• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ Tường Vi đi đến đâu cũng bị cản trở, lần đầu tiên có cảm giác thất bại. Bởi vì Ám Dạ Lệ cưng chiều, để cho có thể đi lại trong Ưng bang nhưng mà hiện tại. . . . . .

"Ám Dạ Tuyệt thối tha, Ám Dạ Tuyệt chết tiệt, tôi muốn đem anh chặt thành tám khúc, tôi muốn lột da rút gân của anh, uống máu của anh. . . . . ." Trong tay cô cầm một cành liễu đánh xuống lùm cây thấp bé, cành lá dồn dập rơi xuống đất.

Hai vệ sĩ áo đen đứng sau lưng cô đưa mắt nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

"Hô. . . . . ." Phát tiết xong, cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy trong lòng vui vẻ dễ chịu hơn, "Này! Theo đuôi, bây giờ tôi muốn đi nhà vệ sinh, các người cũng cùng đi sao?" Cô hướng về hai vệ sĩ áo đen to lớn mạnh mẽ, lui ngược về phía sau.

Mộ Trần Tuyết điều khiển một chiếc xe thể thao đỏ như máu ra khỏi nhà xe, vừa lúc đối diện với Dạ Tường Vi đang đưa lưng về phía của cô ta, đôi mắt tối tăm hiện lên ánh sáng gian ác, khóe môi đỏ sẫm chậm rãi giơ lên, mày nhíu chặt, đạp mạnh xuống chân ga.

"Soàn soạt ——" Xe lập tức tăng tốc độ, giống như mũi tên rời cung bay ra ngoài.

"Dạ tiểu thư, cẩn thận xe phía xe!" Lúc vệ sĩ phía sau phát hiện chiếc xe chạy trước mặt kia có chút khác thường, hai người bọn họ đã rời khỏi Dạ Tường Vi quá xa rồi.

Cô sững sờ nhìn vẻ mặt hoảng hốt của vệ sĩ, đứng ở tại chỗ, thật cẩn thận xoay người, nghênh đón một chiếc xe đang chạy nhanh về phía cô, thật giống như một con cá mập mạnh mẽ, mà giờ phút này cô chỉ là một con mồi nhỏ yếu.

Cô giật mình, hai chân phát run, trái tim nhảy vọt lên cổ họng.

"Cẩn thận ——" Một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên, lập tức thoáng hiện bóng đen nhào về phía Dạ Tường Vi.

Cô khép chặt hai mắt lại, cảm giác có một sức lực mạnh mẽ gắt gao vây quanh cô , toàn thân không có chỗ nào có cảm giác đau, nhưng một màn mạo hiểm vừa rồi vẫn còn để lại hoảng sợ, toàn thân run rẩy không thôi.

Mộ Trần Tuyết thật không ngờ Tuyệt thiếu sẽ đột nhiên xuất hiện, mà còn không để ý đến an toàn của mình nhào về phía Dạ Tường Vi. Cô ta kích động mà không biết làm sao bây giờ, rất sợ hắn lập tức tới trách tội cô ta liền đạp chân ga đi mất.

"Tuyệt thiếu!" Hai vệ sĩ tiến lên xem xét tình trạng của hắn.

Bởi vì Ám Dạ Tuyệt chỉ mặc áo sơ mi màu đen và sức chấn động khi nhào ra, làm cho hắn ôm Dạ Tường Vi trượt một khoảng cách trên mặt đất, áo sơ mi phía sau lưng ma sát trên đất đã bị thủng, mà phía sau lưng hắn đã máu thịt mơ hồ, từng giọt máu như hạt châu chảy ra theo lớp da bị cọ sát thủng, nháy mắt toàn bộ phía sau lưng hắn đều bị nhuộm đỏ rồi.

Ám Dạ Tuyệt không để ý đến vết thương trên lưng mình, cúi đầu nhìn Dạ Tường Vi trong lòng, "Em có sao không?"

Đỉnh đầu dồn tới hơi thở ấm áp, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn Ám Dạ Tuyệt, trước mắt liền hiện lên mấy hình ảnh mơ hồ ——

"Đứa nhỏ của em. . . . . ."

"Việc này không liên quan gì đến anh! Rốt cuộc thì sau này chúng ta cũng không có bất cứ quan hệ gì rồi. . . . . ." Cô né tránh tay hắn, chạy như điên ra ngoài.

Quay người lại chạy như điên ra giữa đường cái, kết quả bị một chiếc xe màu bạc chạy bên đang lao nhanh đến làm cho bị thương.

"Tiêm Ảnh ——" Ám Dạ Tuyệt thét chói tai, không một chút do dự, lập tức xông tới ——

"Kẹt ——" Tiếng thắng gấp không chút lưu tình phá thủng chân trời làm cho mây xanh bay tán loạn.

Gió rét lạnh bỗng vội vàng thổi mạnh, nó thổi lá non trên cây xuống, cuốn cả bụi cát dưới chân.

. . . . . .

Mấy hình ảnh này nhanh chóng hiện lên trong đầu cô, lập tức truyền đến cơn đau đớn kịch liệt, dường như muốn xé nát đầu của cô.

"Đau đầu quá. . . . . ." Cô gõ gõ đầu của mình, dường như cảm giác đau đớn này đang ngăn cản những hình ảnh kia tiếp tục chiếu ra.

"Dạ Tường Vi, em làm sao vậy?" Ám Dạ Tuyệt lo lắng hỏi han.

Trước mắt cô liền là màu đen, ngã vào trong vòng tay của hắn, không còn cảm giác gì nửa.

***********************************

Da thịt khỏe mạnh màu lúa mạch, nhưng giờ phút này lại bị máu nhuộm thành màu đỏ. Ở bên ngoài da vỡ nát lộn xộn, từng đường da thịt vểnh lên, máu đỏ tươi còn đang chảy theo dòng, mà vảy kết đã lộ ra màu nâu đỏ. Màu đỏ sâu cạn không đồng nhất tạo thành một bức tranh trừu tượng, nhưng màu sắc rõ ràng chói mắt như vậy làm cho xem người ta không khỏi hít vào một hơi lạnh.

"Tuyệt thiếu, tôi phải dùng thuốc khử trùng miệng vết thương của anh, sẽ rất đau, anh kiên nhẫn một chút." Tuy Hạ Khiêm Dật đã gặp rất nhiều loại miệng vết thương, nhưng nhìn thấy một vùng vết thương trên lưng Ám Dạ Tuyệt, vẫn có chút tim đập nhanh, thật sự quá thê thảm rồi.

Ám Dạ Tuyệt quay đầu, không kiên nhẫn mà liếc nhìn hắn ta một cái, dường như còn đang chê hắn ta lề mề, lải nhải lắm điều.

Hạ Khiêm Dật hít một hơi lạnh, dùng bông băng chuyên dụng thấm ướt hỗn hợp dung dịch cồn Iod, nhẹ nhàng tiếp chạm vào miệng vết thương của hắn, Ám Dạ Tuyệt cũng không nhịn được run nhè nhẹ một chút.

Hắn để tay siết chặt ở hai đầu gối, cắn răng chịu đựng đau nhức, kéo căng toàn thân đến cực kỳ cứng ngắc.

Dạ Tường Vi chậm rãi mở to mắt, phát hiện mình nằm ở trên giường, mà hiện tại đầu không có chút đau đớn nào.Cô ngửi được trong không khí dần dần có mùi cồn Iod, cô rất quen thuộc với mùi hương này, bởi vì năm năm trước trái tim cô không tốt mỗi ngày đều phải chuyển vào cơ thể.

Cô lén lút đi tới bên người Ám Dạ Tuyệt, nhìn thấy thuốc khử trùng chạm vào da thịt hắn, ngay cả hừ một tiếng cũng không có, không hiểu sao đáy lòng cô dâng lên cảm giác đau lòng, "Nếu cảm thấy đau thì không nên nhịn, kêu ra được, dù sao chúng tôi cũng sẽ không cười anh."

"Em thức dậy?" Ám Dạ Tuyệt nghe được giọng nói của cô kích động không thôi, lập tức xoay người, "Em có cảm thấy không thoải mái chỗ nào hay khôngi?" Hắn vội vàng dò hỏi.

Đối với ánh mắt thân thiết của hắn, ngược lại làm cho Dạ Tường Vi có chút xấu hổ, "Bây giờ tôi rất tốt a, không tốt chính là anh, nhìn phía sau lưng anh. . . . . ." Thở dài lắc đầu, "Xem ra sẽ để lại sẹo rồi."

"Ha ha. . . . . ." Trên lưng đang thoa thuốc khử trùng mà hắn còn có thể cười , "Vết sẹo trên lưng, cũng không phải ở trên mặt."

"Vậy vết sẹo trên trán anh là như thế nào?" Dạ Tường Vi kìm lòng không đậu vươn bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ra, vén sợi tóc nhỏ vụn trên trán hắn lên, lòng ngón tay vuốt ve cái vết sẹo ba centimeter kia.

Ám Dạ Tuyệt đẩy tay cô ra, lập tức che giấu cái vết sẹo kia, "Cái này, em không cần biết rõ."

Hạ Khiêm Dật nhịn cười, dùng băng gạc một vòng lại một vòng quấn quanh vết thương của hắn, "Tuyệt thiếu là vì để ghi nhớ một cô gái." Đó là hắn lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Ám Dạ Tuyệt suy sút như vậy, cũng là một lần duy nhất hắn đau lòng muốn chết như vậy.

Sau khi biết tin Nguyệt Tiêm Ảnh chết, Ám Dạ Tuyệt liền ngã xuống không gượng dậy nổi, mỗi ngày đều ôm bình rượu sống qua ngày. Sau khi hai vị bạn tốt của hắn là Nhậm Mục Diệu và Đinh Hạo Hiên khuyên can, hắn quyết định bắt đầu đứng lên, nhưng vì để cho mình vĩnh viễn ghi nhớ Nguyệt Tiêm Ảnh, rạch một đao ở trên trán mình, tuy biết như thế so ra còn kém ba tổn thương mà cô phải chịu, nhưng ít nhất loại đau đớn này có thể làm hắn giảm bớt một phần tự trách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK