Tố Hoà Thanh Dao nhìn gương mặt Cơ Phi Yên gần trong gang tấc nhưng mặt không có biểu tình. Bỗng dưng, nàng mỉm cười, đẹp đến thoát tục, khiến người ta không thể dời mắt. "Ngươi cứ như vậy muốn ta tha thứ ngươi?" Tố Hoà Thanh Dao nhẹ nhàng nâng mặt Cơ Phi Yên lên, nhìn thật sâu, mang theo cái nghiêng đầu vô cùng thong thả, ở bên tai nàng phả ra nhiệt khí: "Nhưng mà, ta chính là không nghĩ tha thứ cho ngươi, làm sao bây giờ đây? Hồ ly bạc Tiên quân, ta bất quá chỉ là tục nhân, ngươi lấy lòng và làm nũng với ta, đối với ta không có tác dụng."
Cơ Phi Yên bị thổi tới bên tai hồng thấu cả mặt, trong lúc hỗn loạn mập mờ lại bị lời nói hung hăng kìm giữ. "Thanh Dao, ta..." Xe ngựa đột nhiên dừng lại, thị vệ từ bên ngoài bẩm báo: "Hai vị chủ tử, đã đến khách điếm, thỉnh xuống xe ngựa."
Hiển nhiên, Tố Hoà Thanh Dao không muốn tiếp tục ở trong xe ngựa cùng Cơ Phi Yên nữa. Nàng khôi phục lại lãnh đạm ban đầu, bất quá nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, cũng không nói nhiều, rõ ràng là ý xuống xe ngựa. Cơ Phi Yên đương nhiên theo sát. Sau đó, từng bước không rời đi theo Tố Hoà Thanh Dao. Loại tình huống này, nàng sợ đến chết Tố Hoà Thanh Dao cũng bảo trì khoảng cách, một khi khoảng cách vạch ra ngày càng xa, cũng đủ lý do để nàng tin tưởng, Tố Hoà Thanh Dao chắc chắn sẽ nhìn nàng như người xa lạ, không có cảm tình nào liên quan.
Đây là thị trấn cách hoàng thành không xa, không có nhiều người, khách điếm trước mắt cũng là khách điếm duy nhất, thực hiếm lạ. Trời đã muốn tối, bọn thị vệ vì có thể để cho hai vị nương nương nghỉ ngơi tốt, phòng ngừa bị quấy rầy, liền lấy số tiền lớn bao trọn khách điếm, phân phó chủ quán chuẩn bị thức ăn tốt nhất, dâng lên hai vị chủ tử hưởng dụng.
Mới vừa xuống xe ngựa, một đạo ánh mắt cực nóng lập tức xuất hiện. Nói không nên lời là cảm giác gì, Tố Hoà Thanh Dao theo bản năng nhìn lại phương hướng mà mình cảm giác, lần lượt nhìn nhanh khắp trước cửa khách điếm, một tiểu nha đầu tóc rối bù, quần áo tả tơi ngồi ở bên kia đường. Mặt tiểu nha đầu thực bẩn, dựa vào thân thể, đại khái có thể nhìn ra tuổi, không lớn, bộ dáng chỉ chừng mười một, mười hai tuổi.
Tiểu nha đầu như vậy, sợ là lâu rồi không có cơm no đi. Tố Hoà Thanh Dao đối với ánh mắt của nàng cũng không phản cảm, thấy nàng đáng thương, liền phân phó thị vệ cho nàng chút ngân lượng, miễn cho nàng đói chết đầu đường. Nhưng mà, tiểu nha đầu tựa hồ cũng không tính nhận ngân lượng bố thí đưa tới. Nàng thuỷ chung nhìn Tố Hoà Thanh Dao, dường như có chuyện muốn cầu. Thời điểm Cơ phi xuất hiện, đáy mắt nàng hiện lên kinh ngạc, sau đó tiếp tục nhìn các nàng với ánh mắt chấp nhất chất chứa cầu xin cùng bao hàm chuyện xưa tang thương.
"Thanh Dao, ngươi nhìn tiểu nha đầu ngồi bên kia." Tựa hồ Cơ Phi Yên cũng giống như Tố Hoà Thanh Dao, nhận ra ánh mắt của tiểu nha đầu, Cơ Phi Yên liền nhanh nhẹn bắt chuyện, hy vọng Tố Hoà Thanh Dao có thể trao đổi nhiều hơn.
"Ánh mắt của nàng, tựa hồ không hợp với độ tuổi." Tố Hoà Thanh Dao nói.
"Đúng vậy! Nhìn bộ dáng như nói ra được suy nghĩ của mình." Trước đến nay Cơ Phi Yên chưa từng gặp nhân tố nguy hiểm, đương nhiên sẽ không cho rằng đứa nhỏ như vậy là thích khách. Huống chi, tiểu nha đầu kia tuy rằng thoạt nhìn bẩn bẩn, nhưng không khiến người ta chán ghét. Nghĩ nghĩ, Cơ Phi Yên kéo tay Tố Hoà Thanh Dao đi qua, chưa kịp mở miệng, lại bị hành động đột ngột của tiểu nha đầu làm cho giật mình.
"Hoàng hậu nương nương! Cơ phi nương nương!" Thấy các nàng đi tới, ánh mắt tiểu nha đầu chớp động lệ quang. Nàng quỳ xuống, lạy ba lạy với các nàng, hai mắt đẫm lệ lưng tròng, thanh âm non nớt nghẹn ngào khiến người đau lòng: "Nô tỳ không nghĩ tới, có thể ở nơi này nhìn thấy nương nương. Cầu nương nương, mang nô tỳ hồi cung, mang nô tỳ hồi cung đi!"
Tố Hoà Thanh Dao cùng Cơ Phi Yên liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt nhau đều thấy được sự kinh ngạc. Một tiểu nha đầu còn nhỏ tuổi, như thế nào biết được thân phận của hai người? Tố Hoà Thanh Dao không xác định được tiểu nha đầu này có ở trong cung hầu hạ qua vị chủ tử nào, nhưng nàng dám xác định, phàm là rời hoàng cung, hoặc là đã đến tuổi, hoặc là thân nhiễm bệnh tật. Mà hầu hết mọi người, khi đã rời khỏi hoàng cung đều không ai muốn quay trở về. Bởi vì nơi đó, là nhà giam nạm vàng sinh tử vô thường.
"Có cái gì muốn nói, vào khách điếm rồi nói sau." Tố Hoà Thanh Dao cho Cơ Phi Yên một cái ánh mắt, hai người xem như không có việc gì, tiêu sái đi phía trước, lại phân phó một gã thị vệ thay tiểu nha đầu chuẩn bị một gian phòng, tẩy rửa sạch sẽ rồi dẫn tới gặp nàng.
Tố Hoà Thanh Dao đối với chuyện Cơ Phi Yên nói dối vẫn còn chú ý, nàng bất động thanh sắc cùng ở trong phòng với Cơ Phi Yên, đợi tiểu nha đầu tới, lại cho thị vệ đem quần áo của nàng đưa đến phòng khác, hàm xúc ý tứ cự tuyệt đồng giường cộng chẩm rõ ràng hơn nữa.
Tắm rửa xong, đổi một bộ xiêm y mới sạch sẽ, tiểu nha đầu bó hai cục tóc xuất hiện trước mặt hai vị nương nương, không uổng phí tẩy rửa, làm cho người ta ưa thích hơn. "Ai nha, thật sự là một tiểu nữ hài đáng yêu nha." Nhìn thấy tiểu nha đầu, Cơ Phi Yên đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ non nớt. Chỉ là chưa kịp rút tay trở về, tiểu nha đầu đã nước mắt đầy mặt, quỳ mạnh xuống trên đất. "Cơ phi nương nương, Hoàng hậu nương nương, thỉnh hai vị mang nô tỳ cùng hồi cung. Nô tỳ muốn hồi cung, muốn hầu hạ Đức phi nương nương..."
Đức phi? Chuyện này sao lại liên quan đến Đức phi?
Tố Hoà Thanh Dao đánh giá tiểu nha đầu quỳ gối trước mặt, trong lòng có điểm nghi hoặc. "Ngươi rốt cuộc là ai?" Nàng hỏi.
Rốt cuộc là ai đây. Tiểu nha đầu cắn môi dưới, không biết nên kể ra chuyện ly kỳ mà mình trải qua như thế nào. Nhiều lần do dự, nàng lựa chọn uỷ thác toàn bộ với Hoàng hậu nương nương. Dù sao, người có khả năng tin tưởng, người có khả năng trông cậy vào cũng chỉ có Hoàng hậu nương nương. Về phần Cơ phi nương nương, tiểu nha đầu không phân rõ nàng tốt hay xấu, nhưng lại là người có thể ở chung, gần với Hoàng hậu nên nàng cũng lựa chọn tín nhiệm. "Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tỳ... Nô tỳ là cung nữ bên cạnh Đức phi nương nương, gọi là Thiển Thư."
"Cái gì?" Nghe vậy, Tố Hoà Thanh Dao chau mày, cảm giác như bị lừa gạt. "Ngươi không phải là nghĩ người trong Hoàng cung dễ lừa, muốn lừa gạt đùa giỡn bản cung? Thiển Thư bên người Đức phi? Bản cung nể tình ngươi là tiểu hài đồng, có thể nói dối một lần thì thôi. Hiện tại, minh bạch nói rõ ngươi đến tột cùng là ai, miễn cho ta luận ngươi tội lừa gạt, phạt nặng ngươi."
Ánh mắt sắc bén như thế, tiểu nha đầu cả người run rẩy. Trên mặt nước mắt rơi không ngừng, nàng dùng sức lau nước mắt, nức nở nói: "Nô tỳ không có lừa gạt nương nương. Hai vị nương nương có tin quỷ thần trên thế gian này không? Nếu là tin, nô tỳ mới có thể đem sự tình nói ra chi tiết ngọn nguòn, nếu là không tin, dù nô tỳ có khổ, cũng không thể nói ra hết chuyện đã xảy ra a! Chỉ là van cầu nương nương, mang nô tỳ hồi cung đi!"
"Tin quỷ thần hay không cũng không gây trở ngại ngươi đem tình hình thực tế nói ra. Ngươi nói ngươi là Thiển Thư bên người Đức phi, bản cung thật muốn hỏi ngươi, vì cớ gì? Rời đi Hoàng cung, lưu lạc như vậy? Lại như thế nào thay đổi khuôn mặt, tuổi tác cũng biến hoá theo?" Tố Hoà Thanh Dao hỏi.
"Thanh Dao." Cơ Phi Yên bị xem nhẹ hiển nhiên tính toán ở sau lưng tìm cảm giác tồn tại. Nàng tiến đến bên tai Tố Hoà Thanh Dao, nhẹ giọng nói: "Có phải Thiển Thư hay không, người ta nhìn liền biết được đấy!"
"Ân?" Trong lòng Tố Hoà Thanh Dao hiểu được nhưng lại giấu đi bộ dáng hứng thú. Chóp mũi các nàng cơ hồ gần chạm nhau, đôi môi cũng gần trong gang tấc. Giữa khe hở hô hấp, Tố Hoà Thanh Dao cụp mắt nhìn thấy đôi môi Cơ Phi Yên ngo ngoe động đậy, lúc nàng muốn kìm lòng không đậu dán đến, Tố Hoà Thanh Dao liền né tránh. "Nói đi, ngọn nguồn sự việc đến tột cùng là như thế nào." Bất quá trong chốc lát, Tố Hoà Thanh Dao đã ngồi nghiêm chỉnh, một lần nữa xem nhẹ Cơ Phi Yên câu hồn như thế nào, làm cho nàng từ mất mác nhỏ thành mất mác thật lớn.