Lâm Phong Lâu là tửu lâu lớn và nổi tiếng nhất ở Lạc Thành, mỗi ngày khách tới như mây, đủ các thành phần tam giáo cửu lưu hỗn tạp.
Văn Nhân Quân cùng Xích Diễm bước tới Lạc Thành đúng vào lúc hoàng hôn.
Thị vệ đã đến trước một bước so với đoàn xe, đang chờ ở một bên cửa thành, vừa thấy đoàn xe của Phi Vân Thành tiến vào lập tức tiến lên nghênh đón: "Thành chủ, tiểu nhân đã hỏi thăm qua, phần lớn tửu lâu ở Lạc Thành đã chật cứng người, chỉ còn phía đông thành Lâm Phong Lâu và phía tây thành Vân Lâu là còn đủ vị trí cho chúng ta trọ lại."
"Đi Lâm Phong Lâu." Giọng Văn Nhân Quân từ bên trong xe ngựa truyền ra.
Thị vệ đi dò la tin tức vâng một tiếng, sau đó đánh xe ngựa đi về phía đông thành.
Lâm Phong Lâu phía đông cách cửa thành cũng không quá xa, chỉ mất một khoảng thời gian uống chén trà nhỏ, xe ngựa cũng đã dừng lại trước cửa Lâm Phong Lâu.
Lâm Phong Lâu là một tửu lầu 3 tầng, chiếm một diện tích lớn, nhưng giá cả cũng không quá cao...!điểm này, từ lúc tiến vào đại đường cùng xà ngang phía trên cánh cửa có chút cổ xưa cũng có thể nhìn ra được.
Đang là hoàng hôn, là lúc làm ăn bận rộn nhất của tửu lầu, nhưng cho dù vậy, khi đoàn xe Phi Vân Thành tiến đến gần cửa của Lâm Phong Lâu cũng vẫn hấp dẫn một lượng lớn sự chú ý của khách nhân bên trong.
Một tiểu nhị trùng hợp đứng trước cửa nhìn thấy Văn Nhân Quân và Xích Diễm bước xuống khỏi xe ngựa, thầm kêu một tiếng "khách quý", sau đó lập tức trưng lên một gương mặt tươi cười xán lạn tiến lên tiếp đón.
Động tác của hắn tuy rằng không chậm nhưng lại có một người động tác còn nhanh hơn hắn!
Chỉ thấy một tiểu khất cái vốn dĩ sợ hãi rụt rè cuộn người ở một góc trước cửa tửu lâu khi gặp người tới bỗng nhiên đứng lên đi về một bên, giống như đang nhường đường, nhưng đi chưa được hai bước, dưới chân hắn liền lảo đảo một cái, cả người đã ngã về bên Văn Nhân Quân cùng Xích Diễm đang đi!
Sự việc phát sinh rất nhanh chóng, nhưng những người ở đây lại là những ai? Trong 10 người thì ít nhất cũng có 5 người đang nhíu mày.
Bước chân tiểu nhị đang bước về phía trước cũng tạm thời dừng lại, trên mặt vẫn tươi cười như cũ nhưng khóe miệng lại có một đường miết rất nhỏ, là vì cái tên ăn trộm không có mắt kia.
Hộ vệ đi theo Văn Nhân Quân cùng Xích Diễm trên mặt đầy vẻ phẫn nộ, tay chạm vào bội kiếm bên hông đang chuẩn bị tiến lên.
Thậm chí, ngay cả Xích Diễm bên cạnh Văn Nhân Quân cũng động thủ!
Cũng nhanh như chớp, một tiếng kêu thê lương thảm thiết bỗng nhiên vang lên.
"A! ——"
Tiếng kêu thảm kia đúng là tiểu khất cái vừa đụng vào Xích Diễm.
Thời gian cùng lắm cũng chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, khóe môi tiểu nhị vẫn còn lưu lại một độ cong khinh miệt, hộ vệ đi theo Văn Nhân Quân cũng chỉ vừa bước ra một bước chân, thậm chí tiểu khất cái kia cũng mới chỉ thoáng nghiêng bả vai...!nhưng mà hắn đã che lại cánh tay bị chém, bắt đầu kêu gào thảm thiết.
Tay của Văn Nhân Quân khó khăn lắm mới ấn xuống được đầu vai của Xích Diễm.
Nhưng mà, Xích Diễm đã thu hồi kiếm cắt đứt cánh tay của đối phương...!dùng tay trái.
Tiện đà, hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái đến tiểu khất cái đang kêu thảm thiết kia, chỉ hướng về phía Văn Nhân Quân: "Đi vào?"
Văn Nhân Quân dừng lại một chút vô cùng ngắn ngủi, sau đó y thoáng gật đầu, cũng đồng thời dời tầm mắt khỏi tiểu khất cái đang lăn lộn gào khóc trên mặt đất, nước mắt nước mũi đầy mặt kia, chỉ dẫn đầu đi vào tửu lầu.
Hộ vệ đi theo Văn Nhân Quân cùng Xích Diễm lúc này mới thấy rõ toàn bộ sự việc, hai mặt nhìn nhau, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo dâng lên từ trong ngực.
Văn Nhân Quân đã cầm tay Xích Diễm đi vào tửu lầu.
Trong tửu lầu, tiểu nhị không hoàn toàn thấy rõ toàn bộ quá trình, lại liếc mắt một cái muốn nhìn kết quả rõ ràng hơn một chút.
Tươi cười trên mặt hắn có chút cứng đờ, hàng ngàn hàng vạn lời nói hoan nghênh đón chào khách quý cũng trở nên lắp bắp: "Hoan, hoan nghênh các vị khách quý, các vị dùng cơm hay muốn dừng chân nghỉ trọ?"
"Cả hai." Văn Nhân Quân đã lên tiếng.
Tiểu nhị thoáng trấn định: "Vậy các vị muốn dùng cơm bên ngoài hay ở trong phòng?"
Văn Nhân Quân nhìn về phía Xích Diễm.
Xích Diễm trả lời: "Trong phòng."
"Vâng!" Hoàn toàn trấn định trở lại, tiểu nhị vui sướng đáp ứng một tiếng, thấy chưởng quầy đã đăng kí xong xuôi cho những người mới vào, liền mời Văn Nhân Quân cùng Xích Diễm đi lên trên lầu hai: "Các vị khách quý, mời đi bên này, là hai gian phòng thượng đẳng và 10 gian phòng trung đẳng đúng không ạ?"
Lần này, trả lời tiểu nhị là thị vệ đi theo sau Văn Nhân Quân.
Mọi người đã đi đến gần chỗ rẽ giữa tầng 2 và tầng 3.
Nhưng cũng đúng lúc này, một âm thanh hơi mang theo chút chần chờ vang lên từ trong nhã phòng tầng 2: "A Tầm?"
Xích Diễm dừng bước chân.
Không phải bởi vì một tiếng A Tầm kia, mà là bởi vì ánh mắt của người đang cùng với âm thanh dừng trên người mình.
Hắn theo ánh mắt nhìn sang thì thấy một thanh niên có đồng tử màu xanh đang đứng thẳng nhìn mình.
Mà bên cạnh thanh niên đó còn một lão giả gầy gầy xương xương.
Ánh mắt Xích Diễm nhẹ nhàng xẹt qua thanh niên kia, dừng trên người lão giả, sau một lúc, hắn mới quay đầu nhìn về phía Văn Nhân Quân.
Văn Nhân Quân hiểu ý của Xích Diễm, y lên tiếng: "Đông Hải tiểu long vương." Tiếp theo, y lại thoáng gật đầu với lão giả đứng bên cạnh Độc Cô Kinh Phi, "Kiếm tiên sinh."
Kiếm Quỷ nhìn qua Độc Cô Kinh Phi vẫn đang nhìn chằm chằm vào Xích Diễm, tiến lên phía trước nở nụ cười: "Văn Nhân thành chủ, đã lâu không gặp, võ công của thành chủ lại tiến lên một cảnh giới mới, thật sự đáng mừng."
Văn Nhân Quân khách khí đối đáp lại vài câu, sau đó nghe thấy Độc Cô Kinh Phi nói: "Gặp qua thành chủ.
Thành chủ có thể để cho ta và A Tầm nói chuyện một chút không?"
Văn Nhân Quân nhìn về phía Xích Diễm.
Xích Diễm nhìn Độc Cô Kinh Phi một lúc, chậm rãi gật đầu.
Nơi nói chuyện là ở trong phòng của Xích Diễm.
Hai người chủ khách sau khi ngồi xuống, Xích Diễm bắt đầu lấy tay trái cọ xát chuôi kiếm, hiển nhiên không có ý định mở miệng.
Mà Độc Cô Kinh Phi ngồi đối diện lại nhìn đôi mắt đỏ như máu của Xích Diễm, sau một lúc chần chờ mới lên tiếng: "A Tầm..."
Xích Diễm nhìn Độc Cô Kinh Phi.
Độc Cô Kinh Phi theo bản năng li3m li3m khóe môi, không biết nên nói gì mới là tốt, hắn do dự trái phải một lúc mới chọn được một câu để bắt đầu: "Lần trước ngươi bị phủ Tể tướng truy nã..."
Còn có một chi tiết này sao? Xích Diễm nghĩ, cũng không có cảm giác gì, sau đó chỉ nhìn Độc Cô Kinh Phi.
Âm thanh của Độc Cô Kinh Phi càng ngày càng thấp, nhìn Xích Diễm, hắn lại khụ một tiếng rồi mới nói: Ta có biết, ta lúc ấy rất muốn tìm ngươi."
Lời nói của Xích Diễm mang theo trào phúng nhàn nhạt: "Nhưng "ta" không muốn gặp ngươi?"
Độc Cô Kinh Phi không chú ý đến lời nói không thích hợp của Xích Diễm, hắn chỉ thành thật trả lời: Ta đoán rằng lúc đó ngươi cũng không rảnh rỗi để gặp ta, huống hồ...!Ta cũng không thể giúp gì được cho ngươi."
Xích Diễm không nói gì, bởi vì Độc Cô Kinh Phi nói không phải là "không giúp được" mà là "không thể giúp."
Độc Cô Kinh Phi đã tiếp tục lên tiếng, lần này, hắn nói đến việc trước đó của Xích Diễm, là việc ở trước cửa tửu lầu...!đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà hắn gọi Xích Diễm: "A Tầm, vừa rồi ngươi đã trực tiếp cắt đứt cánh tay của tiểu khất cái kia?"
"Phải." Xích Diễm lên tiếng.
Độc Cô Kinh Phi do dự một chút: "Hắn muốn trộm đồ của ngươi, thế nhưng cũng chỉ vừa mới nghiêng bả vai..."
Xích Diễm không nói gì.
Độc Cô Kinh Phi đương nhiên cũng không biết nói cái gì nữa.
Cứ ngồi trầm mặc một lúc như vậy, Độc Cô Kinh Phi bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng: Lúc trước, khi hắn cùng Diệp Bạch ngồi với nhau, tuy rằng Diệp Bạch cũng không nói chuyện gì, nhưng hơi thở chung quanh vẫn luôn là đạm mạc mà bình thản, nhưng trước mắt...
Độc Cô Kinh Phi xác nhận bản thân không cảm giác sai được hơi thở mang theo chút huyết tinh kia, hắn nhíu nhíu mày, mang chút lo lắng hỏi: "A Tầm, ngươi có khỏe không?"
Xích Diễm dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn qua mặt Độc Cô Kinh Phi.
Trong lòng Độc Cô Kinh Phi cả kinh, sau đó nghe thấy Xích Diễm lên tiếng, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Ta có cái gì không tốt?"
Độc Cô Kinh Phi ngồi ở trên ghế bỗng nhiên hiểu ra đối phương đang hạ lệnh tiễn khách đối với mình.
Yên lặng mà ngồi một lúc, hắn đứng lên, ánh mắt dừng trên mặt Xích Diễm bắt đầu không hề che giấu thần sắc nghi hoặc: "Một khi đã như vậy, ta đi trước...!A Tầm!"
Độc Cô Kinh Phi đi tới trước cửa lại đột nhiên xoay người.
Xích Diễm nhìn Độc Cô Kinh Phi.
Độc Cô Kinh Phi mở miệng hỏi: "Ngươi có còn nhớ ngươi đã đặt ở chỗ ta một đồ vật không?"
Xích Diễm vẫn luôn dùng tay trái cọ xát chuôi kiếm ngừng lại động tác.
Hắn nhìn Độc Cô Kinh Phi, trong đôi mắt đỏ như máu không hề mang theo một tia dao động.
Nhưng Độc Cô Kinh Phi lại cảm thấy đôi mắt kia dường như đang cười.
...!nhẹ nhàng mà lạnh lùng.
Xích Diễm đã lên tiếng, hắn nói:
"...ta đã quên."
Độc Cô Kinh Phi đầy cõi lòng tâm sự đi ra khỏi phòng Xích Diễm.
Kiếm Quỷ đã chờ ở bên ngoài cửa phòng Xích Diễm.
Độc Cô Kinh Phi hơi kinh hãi lắp bắp: "Nhị gia gia?"
Kiếm Quỷ gật đầu nói: "Thiếu chủ, ngài ra rồi." Nói như vậy, Kiếm Quỷ gần như hộ tống người, theo sát Độc Cô Kinh Phi đi một đoạn đường, sau đó mới thấp giọng nói: Thiếu chủ, vừa rồi Văn Nhân Tầm kia...!có chút không đúng."
Độc Cô Kinh Phi trầm mặc một lúc mới nói: "Không đúng chỗ nào?"
"Hơi thở quanh thân rất nguy hiểm." Kiếm Quỷ thấp giọng nói, "Thiếu chủ, ngài sau này nếu không có việc gì thì đừng đi tìm đối phương...!Ít nhất là đừng một mình đi tìm đối phương."
Độc Cô Kinh Phi vừa muốn trả lời thì thấy một người từ phía xa đang đi tới, hắn lập tức dừng bước chân, gọi Văn Nhân Quân lại: "Văn Nhân thành chủ!"
Văn Nhân Quân nhìn về phía Độc Cô Kinh Phi: "Tiểu long vương có chuyện gì?"
Độc Cô Kinh Phi nói: "Thành chủ, dựa theo bối phận, ta hẳn nên gọi ngài một tiếng thúc thúc."
Văn Nhân Quân vừa mới nhíu mày đã nghe thấy đối phương tiếp tục nói: "Văn Nhân thúc thúc, A Tầm có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Văn Nhân Quân không có thái độ gì, cho dù là một tiếng thúc thúc kia hay vẫn là câu hỏi của đối phương, chỉ hỏi lại: "Hắn có nói gì với ngươi không?"
Độc Cô Kinh Phi thoáng trầm mặc một lúc: "A Tầm cái gì cũng chưa nói."
Văn Nhân Quân gật đầu: "Vậy cái gì cũng đều không có."
Nói xong, Văn Nhân Quân liền lướt qua Độc Cô Kinh Phi, tiếp tục đi về phía trước.
Độc Cô Kinh Phi gọi Văn Nhân Quân lại một lần nữa: "Văn Nhân thúc thúc!"
Văn Nhân Quân không dừng lại, thị vệ hộ vệ bên cạnh Văn Nhân Quân lập tức xoay người lạnh mặt: Tiểu long vương, thành chủ chúng ta gặp người là hài tử của Đông Hải Long Vương, chưa nói đến những thứ khác, chính là gia giáo của Đông Hải Long Vương chính là như vậy sao?"
Kiếm Quỷ nheo mắt, chậm rì rì cất bước tiến lên.
Độc Cô Kinh Phi lại lập tức ngăn cản đối phương.
Hắn không để ý đến lời nói của thị vệ, mà chỉ hướng về phía bóng dáng của Văn Nhân Quân nói: "Văn Nhân thúc thúc, ta gọi người một tiếng như vậy cũng không phải thật sự coi mình là chất nhi của người, chỉ là Văn Nhân Tầm, là..."
Bóng dáng Văn Nhân Quân đã biến mất ở sau cửa gỗ sơn đỏ.
Độc Cô Kinh Phi đang nói cũng phải dừng lại.
Kiếm Quỷ nhìn Độc Cô Kinh Phi: "Thiếu chủ?"
Độc Cô Kinh Phi đứng trước hành lang một lúc lâu: "Đại hội thử kiếm, cha còn phái người khác đi phải không?"
Kiếm quỷ nhíu mày: "Thiếu chủ, Văn Nhân Tầm hắn......"
Kiếm quỷ còn chưa nói xong, Độc Cô Kinh Phi đã ngắt lời nói của đối phương: "Ta cũng chỉ muốn cùng hắn nói chuyện một chút thôi, cũng không phải muốn làm gì cả." Tiếp theo, hắn dừng lại một chút, lại nói: "Có một số việc ta không thể làm, nhưng có một số việc, lại luôn phải làm."
Kiếm Quỷ không nói nữa.
Một đầu khác, Văn Nhân Quân đi vào trong phòng Xích Diễm.
Xích Diễm vẫn dựa vào ghế như cũ, lấy tay trái vuốt v e chuôi kiếm.
Văn Nhân Quân đi đến trước mặt Xích Diễm: "Độc Cô Kinh Phi......"
"Hắn gặp ngươi?" Xích Diễm tiếp lời.
Văn Nhân Quân vì một từ hắn kia mà ngây người.
Xích Diễm vẫn đang vuốt v e trường kiếm của mình, từ chuôi kiếm đến mũi kiếm, từ sống kiếm đến lưỡi kiếm.
Văn Nhân Quân hồi phục lại tinh thần: "Đại hội thử kiếm được tổ chức ở Lạc Thành, ngươi có muốn đi không?"
"Khi nào?" Xích Diễm không ngẩng đầu.
"Ngày mai." Văn Nhân Quân nói.
"Được." Xích diễm trả lời.
Văn Nhân Quân gật đầu: "Ngày mai ta tới tìm ngươi."
Xích Diễm không trả lời.
Văn Nhân Quân lại nói: "Ta đi ra ngoài trước."
Xích Diễm vẫn không trả lời như cũ.
Văn Nhân Quân đã đi đến cửa lơ đãng quay đầu nhìn lại, lại thấy Xích Diễm vẫn cúi đầu xem kiếm như cũ, chưa từng liếc mắt nhìn đến thứ khác lấy một lần..
Danh Sách Chương: