Bà hiển nhiên đã biết tới việc chuyển viện, nhìn thấy Tô Trữ Xuyên bước vào, dù là Tô mẫu luôn nhã nhặn cũng không nhịn được vội vàng thúc giục: “Trữ Xuyên, mau tới đây, mẹ có chút chuyện muốn hỏi con.”
Tâm tình Tô Trữ Xuyên vẫn còn chút rối loạn, sau khi kéo ghế ngồi bên cạnh giường bệnh mới bình tĩnh lại, vừa định mở miệng đã bị Tô mẫu đánh gãy.
“Trữ Xuyên, mẹ chỉ hỏi con vài vấn đề, con nhất định phải trả lời thành thật.” Sắc mặt Tô mẫu cũng không phải tốt lắm, giọng nói cũng không quá nhanh: “Mẹ cũng biết đại khái giá của phẫu thuật TOS, phẫu thuật, còn chuyển viện con chắc chắc không có khả năng lo được, đúng không? Có phải mượn người nam nhân lúc trước không?”
Tô Trữ Xuyên không ngờ mẫu thân lại phản ứng nhanh như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời thế nào.
Chính là nhìn thấy phản ứng của Tô Trữ Xuyên, Tô mẫu cũng tìm được đáp án. Sắc mặt bà lập tức trắng bệch, Tô Trữ Xuyên sợ tới mức vội vàng bật dậy nhẹ nhàng giúp mẫu thân xoa lưng, nhưng Tô mẫu lại nắm chặt tay Tô Trữ Xuyên, suy yếu nói: “Đứa ngốc. Con rốt cuộc đã nghĩ gì? Trước tuy rằng không kể cho mẹ nghe đã xảy ra chuyện gì, nhưng đoạn thời gian qua con thế nào mẹ đều nhìn thấy, mẹ không tin nam nhân này. Mất đi tình yêu đầu tiên dù sao cũng chỉ là chuyện nhất thời. Nhưng thiếu nợ người ta là chuyện cả đời. Hơn nữa con không nghĩ tới, sau này bệnh của ta chỉ có thể nhờ vào tiền và ân huệ của người ta, nếu đối phương yêu cầu con làm gì, con, con có thể cự tuyệt sao?”
Tô mẫu nói quá nhanh, cuối cùng nhịn không được phát ho, quả thực làm Tô Trữ Xuyên khẩn trương đến căn cứng cả người.
“Mẹ, người đừng vội… nghe con nói, người nghe con nói trước đã….”
Tô mẫu im lặng gật gật đầu, cũng vỗ nhẹ lên bàn tay Tô Trữ Xuyên ý bảo hắn nói.
Tô Trữ Xuyên khẽ hít vào một hơi, chính là trong khoảng thời gian ngắn thật sự không biết nên giải thích thế nào. Do dự một lát sau, hắn rốt cuộc nhẹ giọng nói: “Mẹ, người kia là thái tử của Đông khu.”
Lần này, Tô mẫu nhịn không được ngây người một chốc. Bà quả thực không nghĩ tới con mình lại có quan hệ với đại nhân vật lừng lẫy ở Đông khu như vậy. Gia đình mẹ đẻ của bà tuy là đại gia tộc ở Đông khu, chính là từ khi Đường gia xuất hiện, cái gì cũng không hơn được.
“Thái tử không phải loại người dựa vào chuyện này để…. yêu cầu ta làm chuyện gì đó.” Tô Trữ Xuyên cúi đầu, do dự nói: “Mẹ, lúc trước… kỳ thực là do lỗi của con, không phải do y. Con, con biết mẹ nói rất đúng, con với y dù là thân phận hay địa vị đều kém rất nhiều.. nhưng mà con không có ý muốn từ bỏ.”
“Thế người kia? Y có thích con không?” Giọng nói Tô mẫu rất nhẹ, nhìn thấy gương mặt gầy yếu ôn nhuyễn của đứa con.
Tô Trữ Xuyên có điểm ngỡ ngàng, vấn đề này cho dù tới bây giờ hắn cũng không biết nên trả lời thế nào. Đường Nhạc, Đường Nhạc thích hắn sao? Hắn thực sự không biết.