• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Kính Đường đêm qua chạy đến Trương gia, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà cuối cùng lúc tối muộn cả người ủ rũ trở về. Sáng nay trên bàn cơm, anh ta cười làm lành với em gái, khen cô càng ngày càng xinh đẹp, nói muốn gì mình đều cho cô, nhưng mong cô có thể nói giúp hộ mình vài lời với chị dâu. Bạch Cẩm Tú mặt lạnh tanh đáp lại:

– Anh cả à, em có nói thì cũng chỉ bảo chị dâu đi Châu Âu với em thôi, còn những chuyện khác em nói không được. Chị ấy sẽ đi du ngoạn một hai năm với em, dù sao thì thường ngày chị có đứng trước mặt anh thì em thấy trong mắt anh cũng chẳng có chị ấy. Đúng không.

Bạch Kính Đường cười gượng gạo.

Trước tối qua, anh ta vẫn là danh môn công tử có vợ hiền có con ngoan, bên ngoài thì có hồng nhan tri kỷ hơn nữa hoàn toàn có thể phát triển thêm quan hệ để bù đắp lại tiếc nuối của quá khứ, sự nghiệp lại thành công hô mưa gọi gió việc gì cũng như ý. Nhưng chỉ trong một đêm, vợ anh ta mang theo con trai về nhà ngoại, lần đầu tiên trong đời anh ta bị ngăn ở bên ngoài, mà hồng nhan tri kỷ – ánh trăng sáng cao đẹp trong lòng anh ta giống như một phụ nữ lỡ tuổi đã bị bắt rửa sạch lớp son phấn trên mặt, nhớ tới gương mặt không còn trẻ nữa của Liễu thị bởi nổi khùng mất đi khống chế mà biến dạng đã hủy hoại toàn bộ ký ức đẹp đẽ thời niên thiếu của anh ta. Không chỉ có vậy, giờ em gái anh ta cũng trở nên xa cách lạnh lùng, hơn nữa nhìn có vẻ như bất cứ lúc nào cũng vạch trần anh ta. Mỗi em rể còn chịu trò chuyện với anh ta thì hiển nhiên vì ngại em gái mà cũng không dám lên tiếng giúp mình. Bạch Kính Đường vô cùng sâu sắc nhận thấy mình đã bị cô lập, anh ta vừa sốt ruột vừa lo âu, bó tay hết cách với cục diện này, hôm nay lại có việc kinh doanh bên ngoài, đành phải mang theo tâm sự nặng nề mà đi.

Nhiếp Tái Trầm tận mắt chứng kiến biến cố sâu sắc trên người anh vợ từ trên đỉnh núi bị rơi xuống đáy cốc, ngoài sự đồng tình thì trong lòng anh không phải không có cảm giác may mắn, thậm chí còn vui mừng vì bất hạnh của người khác.

Đêm muộn lần trước cô tham gia tiệc tùng không về, anh đã bị chi phối bởi những cảm xúc đen tối như ghen tuông dữ dội, phẫn nộ và sự hối hận sâu sắc, trong tâm trạng u tối đó anh đã mạnh mẽ đưa cô về nhà, còn làm những chuyện thân mật với cô mà đã từng bị ngăn cản từ lâu. Anh vốn dĩ cảm thấy rất hạnh phúc bởi vì sự thuận theo của cô. Ở trước mặt cô, anh thậm chí còn nảy sinh cảm giác lần đầu tiên trong đời cô đã thần phục trước quyền chủ đạo giống đực của anh và mối quan hệ đóng băng giữa hai người có thể sẽ được phá vỡ, ai ngờ đâu ngày hôm sau cô lại trở mặt không nhận người, chứng mình toàn bộ đêm qua chỉ là ảo giác của anh. Nhiếp Tái Trầm tự thấy bối rối và xấu hổ. Vào lúc anh đang do dự ở ngã tư đường không biết phải tiếp tục bước đi như nào thì anh vợ lại làm ra chuyện tệ hại như vậy.

Bởi vì sai lầm và đau khổ của người khác mà anh lại được họa nhờ phúc. Chẳng những đêm đó thuận lợi thuyết phục được Bạch Cẩm Tú đang phẫn nộ, đưa được cô về nhà, đêm đó hai người lại trở lại thân mật khăng khít, dường như cô cũng hoàn toàn quên lời thổ lộ và xin lỗi cô của anh đêm đó, lời nói vô tình của cô đối với anh làm cho anh đau đớn cũng không thể hiểu nổi.

Nhiếp Tái Trầm cẩn thận gìn giữ mối quan hệ hòa bình không dễ mà có được này, không dám nhắc nửa câu trước mặt cô, âm thầm hy vọng cô quên đi những lời đã từng nói với anh.

Nhưng sáng nay trên bàn cơm, những lời cô nói với Bạch Kính Đường lại nhắc nhở anh, cũng phá vỡ ảo tưởng của anh bởi đêm qua mà đã nảy sinh.

Cô vẫn dáng vẻ đó, xuống giường là không nhận anh. Cô vẫn muốn đi Châu Âu, muốn rời khỏi anh.

Nhiếp Tái Trầm dĩ nhiên sẽ không ích kỷ đến mức ngăn cản lý tưởng và niềm vui mà cô theo đuổi, mà anh cũng không có năng lực này. Nhưng nghe được cô dùng kiểu nói bình thản khi nhắc đến những ngày hai người sắp phải chia xa thì trong anh tràn ngập cảm giác phức tạp hỗn loạn, không diễn tả thành lời, cơm cũng không ăn vào nữa.

Nếu thật sự một hai năm không được gặp cô, anh sẽ nhớ cô, ngày ngày đều nhớ cô.

Còn cô sẽ mau chóng ném anh ra khỏi đầu, dứt bỏ đến sạch sẽ. Anh biết.

Ăn sáng xong, Nhiếp Tái Trầm đưa cô đi nhà xưởng, sau đó anh vòng trở lại Bộ Tư lệnh. Khi anh còn đang đắm chìm trong tâm sự nặng trĩu thì thư ký đưa tới một điện báo, buộc anh phải gác lại mọi tạp niệm lại sau đầu.

Thế cục phát sinh biến hóa đột ngột, chính phủ phía nam vì nghĩ cho đại cục mà bằng lòng lui bước có điều kiện. Bắc Kinh sẽ thay thế nó, và trở thành chính phủ hợp pháp duy nhất một cách hòa bình.

Chính phủ phương bắc ít ngày nữa sẽ phái một đặc phái viên họ Ngô xuống phía nam, lắng nghe ý kiến và kiến nghị của địa phương, đồng thời bàn bạc việc thành thập chính phủ mới.

Nhìn từ bề ngoài tin tức này có vẻ đến đột ngột, nhưng trên thực tế nó đã được chuẩn bị từ lâu.

Triều đình nhà Thanh bị diệt vong, trong sự thay đổi mạnh mẽ của cũ và mới, thực lực là gậy chỉ huy duy nhất. Chính phủ phía nam được lập nên dựa trên chủ nghĩa và lý tưởng, đều là mục đích chung, được mọi người ký thác kỳ vọng rất cao, tất cả mọi người đều háo hức hy vọng nó có thể hóa hủ bại trở thành phép màu chữa khỏi bệnh nặng trầm kha của vùng đất này. Nhưng từ ngày đầu tiên nó ra đời, nó vốn sinh ra đã yếu ớt, lòng người không đồng lòng, toàn là những thỏa hiệp và nhượng bộ.  

Kết quả như vậy là điều tất yếu. Nhiếp Tái Trầm từ lâu đã dự đoán được sẽ có ngày này. Anh cũng đang chờ ngày này. Nhưng khi ngày này thật sự trở thành hiện thực thì anh lại cảm thấy một tia mù mịt và thất vọng.

Chính phủ phía bắc được sinh ra từ thổ nhưỡng của triều đình nhà Thanh cũ sẽ là cái dạng gì, không cần nghĩ cũng biết.

Anh không thể không lo lắng, lý tưởng mà anh cùng với những người trẻ tuổi như anh đang theo đuổi rất có thể sẽ bởi biến cố này mà gãy cánh, trở thành một điều không tưởng trong xã hội phù dung sớm nở tối tàn này.

– Tư lệnh, ở đây còn có một bản điện báo từ Bắc Kính gửi riêng cho anh.

Thư ký lại cung kính trình lên một bản điện báo.

Nhiếp Tái Trầm nhận lấy, mở ra xem rồi chậm rãi cất đi.

Thư ký thấy anh nét mặt nghiêm trang nặng nề thì không dám làm phiền nữa, lẳng lặng đi ra ngoài.

Bạch Cẩm Tú cũng rất nhanh biết được tin tức này trên báo chí.

Điều này đối với một số người nào đó dĩ nhiên trọng yếu vô cùng. Nhưng bởi vì khoảng cách khá xa, đối với dân chúng Quảng Châu mà nói đó chỉ là đề tài câu chuyện trong các buổi trà nước mà thôi, không náo nhiệt bằng khi cắt tóc và đi Long Kỳ ở đầu đường cuối ngõ, cuộc sống thế nào thì vẫn thế ấy.

Cách ngày cô dự tính lên đường cũng càng ngày càng gần. Mấy ngày này cô càng bận rộn hơn. Tối hôm nay, cô ở nhà xưởng bận bịu đến tận gần 10 giờ mới kết thúc, lúc ra ngoài cổng lớn đã thấy một bóng người quay lưng mặt hướng về phía những ngọn đồi nơi xa, xe ô tô đỗ bên vệ đường gần nhà xưởng, thoạt nhìn có vẻ như đã tới được một lúc rồi.

Cô liếc một cái là nhận ra, là Nhiếp Tái Trầm.

Anh nghe được tiếng động quay đầu lại, mặt nở nụ cười, bước nhanh về phía cô.

– Giám đốc Bạch, Nhiếp Tư lệnh đã tới từ sớm nhưng cứ ở bên ngoài để chờ cô. Tôi mời anh ấy vào nhưng anh ấy không chịu, nói là không muốn phiền cô đang làm việc.

Bảo vệ ân cần tiễn Bạch Cẩm Tú, tiện lại nói hộ Nhiếp Tái Trầm mấy lời.

Bạch Cẩm Tú biết hôm nay là ngày đoàn người đặc phái viên họ Ngô kia tới, theo lý anh hẳn rất bận, không ngờ anh lại tới đây đón mình, còn chờ lâu như thế thì hỏi.

Nhiếp Tái Trầm nói:

– Không sao. Cũng không có gì chuyện quan trọng, chỉ là gặp mặt, chào hỏi xã giao cấp trên mà thôi.

Bạch Cẩm Tú nhìn chăm chú vào gáy anh đang chuyên tâm lái xe:

– Anh làm sao vậy? Có phải có tâm sự không?

Anh quay mặt sang, hơi mỉm cười với cô:

– Không có chuyện gì cả, em yên tâm.

Bạch Cẩm Tú biết sự luân phiên của chính phủ Nam Bắc chắc chắn tạo ảnh hưởng không nhỏ với anh, nhưng việc như này vượt qua phạm trù của cô, tự anh biết nên xử lý thế nào, cô cũng không quá để ý, hơn nữa dạo gần đây cô quá nhiều việc quả thật rất mệt, vừa lên xe là gà gật.

Một lát sau, anh lại lần nữa quay đầu lại nhìn cô, thấy cô nhắm mặt tựa vào lưng ghế thì cho xe đi chậm lại, lái thẳng đến Bạch gia.

Bạch Cẩm Tú thật sự quá mệt, về đến nhà xong mọi thứ thì đã nửa đêm, trèo lên giường mau chóng ngủ thiếp đi. Cũng không biết ngủ được bao lâu thì hơi tỉnh lại, đưa tay sờ sang bên cạnh, thấy trống không, Nhiếp Tái Trầm không nằm ở bên.

Trong phòng tắm cũng không có thanh âm gì.

– Nhiếp Tái Trầm…

Cô vẫn nhắm mắt gọi anh.

Rất nhanh, người kia từ gian ngoài bước vào, lên giường, nằm bên cạnh cô.

– Nửa đêm nửa hôm anh không ngủ mà đi làm gì vậy…

Cô lật nghiêng người nhấc chân gác lên bụng anh, trách móc.

– Hơi nóng, anh mới đi mở cửa sổ cho thoáng. Em ngủ tiếp đi.

Anh thì thầm dỗ cô.

Bạch Cẩm Tú nhắm hai mắt, đưa tay chạm vào anh.

Cơ thể người đàn ông trẻ tuổi cứng cáp và trơn láng, sờ vào vô cùng thoải mái dễ chịu.

Nhiếp Tái Trầm không nhúc nhích, mặc cho cô chạm vào mình. Cô sờ soạng trong chốc lát, người dán vào ngực anh, rên một tiếng, nhắm mắt lại, đang muốn tiếp tục ngủ, bỗng ngửi được mùi thuốc lá rất nhạt.

Cô dán sát hơn, mũi hít ngửi trên người anh như con thú nhỏ, tay lại đổi sang véo vào eo anh một cái.

– Bảo em không được hút thuốc lá, thế mà anh lại đi hút. Học hút rồi còn giấu em, gì mà nóng đi mở cửa sổ. Chỗ này nóng anh ra ngoài mở cửa sổ làm gì? Sao mà tự dưng lại ra ngoài hút thuốc? Có phải anh có tâm sự không?

Nhiếp Tái Trầm ngập ngừng:

– Đúng là có chút chuyện, không ngủ được, sợ làm em thức giấc nên mới ra ngoài. Lần sau anh không như vậy nữa. Em mau ngủ đi.

– Là chuyện gì vậy? Liên quan đến người phía bắc tới à? – Bạch Cẩm Tú hỏi.

Anh lặng thinh một chút, ừ một tiếng, lại nói tiếp:

– Cũng không có gì. Tự anh suy xét là được. Em yên tâm, không sao đâu.

Hiển nhiên anh không muốn nói cụ thể chuyện gì với cô, nói xong thì ôm cô, trong bóng đêm tìm được môi cô, hôn lấy cô.

Trong hơi thở của người đàn ông trẻ tuổi còn vương vị thuốc lá rất nhạt đã kích thích cô, cơ thể cô mau chóng mềm xuống, cũng ôm lại anh.

Ngày hôm sau, bởi vì đêm qua hơi thiếu tiết chế, sáng nay cô không dậy nổi, ngủ rất mê muội, mãi đến khi thức dậy thì Nhiếp Tái Trầm đã đi làm rồi.

Bạch Cẩm Tú rời giường vệ sinh cá nhân xong, lên xe đi nhà xưởng.

Ngày hôm nay vẫn bận rộn như mọi ngày. Tới sẩm tối, cô nhớ hôm qua anh tới đón mình nhưng không vào, đang tính bảo thư ký đi dặn bảo vệ, nếu anh tới thì báo cô luôn. Thư ký gõ cửa, nói bên ngoài nhà xưởng có một người khách tới, muốn gặp cô.

– Ai thế?

– Người đó xưng họ Cô, tên Cố Cảnh Hồng. Nói là bạn cũ của giám đốc Bạch, lòng thành đến thăm hỏi.

Bạch Cẩm Tú ngỡ ngàng.

Cố Cảnh Hồng? Người đó biến mất rất lâu, cô gần như đã quên hẳn Cố Cảnh Hồng công tử Tổng đốc phủ rồi.

Từ sau khi anh ta tấn công bất ngờ Quảng Châu tập kích Tướng quân phủ thất bại thì hành tung biến mất, ngay cả sau đó triều Thanh bị hủy diệt Dân quốc thành lập, cũng không có chút tin tức gì về anh ta. Không ngờ vào lúc này anh ta lại đột ngột quay trở lại.

Bạch Cẩm Tú không có hứng thú gặp mặt anh ta, nhíu nhíu mày, đang muốn bảo thư ký tống cổ người kia đi thì chợt nhớ tới một chuyện, do dự một chút thì thay đổi suy nghĩ, nói:

– Mời anh ta vào đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK