• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ngân Nhi

Chủ quán vội vàng bảo mấy người nhân viên đến cùng nhau kéo anh ấy vào, tìm điện thoại của anh ấy rồi chuẩn bị gọi người tới đón về.

Bỗng chuông điện thoại vang lên, chủ quán nghe máy, nhanh chóng nói cho người kia biết địa chỉ.

một lát sau có một chiếc xe dừng lại bên ngoài quán ăn, Hạ Chi Tuyển cầm ô đi xuống, Cố Tư Ức đi bên cạnh anh.

Tiếp theo Hạ Chi Tuyển cõng Lục Gia Diệp, Cố Tư Ức đi theo che ô cho hai người.

Xe đi tới khách sạn, Hạ Chi Tuyển đã đặt thêm trước một phòng, thấy anh về nhân viên liền hỗ trợ giúp anh đỡ người lên.

Cuối cùng cũng vào phòng, Cố Tư Ức nhìn Lục Gia Diệp toàn thân ướt sũng nằm trên sàn nhà, liền nói với Hạ Chi Tuyển: “anh phải tắm cho cậu ấy rồi.”

Hạ Chi Tuyển tỏ thái độ ghét bỏ, không lên tiếng.

“không tắm thì cậu ấy sẽ cảm đó…” Cố Tư Ức nhẹ nhàng kéo tay anh, “Vẫn nên tắm qua cho cậu ấy rồi đỡ cậu ấy lên giường ngủ.”

Hạ lão đại biểu cảm thối hoắc bước lên túm lấy Lục Gia Diệp, lôi hắn vào phòng tắm, vừa lôi vừa nói: “Em cứ sang bên kia đợi đi.”

Cố Tư Ức hỏi: “Có cần em giúp anh không?”

Hạ Chi Tuyển hỏi ngược lại cô: “anh hầu hạ nó đã là quá lắm rồi, giờ còn để cả vợ anh hầu nó tắm rửa thay quần áo nữa sao?”

Cố Tư Ức: “…”

“Em cứ về phòng đợi anh đi.”

“Ừm…”

Cố Tư Ức ngoan ngoãn ra ngoài, lúc này Hạ Chi Tuyển mới bắt đầu cởi quần áo của Lục Gia Diệp.

Cởi xong liền thẳng thừng ném người vào trong bồn tắm.

Mười mấy năm cuộc đời lần đầu tiên tắm rửa cho người khác, đã thế còn không phải vợ mà lại là thằng bạn thân!

Mới nghĩ thôi đã thấy bực rồi.

Cố Tư Ức đi về phòng mình, nhắn tin hỏi Trịnh Bồi Bồi: “Tỏ tình sao rồi?”

một lát sau Trịnh Bồi Bồi nhắn lại: “[Xấu hổ] Bây giờ mình là bạn gái của idol rồi nha ~”

Ý trên Mặt Chữ: “Á, kết quả tốt vậy sao?”

Bồi Bồi: “Ừ!”

Ý trên Mặt Chữ: “Mình đã nói cậu sẽ làm được mà ~”

Bồi Bồi: “He he, cảm ơn đã cho mình động lực nhé ~”

Bồi Bồi: “Sau này mình sẽ không còn bị cậu ngược cẩu nữa rồi, bọn mình ngược nhau đi ~”

Ý trên Mặt Chữ: “không dám không dám [Ôm quyền] [Ôm quyền].”

Bồi Bồi: “không chat với cậu nữa, mình nói chuyện với Tiểu Tô Tô đây, hihi ~”

Ý trên Mặt Chữ: “Chậc chậc chậc…”

cô không ngờ hai người này lại thuận lợi như vậy, nếu Tô Hàn không làm ca sĩ thì cô còn dám chắc đến tám chín phần, nhưng bây giờ cậu ấy đã là ngôi sao lớn rồi, thế mà Bồi Bồi vẫn tỏ tình thành công, cô thật sự cảm thấy vui thay cho cô bạn.

Đợi đã… Lục Gia Diệp ngồi uống rượu một mình đến say mèm, không lẽ là có liên quan đến hai người họ?

Trong lòng Cố Tư Ức nhất thời trở nên ngũ vị tạp trần, tuy vậy cô cũng không có ý định nói với Trịnh Bồi Bồi về chuyện của Lục Gia Diệp.

Trịnh Bồi Bồi thích Tô Hàn, cho nên cô hi vọng cô ấy sẽ hạnh phúc bên cậu ấy, như thế mới không uổng phí thanh xuân.

Bên kia, Trịnh Bồi Bồi cùng Tô Hàn đi đến căn hộ nơi Tô Hàn đang ở một mình.

Hai người đang đứng trên đường thì bỗng trời đổ cơn mưa, nên liền gọi xe đến đây luôn.

Trịnh Bồi Bồi tắm rửa xong đi ra, mặc áo của Tô Hàn, chiếc áo rộng thùng thình, dưới vạt áo là cặp chân dài trắng trẻo.

Tô Hàn vừa liếc nhìn là dời mắt đi luôn, cúi đầu uống một ngụm nước.

Trịnh Bồi Bồi nhìn Tô Hàn giống như một cậu bé đang xấu hổ, liền cố tình đi tới bên cạnh anh, cúi người xuống, lật xem quyển vở nhỏ trên bàn: “Đây là cái gì vậy?”

Tô Hàn: “Cảm hứng tới thì anh sẽ viết nhạc vào đó.”

“À…”

anh đứng dậy nói: “anh đi tắm đây.”

“anh đi đi.” cô cười nhìn anh.

Sau khi debut, lịch trình hàng ngày của Tô Hàn cực kỳ bận rộn, trong giới giải trí muôn màu này, nghệ sỹ gần như không có thời gian cho cuộc sống riêng của mình.

anh cũng gặp may khi nổi tiếng vào năm 17 tuổi, mọi người vẫn định cho anh là chưa đủ tuổi vị thành niên, còn nhỏ, cho nên không sắp xếp nghệ sỹ nữ bên cạnh để tạo hiệu ứng cặp đôi, trong một năm này, anh không hề có một scandal nào.

Tập trung ca hát, nhảy múa, ra album, chăm chỉ làm việc, không dựa hơi ai mà cũng không mua hotsearch, cũng nhờ sự nỗ lực và khiêm tốn này mà có rất nhiều người trở thành fan chân chính của anh.

anh bước ra xã hội sớm hơn các bạn một năm, nhưng dường như không hề bị ảnh hưởng một chút nào.

Cộng thêm việc gia đình cử lực lượng bảo vệ cho anh, nên trong giới giải trí không ai dám gây khó dễ, cũng không ai dám chơi lén anh.

Tô Hàn từ phòng tắm bước ra, mặc áo sơ mi trắng và quần dài rất chỉnh tề.

Trịnh Bồi Bồi âm thầm bật cười, mặt vẫn tỏ ra bình thường, nói: “anh sắp phải đi ra ngoài à?”

“không…” anh sửng sốt, hỏi cô, “Em có phải về nhà không?”

“Muộn rồi, em đã nói với bố mẹ là vì trời mưa nên cùng má lúm nhỏ ở bên ngoài qua đêm rồi.”

“Vậy…” Tô Hàn nhìn xung quanh rồi nói, “Em ngủ trên giường đi, anh ngủ dưới sàn.”

“Vâng.”

Đêm khuya, hai người nằm xuống nghỉ ngơi, tâm trạng của Trịnh Bồi Bồi vẫn còn đang rất kích động.

cô cực kỳ muốn đè Tô Hàn xuống rồi ôm anh lăn lộn, nhưng mà…

Nhịn đi! Nhịn ngay lại! Mới vừa chính thức yêu đương thôi, không thể quá buông thả, nhỡ lại dọa người ta chạy mất thì không được!

Trong bóng tối, Trịnh Bồi Bồi khẽ nói: “anh bắt đầu thích em từ khi nào vậy? Có phải từ khi em tỏ tình không?”

“không phải.” anh đáp, sau khi trải qua thời gian luyện tập chuyên nghiệp, giọng của anh càng trở nên trầm ấm say lòng người hơn, “Trước đấy rồi…”

“Trước đấy là lúc nào?” Trịnh Bồi Bồi chớp mắt nhìn vào hư không, gương mặt hưng phấn mang theo nụ cười, “Là sau khi debut hay trước đó nữa?”

“…Trước đó nữa.”

“Vậy là một năm trước anh đã thích em rồi sao?” Giọng cô không che giấu được ý cười.

Con gái mà, luôn thích hỏi mấy câu lãng xẹt thế này để xác định vị trí của mình trong lòng người ấy.

“Ừ.” anh đáp.

Rốt cuộc là thích từ bao giờ nhỉ? anh cũng không rõ nữa…

Năm lớp mười còn chưa hiểu lắm thế nào là thích, chỉ cảm thấy cô rất xinh, rất đáng yêu.

Cứ thế chậm rãi, anh càng ngày càng chú ý đến cô nhiều hơn, thấy cô buồn liền muốn chọc cho cô vui, thấy cô vui thì tâm trạng anh cũng tốt lên theo, ngày nào đi học cũng muốn nhìn cô, mong chờ cô xuất hiện.

Lúc cô đùa giỡn với Lục Gia Diệp, mới đầu anh chỉ sợ cô sẽ bị thương, sau dần lại thấy buồn bực trong lòng.

Cho đến khi Lục Gia Diệp thổ lộ với cô, nội tâm anh kích động muốn bộc phát ra, nhưng lời ước định giữa hai người đã kìm giữ anh lại.

Sau đó thì anh ra mắt công chúng…

Tô Hàn nói: “Có thể anh sẽ rất bận rộn, không có nhiều thời gian ở bên em đâu.”

“không sao! Em là fan số một của anh mà, dù anh có đi đâu làm gì thì em cũng luôn dõi theo anh!”

“Nếu công ty không cho công khai chuyện này…”

“Chắc chắn là không được công khai rồi!” Trịnh Bồi Bồi nói, “anh mới hoạt động có một năm, chưa có chỗ đứng vững chắc, biết bao nhiêu cô gái yêu thích anh như thế, sao anh có thể công khai yêu đương được chứ! Mọi người đều cảm thấy anh còn nhỏ đó…”

“Nếu vậy thì có thiệt thòi cho em quá không?” Tô Hàn hỏi.

“không đâu!” Trịnh Bồi Bồi chắc như đinh đóng cột, cô ngồi dậy trong bóng tối, hai mắt sáng lên, nhìn về phía Tô Hàn nói: “Em biết là anh rất thích ca hát và vũ đạo, em sẽ ủng hộ anh, nhìn anh xuất hiện trên sân khấu, làm ngôi sao cũng có nhiều nỗi khổ tâm, em biết chứ. anh yên tâm, bạn gái của anh chắc chắn là người hiểu anh và ủng hộ anh nhiều nhất!”

Tô Hàn đứng dậy, ngồi vào mép giường.

Trịnh Bồi Bồi mở to mắt nhìn anh: “Sao thế?”

Dưới ánh trăng mờ ảo, bị cặp mắt đào hoa kia nhìn chăm chú, Trịnh Bồi Bồi có cảm giác mình sắp ngất đi rồi.

Tô Hàn chậm rãi nghiêng đầu, chủ động hôn lên môi cô, cô khẽ run lên, giơ tay ôm lấy cổ anh, nghênh đón nụ hôn sâu này.

Hai người ngã xuống giường, hôn nhau nồng nhiệt…

Sau khi giải quyết xong Lục Gia Diệp, Hạ Chi Tuyển đến gõ cửa phòng Cố Tư Ức.

cô đứng bên cạnh cửa, nói: “Gì thế?”

anh đẩy cửa ra đi vào trong: “Ngủ thôi.”

“…” Cố Tư Ức nhìn theo bóng lưng anh, nhớ đến sự lúng túng tối hôm qua, không nhịn được mà nói: “Đằng nào cũng có thêm phòng rồi mà, sao anh không qua đó ngủ đi?”

“Em bảo anh ngủ với Lục Gia Diệp á?” anh quay người nhìn cô.

Ánh mắt ngờ vực kia giống như thể đang bị vợ mình bán đi vậy.

“…” Cố Tư Ức yên lặng một lát, nói: “Ngủ cùng cậu ấy không phải tốt hơn sao?”

“anh không bao giờ ngủ chung giường với người khác.” anh nói, “Trừ em ra.”

“…Vì sao?”

“không quen, cũng không muốn quen.”

Hai thằng con trai lớn tướng ngủ chung giường với nhau, nghĩ thôi đã không chấp nhận được rồi.

Cố Tư Ức không còn cách nào, đành kiên trì ngủ chung giường với anh một lần nữa vậy.

Lúc Hạ Chi Tuyển đi tắm, cô đỏ mặt nhắc nhở một câu: “anh…Đừng có mà ngủ trần đấy.”

anh sửng sốt mấy giây rồi mới đáp: “…Ừ.”

một lát sau, anh tắm rửa xong, mặc áo choàng tắm màu trắng đi ra ngoài.

Cố Tư Ức dựa vào thành giường xem điện thoại chờ anh.

Thấy anh như thế đi ra, cô cũng ngại không dám hỏi là anh có mặc gì bên trong áo choàng tắm hay không…

Đại thần à, anh không thể mặc quần áo ngủ tử tế hay sao?

Hạ Chi Tuyển lên giường, Cố Tư Ức cất di động đi, tắt đèn, bóng tối có thể che giấu được những thứ không nên nhìn.

Lúc này Hạ Chi Tuyển bỗng bắt lấy tay cô.

“Sao vậy?”

“Tối quá anh không quen.”

cô nhớ ra là anh sợ tối, lập tức nói: “Để em bật đèn ngủ cho anh.”

“không cần…” anh nắm tay cô, hình như đang nhích lại gần, nói: “anh ôm em chắc sẽ thấy đỡ hơn…”

“không sao đâu, bật đèn lên thì…Ưm…”

anh đã chặn miệng cô lại rồi.

anh càng hôn càng sâu, đè cô xuống dưới thân, mặc sức tìm tòi…

Cho đến khi không thở được nữa, anh mới buông cô ra, đầu chôn ở vai cô, khàn giọng nói: “Có em ở đây rồi, anh sẽ vượt qua được.”

“Vâng…” cô cũng không hi vọng là anh sẽ còn bị vấn đề này làm cho khốn khổ.

Hai người nằm trong chăn ôm nhau.

anh cúi đầu thì thầm bên tai cô: “anh có thể hôn em không?”

“…” Sao lại muốn hỏi cái này chứ?

“Chỉ hôn thôi…Cho anh hôn em nhé…”

Cố Tư Ức đỏ mặt không đáp, coi như là đồng ý.

Nụ hôn của anh rơi xuống, làm cho từng đóa hoa mai nở rộ.

Cố Tư Ức hít sâu một hơi, mặt đỏ bừng, bị nụ hôn dày đặc của anh làm cho không thở nổi nữa rồi.

cô đẩy anh ra: “Thôi, ngủ đi…”

Bây giờ học thần có vẻ bám người rồi đó.

Cánh tay dài của anh vươn ra ôm chặt cô trong lòng mình, vừa hưởng thụ lại vừa như đang chịu khổ, hô hấp nặng nề, lồng ngực phập phồng, cắn tai cô nói: “anh rất nhớ em…Đêm nào cũng nhớ…”

Giọng nói kích động lại kìm nén của anh khiến cô không biết phải làm sao, giọng mềm nhũn bất lực, “Đừng quậy nữa…Ngủ thôi…” Cả người cô bị hơi thở nồng đậm của phái nam bao bọc, như thể một giây sau sẽ hoàn toàn bị nuốt trọn.

Hạ Chi Tuyển ôm cô một lúc lâu mới buông ra, một mình nằm sang một bên thở dốc như lần trước.

Cố Tư Ức lăn ra khỏi chăn, bật đèn ngủ cho anh rồi nằm lại xuống giường, kéo chăn lên nói: “Em ngủ đây.”

“Ngủ đi.” anh khàn giọng nói.

Chất lượng giấc ngủ của cô rất tốt, tối qua anh hưng phấn đến hơn nửa đêm, chẳng thể bình tĩnh lại hoàn toàn được, thế mà cô nằm bên cạnh đã phát ra tiếng thở đều đều rồi, còn có tiếng ngáy rất nhỏ nữa, giống như một bé heo con đáng yêu vậy.

Hạ Chi Tuyển nằm bên cạnh dở khóc dở cười, hận không thể nuốt trọn con heo con kia, nhưng chỉ có thể nhịn.

Chờ Cố Tư Ức ngủ rồi, anh mới xuống giường, nằm đây thật sự không ngủ nổi, lửa trong người làm cách nào cũng không dập tắt được.

anh lấy laptop ra làm việc để dời đi sự chú ý.

Dần dần anh cũng bị cuốn vào mớ kiến thức học thuật, bận rộn đến ba bốn giờ sáng mới mệt mỏi nằm xuống giường, nhưng vẫn không dám nằm sát cô.

anh đưa tay ra, tìm tay cô đang để dưới chăn, nắm chặt lấy rồi nhắm mắt ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK