• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76

Bên dưới là mặt biển mênh mông, bóng đêm bao phủ, màn đêm đã căn nuốt hết tất cả, chỉ nhìn một cái thôi đã thấy kinh hồn táng đảm.

Tưởng Mộ Tranh thu  hồi tầm mắt, nếu thật sự rơi xuống, tỷ lệ sống sót gần như bằng không.

Đã bay hơn một tiếng đồng hồ, anh và Trình Diệc không thể nào đủ sức bơi được vào bờ được, bơi trở lại đảo nhỏ cũng không thể.

Anh dùng hết sức lực khống chế dù dạt  về phía Trình Diệc, ở ngoài biển lớn, hai người nếu tách ra chết càng nhanh.

Vừa rồi anh cùng Trình Diệc đều biết cái chết đang tới gần nhưng chỉ có thể coi như không, để tránh gây áp lực cho người còn lại, nếu không cảm giác sợ hãi cũng sẽ theo đó đi lên cao hơn.

Trước kia mỗi lần viết nhiệm vụ, đội trưởng đều cho họ viết di thư, khi đó thật sự đều là 8, 9 phần là có đi mà không có về.

Đội trưởng lúc đó đều hài hước nói: " ai da! Thật hâm mộ các cậu a, lại có thể đi dạo quỷ môn quan một vòng rồi, nhớ rõ nhìn thấy thần chết thì phải lơ hắn ta đi, hắn sẽ tức giận đến nỗi đem các cậu đá ra ngoài cửa."

Bởi vì bình tĩnh mới có cơ hội sống sót.

Đội trưởng nói, mạng của mình không phải chờ đợi người khác cho mà phải dựa vào chính bản thân mình.

Vài giây sau: " cũng may dù cản lực hỏng rồi." Anh lớn tiếng nói với Trình Diệc.

Trình Diệc chớp chớp mắt, trong bóng đêm anh cũng không nhìn được rõ mặt của Tưởng Mộ Tranh, lớn tiếng trả lời: " bây giờ chúng ta đi hướng nào?"

" nam!"

Hiện tại Trình Diệc lại cảm thấy may mắn vì bây giờ đang là buổi tối, nhìn được sao Bắc Cực, sẽ biết được phương hướng, nếu là ban ngày, biển rộng mênh mông, anh biết tìm đâu là vật làm mốc tìm hướng?

Trình Diệc hô to: " được!"

Gió lọt vào trong miệng, hai má đều biến dạng.

Phía nam là vị trí của đảo nhỏ kia.

Có lẽ trời không tuyệt đường sống, trước đó Lạc Táp vì lực cản dù có vấn đề nên xảy ra chuyện, làm cô rơi lệch khỏi địa điểm đã xác định, bay tới vùng núi, bọn họ hiện tại có thể tham khảo.

Nếu dù hoàn hảo không có vấn đề, bọn họ chỉ có thể rơi xuống gần đây, biển rộng như thế này, bọn họ làm sao có đủ sức mà bơi qua được, nói không chừng liền trở thành bữa sáng của cá lớn cũng nên.

Bây giờ dù cản lực hỏng rồi, bọn họ vẫn đang còn trên không trung, tiếp tục nghiêng về phía nam, gần đảo nhỏ thêm một chút, bọn họ liền có hy vọng sống sót.

Vùng biển này thuộc địa phận quốc tế, cố tình lại là chỗ không người ở, trước mắt không một ánh đèn nào, không có tàu đi qua, bọn họ liền không có hy vọng được người đi qua cứu lấy, chỉ có thể dựa vào bản thân tự mình cứu lấy mình.

Tưởng Mộ Tranh cởi thiết bị nhảy dù ra, trong túi có một phao cứu sinh đơn giản, anh thổi phồng lên.

Nổi lên trên mặt nước nghỉ ngơi một lát..

Trình Diệc cách anh 5- 60 mét, anh ta hô to: " Tưởng Mộ Tranh?"

" ở đây!"

Trình Diệc cởi bỏ thiết bị bơi đi qua.

" cậu lôi ở đâu ra cái này thế?"

" biển thấy tôi đẹp, nên cho tôi." Tưởng Mộ Tranh cười.

" cho em gái cậu!" ( em gái: một câu chửi bậy...) Trình Diệc lau mặt, tay đặt lên phao cứu sinh. Tưởng Mộ Tranh ngẩng đầu lên nhìn màn đêm, bầu trời đầy sao tạo lên hiệu ứng đặc biệt, thành một dải ngân hà uốn lượn đến phía chân trời, sao trời gần như trong gang tấc giơ tay liền chạm vào được, Lạc Lạc nhìn thấy khẳng định sẽ rất thích đi.

Anh thở dài một hơi, không biết giờ này cô đã ngủ hay chưa.

Cô gọi điện thoại cho anh không được nhất định sẽ sốt ruột muốn chết rồi.

" cách đảo nhỏ đại khái rất xa đúng không?" Trình Diệc hỏi anh.

" ai biết được, khả năng sáng này mai là bơi được tới nơi."

Trình Diệc dùng đầu lưỡi đá má trong, nhìn chằm chằm tay Tưởng Mộ Tranh, nương theo ánh trăng, anh thấy rõ tay Tưởng Mộ Tranh đang đeo đồng hồ.

Anh chửi một câu thô tục, mắng to: " Tưởng Mộ Tranh, cậu là người chết sao! Cậu không phải là đang đeo đồng hồ có chức năng cầu cứu hay sao! Mau ấn nút đi!"

Tưởng Mộ Tranh liếc mắt nhìn anh ta một cái: " đã sớm ấn rồi, định vị cũng bật lên rồi."

Nhưng phạm vi 200km xung quanh không có bất kì tín hiệu nào đáp lại, không có trực thăng bay qua, cũng không có tàu thuyền nào qua, bọn họ không thu được tín hiệu.

" d*t!" Trình Diệc lại chửi.

Nước biển rất lạnh, lạnh thấu tim, cho dù anh có thói quen tắm nước lạnh mùa động cũng có chút chịu không được nổi ngâm nước biển lạnh như vậy.

" hiện tại là mấy độ?"

Tưởng Mộ Tranh nhìn đồng hồ: " âm 2 độ."

" bơi đi, yên một chỗ lạnh chết." Trình Diệc bắt đầu cởi quần áo.

Tưởng Mộ Tranh cười: " cậu chuẩn bị ôm quần áo bơi hả?"

Trình Diệc không nghĩ nhiều, trong bóng đêm anh cũng không chú ý đến bộ mặt cười xấu xa của Tưởng Mộ Tranh, anh khẽ nhếch cằm: " không phải có phao cứu sinh sao? Quần áo để lên phao cứu sinh."

Tưởng Mộ Tranh: " cái này là của tôi, không cho mượn được."

" Tưởng Mộ Tranh, cậu nói xem nếu tôi bóp chết cậu, cậu sẽ không biết được Lạc Táp sinh gái hay trai nhỉ, tôi có chút không đành lòng."

Trình Diệc lải nhải: " Tưởng Mộ Tranh, nếu con cậu sinh là trai đặt tên là dù cản lực đi."

Lại dừng lại, anh ta nói: " không gọi hết dầu cũng được, cả trai gái đều dùng được!."

" Trình Diệc, cậu chán sống rồi đúng không?"

" ha ha!" Trình Diệc nhịn không được bật cười.


Tưởng Mộ Tranh cũng bắt đầu cởi quần áo, bầu không khí khẩn trương trước đó giảm đi không ít.

Giày và áo khoác toàn bộ đều cởi ra, áo sơ mi cũng cởi ra nốt, bọc lại thật tốt, dùng dây buộc lại rồi đặt lên trên phao cứu sinh.

" cậu chịu được nhiệt độ này không?" Trình Diệc hỏi anh.

" vẫn ổn."

Trong khoảng thời gian này vẫn dùng nước lạnh tắm, có khi một đêm tắm vài lần, ôm Lạc Lạc ngủ, hôn hôn sờ sờ vài cái liền có phản ứng, nhưng cô lại đang mang thai, anh chỉ có thể dựa vào nước lạnh dập lửa.

Tưởng Mộ Tranh đem phao cứu sinh buộc vào cánh tay: " đi thôi."

Trình Diệc gật đầu.

Bốn phương tám hướng đều là nước, bọn họ giống như hai con cá nhỏ bé yếu ớt đang bơi trong nước biển.

Thể lực hai người không sai biệt lắm, bơi hơn 1 tiếng đồng hồ, đều có chút mệt, dừng lại nghỉ ngơi.

Trình Diệc bình ổn hô hấp, hỏi anh: " tín hiệu cầu cứu phát ra vẫn chưa có phản hồi ?"

" ừ." Tưởng Mộ Tranh lau lau nước biển trên mặt, nhìn về phía Trình Diệc:  " nếu chúng ta có thể lực cùng sức chịu đựng của Trương Kiện thì chuyện bơi vào đảo nhỏ cũng không có vấn đề gì lớn."

Trình Diệc nhíu mày : " Trương Kiện? Người mới vào nhóm 'hoa hoa công tử' hả?"

Tưởng mộ trang: " ..."  bình thường nói tên này ngu ngốc cũng đâu có sai.

" rốt cuộc là ai?"

" người vượt sông giỏi nhất Trung Quốc."

"...." Trình Diệc nói: " tôi không thích học, cậu cũng không phải không biết!"

Tưởng Mộ Tranh buồn bực chính là, cái này cùng với không thích học có liên quan với nhau?

Có lẽ cậu ta cho rằng đây là nội dung trong sách giáo khoa?

Sau đó cười thành tiếng.

Trình Diệc thật sự muốn bóp chết tên này, nhưng bóp chết cậu ta, một mình trên biển cũng sợ.

Lại bơi mười mấy tiếng đồng hồ, Trình Diệc lần đầu tiên nhìn thấy được khung cảnh mặt trời mọc đẹp nhất trong đời.

Anh cảm khái một câu: "táng thân nơi biển rộng cũng đáng."

Mặt trời từ tử nhô lên, toàn bộ mặt biển đều được phủ một lớp ánh vàng lấp lánh, tia nắng chiếu lên người làm bọn họ thoải mái một chút, nhưng dạ dày lại càng thêm khó chịu.

Đói, khát!

Thân thể cũng dần mệt mỏi mất sức.

" tôi nhìn thấy núi nhỏ trên đảo rồi."

Rất nhanh liền tới rồi.

Trình Diệc tự nói với bản thân.

Tưởng Mộ Tranh cũng nhìn về phía ngọn núi cao kia: " ừ, có lẽ buổi tối ngày hôm nay có thể đến được."

Nhìn thì thấy không xa, nhưng thật ra lại còn cách cả mấy chục km.

Thể lực của bọn họ không bằng đêm hôm qua.

Anh nói với Trình Diệc: " nếu mệt thì nói, cầm lấy phao cứu sinh, tôi kéo cậu một lát."

Trình Diệc cười: " cậu đúng thật là đem tôi thành phụ nữ đấy hả? Bơi tới sáng mai vẫn được đấy nhé."

Tưởng Mộ Tranh nhìn xung quanh: " ban ngày chúng ta sẽ gặp nguy hiểm hơn."

" cá voi?"

" ừ, cá voi ban ngày sẽ lên phơi nắng."

Trình Diệc sờ sờ bụng: " đột nhiên muốn ăn cá hộp."
"..."

Mặt trời nhô lên lại lặn xuống.

Trăng lên rồi lại rơi xuống.

Một đêm nữa lại tới.

Sao trời cũng đúng hẹn mà tới.

Trưởng mộ tranh cùng Trình Diệc còn chưa tới được bờ biển.

Hai người đã kiệt sức, thân thể hư thoát.
"Trình Diệc, chúng ta còn 1,2 km nữa là đến rồi."

Tưởng Mộ Tranh cảm giác được Trình Diệc đã chịu đựng không được nữa rồi, ban ngày bọn họ còn có thể dễ dàng bơi được, hiện tại là buổi tối, lạnh thấu tận xương, dạ dày lại không có gì đã mấy ngày, thân thể đã bắt đầu mất nhiệt.

Trình Diệc ghé vào phao cức sinh, nhếch môi khô nứt nẻ,vô lực nói: " không nghĩ đến lại là tôi liên lụy cậu, cậu bơi vào bờ trước đi, bằng không cả hai đều chấm hết."

Tưởng Mộ Tranh: " cho dù cậu chết rồi, tôi cũng sẽ kéo xác cậu vào bờ." Anh nói:  " cậu hiện tại có thể giả chết một lúc, lát nữa vào bở tôi gọi cậu sống lại."

Hiện tại lập tức phải mang Trình Diệc vào bờ tăng thân nhiệt cho Trình Diệc, nhiệt độ cơ thể dần mất đi, chức năng của tim phổi cũng sẽ bị suy kiệt, anh có là thần y, đến lúc đó cũng chẳng làm được gì nữa.

Đem phao cứu sinh tròng vào người Trình Diệc, lôi kéo phao cứu sinh bơi về phía trước.

Trình Diệc muốn ngăn Tưởng Mộ Tranh lại, nhưng tay nâng cũng không nâng được nổi nữa.

Anh ta không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu anh chạm mặt với thần chết, dù sao mỗi lần đều là Tưởng Mộ Tranh đem hắn túm lại từ trong tay thần chết về.

Trước kia, khi chấp hành nhiệm vụ, Tưởng Mộ Tranh cũng có khi thất thủ bị thương, nhưng là rất ít, phần lớn đều là Tưởng Mộ Tranh cứu anh ta.

2km, nhưng cảm giác giống như bơi tận hai năm vậy.

Tốt xấu gì cũng tới được bờ, Tưởng Mộ Tranh để tay lên mũi Trình Diệc,

" không chết!" Trình Diệc vẫn nói được.

Tưởng Mộ Tranh nhẹ nhàng thở ra một hơi, kéo Trình Diệc ra khỏi mặt nước, kéo giống như kéo một con lợn chết, không hơn.

Tới chỗ không có nước biển, Tưởng Mộ Tranh ném người xuống, đi về phía nhà gỗ nhỏ, cái nhà gỗ kia hẳn là có cái gì đó anh có thể dùng.

Nương theo ánh trăng, anh thấy rõ một vật trên bàn trà, là trái cây, trà, còn có mấy món điểm tâm, mấy thứ này là đồ lão đại mang tới ăn thừa lại không mang về.

Trong nhà gỗ có đồ nội thất đơn giản, anh tìm tìm, ở ngăn kéo của bàn trà tìm thấy bột lưu huỳnh, lấy một bao, lại đổ một chén nước, cầm mấy món điểm tâm kia đi.

Trình Diệc uống nước, ăn một miếng điểm tâm, dừng lại một lát, cảm giác cách cái chết lại xa thêm một bước.

Còn sống thật là tốt.

Mỗi lần anh tìm được đường sống trong chỗ chết đều cảm thấy chỉ cần tồn tại, anh cũng không còn mong ước gì hơn.

Tưởng Mộ Tranh đi rải bột lưu huỳnh ở bốn phía.

" còn có cả cái này?"

' ừ."

Bằng không cho dù bọn họ thành công lên tới đảo nhỏ, cũng chưa chắc có thể vượt qua một đêm bình an được, đảo hoang này không thiếu nhất chính là rắn độc.

Có bột lưu huỳnh, côn trùng rắn rết gì đấy đều không dám tới gần.

" ở trong phòng nhỏ có bao nhiêu đồ ăn?" Trình Diệc hỏi.
Tưởng Mộ Tranh uống chút nước: " tất cả cũng không đủ cho chúng ta ăn no một phần năm, nước uống cũng không có bao nhiêu."

Trình Diệc ngửa đầu nhìn sao trời, cả một ngày một đêm trôi qua, cũng không nhìn thấy được một con tàu đi qua, trên đầu cũng không có máy bay.

Nếu như cứu hộ không đến kịp, bọn họ cũng chỉ có thể đi về tây thiên thôi. Tưởng Mộ Tranh đá vào chân anh ta: " có thể đứng lên không?"

" phải một lúc nữa." sau đó lại cười: " nhưng bò thì không thành vấn đề."

Tưởng Mộ Tranh: " vậy bò tới nhà gỗ đi, tôi đi trước ăn chút trái cây."

Anh xoay người liền đi.

" này! Tưởng Mộ Tranh con mẹ nó cậu thật sự đem tôi ném ở đây!" Trình Diệc dùng cả tay lẫn chân chống lên, gắng gượng ngồi dậy.

Tưởng Mộ Tranh đi vài bước lại quay trở lại, cũng không đi tới đỡ Trình Diệc dậy mà đi tới phao cứu sinh ôm quần áo đi.

Đem quần áo ướt ném trên bàn trà, anh lại rắc một tầng lưu huỳnh trong nhà nhỏ, một gói lưu huỳnh cứ như thế liền dùng xong rồi.

Đi vào trong nhà ấm áp hơn rất nhiều.

Thuốc trên bàn trà còn chưa hút xong, có bật lửa.

Thuốc anh không dám hút loạn, nhưng bật lửa thì dùng được, tùy ga bên trong đã không còn nhiều lắm, nhưng vẫn miễn cưỡng đủ dùng.

Anh suy nghĩ một lát, sau đó cầm ghế gỗ đập vào cửa gỗ.

" cậu làm gì vậy!" Trình Diệc chậm rãi 'bò' tới.

" lấy lửa hong quần áo."

Anh không đủ lực đi tìm cành cây, đành phải lấy gỗ ngay tại đây sử dụng.

Ghế gỗ đơn sơ không chịu được va đập mạnh, răng rắc vang lên rồi rời ra. Liên tục đập nhiều lần, nhà gỗ cũng đều chấn động, ghế gỗ hoàn toàn đã thành một đống gỗ củi.

Trình Diệc đặt mông xuống một cái ghế khác, cảm giác sống lại.
Tưởng Mộ Tranh bắt đầu đốt lửa, bật lửa mới vừa bật lên, đột nhiên Trình Diệc hắt xì một cái tới đây, ngọn lửa mỏng manh nháy mắt tắt phụt.

Trình Diệc: "..."

Tưởng Mộ Tranh: "..." anh thật sự muốn đá chết tên ngu ngốc này.

Quần áo toàn bộ được hong khô, đã là hơn nửa đêm gần sáng.

Trình Diệc mặc quần áo ấm áp dễ chịu, dựa vào ghế, hai chân đặt lên bàn trà, vài phút sau liền say sưa đi vào giấc ngủ.

Tưởng Mộ Tranh sức lực đã khỏe hơn không ít, tuy rằng rất mệt mỏi, nhưng lại không hề buồn ngủ.

Anh lại cầm một gói bột lưu huỳnh, đến bãi biển di chuyển khắp nơi.

Hơn 30 tiếng đồng hồ qua đi, tín hiệu cầu cứu phát đi như cũ không có hồi âm, phạm vi 5-600 km biển mênh mang, bọn họ không bơi ra được.

Nhưng nếu cứ như vậy, bọn họ sẽ chết trên đảo hoang này.
Anh cho tay vào túi quần, nhìn về phía xa xa, chỉ là một mảnh đêm đen như mực, ngay cả sóng biển cũng bị màn đêm bao phủ lấy toàn bộ.

Anh nhớ Lạc Lạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK