Chí Dũng một chuyến sao?"

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: "đúng vậy, Ngô Mộng Thu là cô nương tốt, Ngô Chí Dũng lại là hảo bằng hữu của chúng ta, nên chú ý đến bọn họ mới được, nếu không.... Ngô Mộng Thu mà rơi vào ma quật.... ta đoán chúng ta cách cái chết lần nữa sẽ không xa."

Trước đó Ngô Chí Dũng cũng đã xuất toàn lực giúp các nàng cứu Liễu Nhi ra, lúc này dĩ nhiên cũng nên hồi báo mới phải.

Tuy không phát hiện được ai đứng sau chuyện này, nhưng tình thế phát sinh trước mặt, thì giải quyết triệt để ngọn nguồn mới là cách ổn thỏa nhất.

Kinh Ngạo Tuyết cũng ý thức được trước kia là mình chưa đủ mạnh, nên đang cố gắng thay đổi.

Nàng nhìn Thẩm Lục Mạn nói: "nói đén, ta hình như chưa nói về quá khứ của ta cho ngươi nghe."

Thẩm Lục Mạn lại nghiêng đầu nhìn nàng, đối diện với đôi mắt cười híp của Kinh Ngạo Tuyết, đối phương liền đem chuyện mạt thế kể lại, nàng không nói quá nhiều, nhưng Thẩm Lục Mạn cũng có thể cảm giác được sự bình tĩnh trong giọng nói của đối phương cùng những viễn cảnh mãnh liệt kia.

Chờ nàng nói xong, Thẩm Lục Mạn đã vươn tay ôm nàng nói: "ngươi bây giờ là người đã có gia đình, sẽ không còn cô đơn một mình nữa."

Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết ấm áp, nàng không để bụng mọi thứ trước kia, chỉ là không biết nên mở miệng thế nào, nói mọi chuyện từng xảy ra của mình cho Thẩm Lục Mạn nghe.

Cho nên, nàng kéo dài thật lậu, rốt cuộc đến hôm nay tâm huyết dâng trào liền nói ra.

Phản ứng của đối phương như nàng dự liệu, nàng cảm giác trọng sinh đến dị giới, cũng đã tìm được ý nghĩa tồn tại của chính mình.

Hai thân thể lại quấn quýt lần nữa, trong mùa đông lạnh lẽo sưởi ấm cho nhau.

Ngày thứ hai sau khi ăn điểm tâm xong, Kinh Ngạo Tuyết liền mang Liễu Nhi đến nhà Ngô Chí Dũng, Liễu Nhi đi tìm hai tiểu đồng bọn tặng quà, Kinh Ngạo Tuyết lại đem chuyện Tích Thiện Đường nói cho Ngô Chí Dũng nghe.

Ngô Chí Dũng nghe vậy thì sửng sốt nói: "không thể nào...."

Hắn cẩn thận suy nghĩ lại, Tích Thiện Đường này xuất hiện vào đầu tháng chín năm nay, vốn lúc đầu cũng không nổi danh, cho đến khi mơ hồ được huyện lệnh tuyên truyền, rồi đem hài tử nhà mình đưa đến Tích Thiện Đường, rồi trên trấn cũng lan truyền đi.

Nói đến, trong thôn đều đã biết hết, còn hắn vào tháng trước mới ngẫu nhiên nghe tức phụ đệ đệ nói đến, nhà mẹ đẻ tức phụ đệ đệ không có quyền thế, thỉnh thoảng lại muốn cản trở, tự nhiên cũng không thể lo được cho tiểu tử ở nhà, liền mang đến Tích Thiện Đường.

Cũng vì người thân nhà mẹ đẻ tức phụ đệ đệ truyền miệng nói với nhau chuyện này, nên tức phụ đệ đệ mới vô tình đề nghị việc này.

Hắn thấy được, khi đó nàng cũng động tâm, muốn mang hai đứa nhỏ đến đó.

Nhưng trong nhà phải kiếm tiền, tức phụ đệ đệ cũng quên luôn chuyện này.

Ngược lại, sau khi hắn lên trấn mua bán với Bách Thảo Đường, thì nghe đầu đường cuối ngõ đều có người nói đến chuyện này, hắn chú ý và thấy chuyện này không tệ, định mang khuê nữ bảo bối nhà mình đến học tập.

Nhưng không ngờ.... lại là một ma quật.

Hắn nhớ đến chuyện gặp phải trước đó ở Lưu gia, lại rùng mình một cái, vội vỗ vai Kinh Ngạo Tuyết nói: "đa tạ ngươi đến nói với lão ca ta một tiếng, nếu không ta sẽ mắc sai lầm lớn rồi a."

Kinh Ngạo Tuyết cười cười, trong lòng vẫn còn sợ hãi khi nghĩ đến: may mắn nàng suy nghĩ nhiều, nếu không hiện tại lại gặp chuyện không may nữa.

Nàng cùng Ngô Chí Dũng nhìn ba tiểu hài tử trong viện chơi đùa với nhau, Liễu Nhi hiện tại đã có phong cách quý phái, tiểu tử Xuân ca nhi vẫn hàm hậu như trước, nhưng Mộng Thu cô nương này, nơi khóe mắt lại có buồn nhẹ.

Ngô Chí Dũng cười khổ một tiếng nói: "nương thân Mộng Thu mất sớm, trước kia cơm trong nhà không đủ ăn, dĩ nhiên không nghĩ đến dạy dỗ hài tử, Xuân ca nhi là nam nhi mà tuổi lại nhỏ, ngốc vài năm cũng không sao, ngược lại bây giờ lại đang lớn, tương lai cũng trở thành thiếu niên to con, nhưng Mộng Thu nàng...."

"Có lẽ là di truyền từ thân nương của nàng, trong lòng luôn nghĩ đến chuyện trước giờ, mấy ngày nay còn dặn ta lên trấn mua sách mang về, tối ngày bắt đầu học tập, nếu nàng là nam nhi, tương lai nói không chừng sẽ thi cử a."

Làm cha mẹ không dễ dàng, tâm tình Ngô Chí Dũng cũng như nàng trước kia, tự nhiên cũng hiểu được cho hắn.

Nàng dừng một chút nói: "không bằng ngươi mang Mộng Thu đến chỗ Tần Diệc Thư dạy học luôn đi a, cho dù nàng không đủ sức, nhưng nàng quen biết nhiều người, giao thiệp lại không thiếu, mời một ma ma từ kinh thành về dạy cũng không quá khó, hiện tại ngươi cũng có dư rồi, có thể làm như vậy a."

Ngô Chí Dũng cũng nghĩ vậy, lại chần chờ nói: "vì chút chuyện nhỏ này quấy rầy Tần tướng quân, không tốt lắm a."

Kinh Ngạo Tuyết liếc mắt nói: "tương lai hài tử quan trọng hay là quấy rầy Tần tướng quân quan trọng hơn? hơn nữa, Tần tướng quân một mình cô đơn ở trong thôn, nếu có người quấy rầy nàng, trong lòng nàng nên vui vẻ mới đúng a, huống chi ngươi cũng là tay chân của nàng a."

Ngô Chí Dũng bị nàng thuyệt phục, xoa tay cắn răng nói: "được, chiều này ta đi tìm Tần tướng quân, đa tạ ngươi."

Kinh Ngạo Tuyết khoát tay nói: "không có gì, hôm nay ta muốn lên trấn một chút, nhưng mà không vội, vậy để mai đi a, được rồi, sắp qua năm mới rồi, đồ trong nhà ngươi đã chuẩn bị đủ chưa?"

Ngô Chí Dũng lắc đầu nói: "vẫn còn sớm a, ngày mai ta.... ai nha, nếu như ậy, ngày mai chúng ta cùng lên trấn mua đồ đi a, chúng ta đi nhiều người cũng tiện hơn a."

Kinh Ngạo Tuyết nghĩ cũng thấy không tệ, chuyện này liền quyết định như vậy.

Trước tết là thời gian bận rộn nhất, ở nhân gian đối với ngày lễ luôn quan trọng, năm mới lại là một ngày lễ quan trọng, cho nên mỗi người đều coi trọng.

Người trên trấn cũng nhiều hơn, muốn mua gì, đều phải chen lấn mới mua được.

Khi Kinh Ngạo Tuyết mua đủ đồ ăn rồi, thì mệt mỏi bắt đầu hoài nghi cuộc sống.

Cái này cũng không phải là quá mệt, mà cái cảnh hò hét ồn ào nhiều người quá mệt mỏi a.

Mà cái này quanh năm suốt tháng cũng chỉ có một lần mà thôi, nàng cùng người Ngô gia mua được đồ tốt, liền đánh xe về nhà.

Lúc này, cách ngày tết mừng năm mới chỉ còn hai ba ngày, Thẩm Lục Mạn đang ở nhà dọn dẹp, Liễu Nhi cũng dọn dẹp lại thư phòng.

Chờ Kinh Ngạo Tuyết mua giấy đỏ và vải đỏ về, Thẩm Lục Mạn liền cầm kéo cắt nhiều hình dáng khác nhau dán lên cửa cùng mành vải treo trong phòng.

Trang trí xong, Kinh Ngạo

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK