Mục lục
Sau Khi Cả Nhà Thần Thú Hiện Nguyên Hình Trên Show Giải Trí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôm hùm đất suy nghĩ một chút, "Hơn hai mươi năm trước ta đúng là từng nghe nói qua về một con mực ống vua tu vi cực cao, ăn hết đám tiểu yêu ở vùng này. Sau đó nó đi gây họa ở những vùng biển khác rồi."

Long Thanh Thanh gật đầu, "Sau này nếu có tin tức gì về yêu quái khác, nhớ báo cho ta."

Tôm hùm đất vội vàng đáp ứng.

Long Thanh Thanh lại đi đến trước mặt yêu quái cá vàng, tiểu yêu này dài hơn năm mét, toàn thân lấp lánh như dát vàng. Bởi vì yêu đan đã mất, linh khí trên người nó cũng bắt đầu chậm rãi tiêu tán.

Gần đây Long Thanh Thanh ăn hải sản nhiều, cảm thấy không thể lãng phí, cá yêu cũng là cá, cũng có thể ăn được. Hơn nữa thịt cá chứa linh khí, còn ngon hơn cả cá thường. Xem ra cô phải nhanh chóng ăn thôi, nếu không đợi linh khí tiêu tán hết thì sẽ thành cá thường mất.

Long Thanh Thanh bắt đầu dùng vuốt rồng cắt cá yêu, đầu cá nát thì vứt đi, lột da cá, còn lại phần thịt cá trắng nõn. Long Thanh Thanh giữ lại phần bụng cá ngon nhất, phần còn lại thì để dành cho Bồ Lao và Tôm hùm đất. Dù sao hai đứa này ăn cũng nuốt chửng, kém ngon một chút cũng không sao.

"Để dành một miếng cho yêu quái Thần Loa," Long Thanh Thanh nhắc nhở.

Yêu quái Thần Loa bây giờ mỗi đêm đều phải hao tổn pháp lực giúp Phượng Ly Cửu khôi phục trí nhớ, coi như là tiểu đệ của cô, có lợi ích đương nhiên không thể quên nó.

"Được ạ!" Tôm hùm đất mừng rỡ. Tuy nó có chút tu vi, nhưng hoàn toàn không đánh lại yêu quái cá vàng. Nếu đơn độc gặp phải, nó đã thành thức ăn trong miệng đối phương rồi. May mà nó đi cùng Bồ Lao, còn có thể chia được một miếng thịt.

Long Thanh Thanh xách hơn tám mươi cân thịt cá lên bờ. Nhiêu đây một bữa chắc chắn ăn không hết, nhưng cô có thể bao phủ linh lực lên bề mặt thịt cá, bảo quản một hai ngày không thành vấn đề. Hiếm khi được ăn thịt có linh khí, không phải nên ăn nhiều thêm hai bữa sao.

Phượng Ly Cửu đã trở về lán trại, thấy Long Thanh Thanh xách hai cục thịt lớn lại đây, liền hỏi: "Em cầm gì thế?"

"Thịt cá," Long Thanh Thanh chớp mắt, "Đây là em từ... ừm, cướp được từ đám hải sản nhỏ khác, chúng ta mau nướng đi, còn một nửa để dành ăn sáng mai."

Đã giữa trưa rồi, bữa sáng tiêu hóa kha khá, có thể tiếp tục ăn cá nướng rồi.

Phượng Ly Cửu đoán chắc hẳn không phải thịt cá bình thường, chỉ cần nhìn thôi đã thấy rất hấp dẫn. Cá nướng đã là kỹ năng sở trường của Phượng Ly Cửu, xiên thịt cá vào que tre, gác lên lửa nướng.

Long Thanh Thanh bỏ cục thịt cá còn lại vào thùng gỗ, tìm chỗ râm mát để. Sau đó giống như tất cả các bà mẹ trên thế giới gọi con về nhà ăn cơm, cô hét lớn về phía rừng rậm: "Đản Đản, mau về ăn cá nướng nào~"

"Dạ tới ngay~!" Trong rừng rậm truyền đến tiếng đáp của Đản Đản.

Rất nhanh, Đản Đản ôm Gấu trúc nhỏ cưỡi trên lưng hổ đại, chạy ra khỏi rừng. Không tích cực ăn cơm, đầu óc có vấn đề.



Long Thanh Thanh nhìn ba người bạn chơi của con trai, cảm thấy cũng không thể bạc đãi chúng, lại đi cắt thêm ba miếng thịt cá lớn nhỏ khác nhau, chia cho ba tiểu yêu. Cho chúng thì không cần nướng chín.

Hổ đại hổ nhị vốn không thích ăn hải sản, nhưng thứ trước mắt này không phải thịt cá bình thường, chúng có thể cảm nhận được linh khí ẩn chứa bên trong. A, quả nhiên đi theo đại vương có lợi, chẳng phải đây sao?

Hổ đại há miệng cắn một miếng, cảm nhận được linh khí trong thịt cá từ từ đi vào cơ thể, sung sướng híp mắt. Hổ nhị cũng hưởng thụ y như vậy, a a a, quá hạnh phúc.

Gấu trúc nhỏ nhìn miếng thịt trước mặt mình rõ ràng nhỏ hơn của hai con hổ ngu ngốc kia một nửa, cảm thấy rất ủy khuất. Sao đại vương có thể phân chia thức ăn dựa theo hình thể chứ? Rõ ràng đối với yêu quái mà nói, phải xem xét thực lực.

Tuy nhiên Gấu trúc nhỏ không dám phản đối, nó quyết định ăn xong miếng thịt này sẽ đi làm nũng, biết đâu đại vương lại chia thêm cho nó.

Nhưng mà Gấu trúc nhỏ vừa ăn xong miếng thịt đã chẳng còn tâm trí làm nũng nữa, bởi vì nó phải lập tức vận chuyển công pháp, hấp thu linh khí này, nếu không sẽ lãng phí mất.

Bên kia hổ đại hổ nhị cũng trong tình trạng tương tự, Long Thanh Thanh đã dạy chúng cách vận chuyển linh khí rồi.

Nhưng trong mắt khán giả xem livestream, ba con này rõ ràng là ăn no buồn ngủ, nằm cuộn tròn một chỗ ngủ trưa.

Bên kia Phượng Ly Cửu vẫn đang nướng thịt cá, anh phát hiện thịt lần này quả nhiên chất lượng rất tốt, còn chưa nướng xong anh đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, khiến người ta suýt nữa chảy nước miếng.

"Sao thơm thế?" Phượng Ly Cửu hỏi Long Thanh Thanh đang chờ ăn thịt.

Đản Đản cũng đang nhìn chằm chằm, "Thơm quá thơm quá, ba còn nướng bao lâu nữa vậy? Con muốn ăn ngay bây giờ."

"Ừm, chính vì ngon nên mẹ mới cướp được đấy."

Mùi thơm của cá nướng trực tiếp hấp dẫn cả tổng đạo diễn và phó đạo diễn đến, "Cô Thịnh, nhà cô đang nướng cá gì vậy? Thơm quá. Không phải là loài cá được bảo vệ chứ?"

Tổng đạo diễn thật sự rất lo lắng Long Thanh Thanh ăn phải cá được bảo vệ, cuối cùng còn liên lụy đến cả chương trình.

"Không phải, chỉ là cá vàng bình thường thôi. Có lẽ sống lâu năm nên mới to như vậy."

Tổng đạo diễn vẫn không tin lắm, "Vậy sao cô lại xử lý nó dưới biển rồi?"



Long Thanh Thanh: "Bởi vì đây là thịt tôi cướp được từ đám hải sản nhỏ khác, chắc chắn sẽ không nguyên vẹn. Đạo diễn Tôn cứ yên tâm, tôi sẽ không ăn cá được bảo vệ đâu."

Tổng đạo diễn thật ra cũng không nhìn ra gì, muốn quay về mà chân lại không nhấc nổi. Ôi chao, thật sự quá thơm.

Phượng Ly Cửu đã nướng xong thịt cá, chia cho vợ con.

Đản Đản nhanh chóng cắn một miếng, lập tức kêu lên, "Ngon quá đi~" Tuy nhiên cậu bé chỉ kịp nói một câu này đã vội vàng ăn miếng thứ hai.

Long Thanh Thanh cũng thử một miếng, cảm thấy hương vị quả thật không tệ. Hơn nữa cô còn cố tình giữ lại phần bụng cá ngon nhất, thịt cá nướng đến chảy mỡ, rất tươi ngon.

Tổng đạo diễn bị thèm đến mức nuốt nước miếng ừng ực, "Cái kia, cô Thịnh, có thể đổi với cô một ít thịt cá này được không?"

Tổng đạo diễn nghĩ, lần này Long Thanh Thanh mang về không ít thịt cá, chắc chắn bọn họ ăn không hết. Hơn nữa đồ ăn nhà cô ấy thường không để qua đêm, đây còn là hải sản, càng không thể để lâu.

Long Thanh Thanh: "Không được nha, loại thịt này mấy người ăn không được."

"Vì sao?" Tổng đạo diễn lập tức lộ ra vẻ mặt cô đúng là đang ăn cá được bảo vệ mà.

Long Thanh Thanh: "..."

Long Thanh Thanh bất đắc dĩ, cũng không phải cô keo kiệt, mà là sợ người thường ăn loại thịt yêu quái này, lỡ tiêu hóa không được lại ăn ra bệnh thì sao.

Tổng đạo diễn thấy Long Thanh Thanh không nói, càng thêm nghi ngờ, "Không được, cô phải cho tôi nếm thử một miếng, nếu không tôi không tin."

Long Thanh Thanh: "Làm sao, ông còn có thể phân biệt được đâu là thịt cá được bảo vệ, đâu là thịt cá không được bảo vệ sao?"

Tổng đạo diễn: "..."

Tổng đạo diễn đương nhiên không phân biệt được, nhưng ông ta chính là không cam lòng, "Kệ tôi có phân biệt được hay không, dù sao cô cũng phải cho tôi nếm thử một miếng."

"Thôi được rồi." Long Thanh Thanh cầm dao, cắt một miếng thịt cá bằng đầu ngón tay từ phần cá nướng Phượng Ly Cửu chưa ăn, đưa cho tổng đạo diễn.

Tổng đạo diễn: "..." Cô dám bủn xỉn hơn nữa không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK