Mục lục
Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

TSCPTĐK - Chương 76

Chương 76: Ấn ký đặc thù

Dương Mạn mất một lúc lâu để trấn an Dịch Hỏa, sau đó mới đi ra.

"Mẫu thân, đại ca không tốt lên được sao?" Dịch Sơ Tuyết lo lắng hỏi.

Dương Mạn trầm mặt, không một tiếng động lắc đầu.

"Sao nhị ca có thể làm như vậy?" Dịch Sơ Tuyết cắn môi.

Sau khi Dịch Hỏa xảy ra chuyện, Dịch Sơ Tuyết nhạy bén mà cảm giác được ánh mắt người trong gia tộc nhìn nàng không bình thường.

Dịch Sơ Tuyết nguyên bản còn đắc chí cho rằng bệnh tình của Dịch Băng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, phụ thân, mẫu thân không khuyên được Dịch Băng, nàng vừa ra mặt, Dịch Băng liền không còn ghi hận Dịch Hỏa, vẫn là nàng biết cách an ủi người.

Dịch Sơ Tuyết làm sao có thể nghĩ tới, từ đầu đến giờ, Dịch Băng vẫn luôn ghi hận Dịch Hỏa, trước mặt nàng giả bộ không để bụng cũng chỉ là đang mê hoặc nàng, muốn lợi dụng nàng mà thôi.

"Đại ca cùng nhị ca ngươi trước sau xảy ra chuyện, việc này có chút kỳ quặc." Dương Mạn nói.

Trong mắt Dương Mạn hiện lên một đạo hàn quang, Dịch Hỏa nói Dịch Băng bị thương không phải hắn hạ tay, Dương Mạn nguyên bản còn không quá tin tưởng, nhưng sau khi Dịch Hỏa trúng độc vẫn nói như vậy, Dương Mạn không thể không tin, Dịch Hỏa không cần thiết đến tận lúc này còn nói dối, hơn nữa, Lộ Danh hiệu trưởng từng nói, thương thế của Dịch Băng rất có thể là ma pháp sư hỏa hệ cấp sáu làm.

Ma pháp sư hỏa hệ vào trong bí cảnh chỉ có hai người, hai người kia đều có bằng chứng ngoại phạm, có thể bài trừ hiềm nghi.

"Việc này khẳng định là có quan hệ với Dịch Phàm, đại ca cùng nhị ca trước sau xảy ra chuyện, người vớt được chỗ tốt cũng chỉ có mình hắn, hắn vẫn luôn ghen ghét đại ca cùng nhị ca, hai người xảy ra chuyện, hắn nhất định là đang âm thầm vui vẻ." Dịch Sơ Tuyết rầu rĩ mắng.

Dương Mạn híp mắt, trong lòng dâng lên vài phần hoài nghi về Dịch Phàm, thấp giọng nói: "Cũng đến lúc nên giải quyết tiểu tử Dịch Phàm này."

Dương Mạn không cảm thấy Dịch Phàm có liên quan đến chuyện hại Dịch Hỏa cùng Dịch Băng, nhưng Dịch Hỏa cùng Dịch Băng đều đã phế, Dịch Phàm nguyên bản bé nhỏ không đáng kể bây giờ đã có sức uy hiếp nhất định, mà Dương Mạn lại không thể chịu đựng uy hiếp này tồn tại.

............

Khu đặc thù của Thiên Lan học viện.

Dịch Phàm dịch dung thành Thiên Diện đi tới bên người Kỳ Thiếu Vinh: "Ngươi đang tìm sách gì sao?"

Dịch Phàm nhìn Kỳ Thiếu Vinh, trong lòng nổi lên vài phần nghi hoặc, mấy ngày nay Kỳ Thiếu Vinh đều ngâm mình trong thư viện, tìm xem một ít sách thiên kỳ bách quái.

"Không có gì." Kỳ Thiếu Vinh cách một lớp bao tay sờ lên ấn ký.

Kỳ Thiếu Vinh theo trực giác tin tưởng ấn ký trên tay có chút vấn đề, nhưng không đến vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn lấy ra chia sẻ với người khác.

"Gần đây Dịch gia không yên ổn chút nào." Kỳ Thiếu Vinh đổi đề tài nói.

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm, chuyện Dịch Hỏa bị phế lấy tốc độ chóng mặt truyền khắp hoàng đô.

Kỳ Thiếu Vinh ở trong học viện cũng nhận được tin tức.

Dịch Phàm cười cười: "Loạn đi, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, loạn càng lớn càng tốt."

Dịch Phàm thầm nghĩ: Dịch Băng thông minh hơn mình tưởng tượng nhiều, còn biết lợi dụng cả Dịch Sơ Tuyết, Dịch Sơ Tuyết chính là một nha đầu ngu xuẩn, Dịch Hỏa chắc chắn là không nghĩ tới nửa đời còn lại của bản thân lại bị hủy trên tay muội muội mà hắn yêu thương đi.

"Hai người các ngươi đang nói bậy bạ cái gì đấy?" Hồ Phong hai tay chống lưng đi đến.

Tâm Kỳ Thiếu Vinh lộp bộp vài tiếng, thầm nghĩ bản thân may mắn, vừa nãy hắn cùng Dịch Phàm không nói thứ gì cấm kỵ.

"Hiệu trưởng, chúng ta đang nói hươu nói vượn mà thôi." Kỳ Thiếu Vinh cười cười đáp.

"Không cần lo lắng, các ngươi nói rất đúng, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, loạn đến càng lớn càng tốt, mấy năm nay lão già Lộ Danh kia có chút đắc ý vênh váo, hắn cho rằng hắn dạy ra nhân tài, kết quả, nhìn xem, toàn là một đám tiểu tử không nên thân, hơi có chút không vừa ý liền giết hại lẫn nhau." Hồ Phong căng bụng, tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.

Kỳ Thiếu Vinh cùng Dịch Phàm không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, Kỳ Thiếu Vinh thầm nghĩ: Hiệu trưởng cũng không phải người tốt gì a!

Hồ Phong híp mắt: "Nói đến đây cũng thật lạ, Dịch Hỏa Dịch Băng trước sau xảy ra chuyện quả thực là có chút kỳ quái!"

"Chỉ là huynh đệ hào môn giết hại lẫn nhau mà thôi, không có gì kì quái." Kỳ Thiếu Vinh nói.

"Trên thực tế, người xuống tay với Dịch Băng không nhất định là Dịch Hỏa, ngày đó Dịch Băng ra khỏi sòng bạc, ta nhìn thấy thương thế trên người hắn hẳn là do ma pháp sư cấp sáu làm, nhưng Dịch Hỏa mới chỉ là ma pháp sư cấp năm, thực lực của hắn không đủ."

Kỳ Thiếu Vinh khó hiểu hỏi: "Không phải đã nói Dịch Băng là bị thương dưới tay ma pháp sư hỏa hệ cấp năm sao?"

Hồ Phong gật đầu: "Đúng là như thế không sai, bất quá, lực khống chế ma pháp của người xuống tay thập phần cao minh, năng lực như vậy không quá giống ma pháp sư cấp năm, vậy nên ta cảm thấy có thể là Dịch Băng bị ma pháp sư cấp sáu công kích."

Kỳ Thiếu Vinh: "......" Lực quan sát của Hồ Phong quả nhiên là cường đại! May là Dịch Băng ngu ngốc không có đầu óc như Hồ Phong.

"Hiệu trưởng, nếu quả thật như ngài nói vậy quá đáng sợ rồi!" Kỳ Thiếu Vinh cảm thán.

Hồ Phong cười cười: "Đúng vậy, ta nói bậy mà thôi, Dịch gia lại mời hiến tế quang minh tới xem bệnh."

Kỳ Thiếu Vinh bĩu môi: "Có tác dụng sao?"

Hồ Phong lắc đầu: "Không có, nghe nói độc Dịch Hỏa trúng phải rất quỷ dị, tất cả hiến tế đều nói là lần đầu tiên nhìn thấy."

Kỳ Thiếu Vinh: "......" Đương nhiên là lần đầu tiên nhìn thấy, Dịch Phàm khế ước một con rắn cạp nong đỏ* kịch độc, sau đó lại cho nó ăn rất nhiều độc vật, kết quả ăn ăn liền xảy ra biến dị, trở nên kịch độc vô cùng.

Kỳ Thiếu Vinh cùng Dịch Phàm rời khỏi thư viện, Kỳ Thiếu Vinh nhíu lại mày, thấp giọng nói: "Trên đời này vẫn có rất nhiều người thông minh, ngươi hành sự vẫn nên cẩn thận một chút đi." Hồ Phong có thể thấy được người xuống tay với Dịch Băng là ma pháp sư cấp sáu, không có đạo lý Lộ Danh bên kia thì không nhìn ra.

"Không có việc gì, thiếu gia, ngươi biết đấy, người tham gia đại chiến trăm viện đều ký khế ước, vào trong bí cảnh rồi sinh tử đều giao cho trời, không cho phép mang ân oán bên trong bí cảnh ra ngoài." Dịch Phàm nhàn nhạt đáp.

Kỳ Thiếu Vinh cười nhạo một tiếng: "Khế ước? Cái đó thì có ý nghĩa gì chứ!" Khế ước kia nói trắng ra chỉ là đảm bảo ngoài miệng cho kẻ yếu không nơi nương tựa mà thôi.

"Hiện tại Dịch gia đã loạn lêm rồi." Dịch Hỏa Dịch Băng đều đã phế, hai tên phế vật kia căn bản không biết Dịch gia đã hao phí bao nhiêu tâm tư trên người bọn chúng.

"Tâm tư mẹ kế kia của ngươi không nhỏ, có lẽ sẽ hoài nghi đến trên người ngươi." Kỳ Thiếu Vinh nói.

"Nữ nhân kia ít nhiều gì cũng sẽ hoài nghi ta."

Dịch Phàm cúi đầu, sau khi Dịch Hỏa xảy ra chuyện, Dương Mạn liền nhanh chóng tra được độc dược là tới từ trên tay tiểu thiếp của Dịch Băng, tuy rằng tiểu thiếp kia đã thoát khỏi hoàng đô nhưng vẫn không thoát khỏi sự truy đuổi của Dương Mạn, đáng tiếc, ngay cả tiểu thiếp kia cũng không rõ ràng độc dược trên tay nàng là lấy được từ đâu.

Kỳ Thiếu Vinh liếc mắt nhìn Dịch Phàm một cái: "Ngươi phải cẩn thận."

Dịch Phàm cười cười: "Ta sẽ."

Kỳ Thiếu Vinh cùng Dịch Phàm đi dạo dưới bóng cây râm mát trong vườn trường, Dịch Phàm đột nhiên dừng bước chân, nhìn về người đứng phía xa, khẽ cười với Kỳ Thiếu Vinh một tiếng: "Trang đại thiếu tới, hình như là tới tìm ngươi, ta đi trước."

............

Trang Hạo dạo bước đi tới bên người Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ tứ thiếu, quan hệ của ngươi cùng Thiên Diện đồng học không tồi a!"

"Ta giao hữu khắp thiên hạ, nhân duyên tốt, cái này cũng không có biện pháp." Kỳ Thiếu Vinh nhàn nhạt đáp.

Trang Hạo cười cười: "Nhân duyên của Kỳ tứ thiếu đúng là tốt đến nỗi làm cho người khác phải hâm mộ!"

"Trang đại thiếu muốn biết vì sao nhân duyên của ta lại tốt như vậy sao? Ta lớn lên soái, tâm địa thiện lương, ngây thơ đáng yêu, nhân duyên tốt là chuyện người khác có hâm mộ cũng không được."

Trang Hạo: "......"

"Tà Y lại biến mất, ngươi có biết hắn đi nơi nào không?" Trang Hạo hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh đánh giá Trang Hạo từ trên xuống dưới một vòng: "Tà Y biến mất, ngươi liền tới tìm ta? Trang đại thiếu, nghe nói ngươi thích Tà Y, chúng ta chính là tình địch, chẳng lẽ ngươi muốn cầu ta giúp đỡ? Nếu ngươi chỉ có chút bản lĩnh này, ta khuyên ngươi vẫn nên biết khó mà lui thì hơn."

Trang Hạo nhìn chằm chằm Kỳ Thiếu Vinh: "Ngươi cũng thích Tà Y?"

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo, cong môi nở nụ cười: "Trang đại thiếu, ngươi thật thú vị, ta đã sớm nói với ngươi, ta nằm trên cùng một cái giường với Tà Y, ngươi là có bao nhiêu trì độn a? Như vậy cũng không biết, ta với Tà Y có gian tình!"

"Ngươi nói dối!"

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

"Ta nhìn ra được ngươi còn chưa phá thân."

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

"Ta cũng nhìn ra được Tà Y cũng chưa phá thân." Trang Hạo nghiêm trang nói.

Kỳ Thiếu Vinh: "......" Đôi mắt của tiểu tử Trang Hạo này là lớn lên kiểu gì vậy?

Sắc mặt Kỳ Thiếu Vinh trầm xuống, Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh, tựa hồ là lo lắng Kỳ Thiếu Vinh thẹn quá thành giận, làm ra chuyện gì đó không thể cứu vãn, vội bổ sung: "Kỳ tứ thiếu, ngươi còn trẻ, không vội phong hoa tuyết nguyệt, ngươi bảo trì thân đồng tử, cho dù là tu luyện ma pháp hay đấu khí đều có chỗ tốt với ngươi."

Kỳ Thiếu Vinh: "...... Thật cảm ơn ngươi nhắc nhở!"

"Không cần khách khí" Trang Hạo dừng một chút, lại nói: "Hiện tại ngươi có thể nói cho ta Tà Y ở đâu không?"

Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Không được!"

Trang Hạo nhăn mày lại, Kỳ Thiếu Vinh vỗ vỗ bả vai Trang Hạo: "Trang đại thiếu, ngươi còn trẻ, không vội phong hoa tuyết nguyệt, ngươi bảo trì thân đồng tử, cho dù là tu luyện ma pháp hay đấu khí đều có chỗ tốt với ngươi, lại nói tiếp, Trang đại thiếu ngươi lớn lên một bộ hoa hoa công tử, ngươi vẫn còn là đồng tử sao?"

Trang Hạo: "...... Không cần ngươi nhọc lòng, ta vẫn còn."

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "A, thì ra Trang đại thiếu vẫn còn, đúng là làm cho người ta ngoài ý muốn!"

Trang Hạo: "......"

Trang Hạo cung một cái bắt lấy tay Kỳ Thiếu Vinh: "Ít nói nhảm, ngươi nói cho ta Tà Y đi đâu rồi?"

Đầu Kỳ Thiếu Vinh khẽ nhức lên, buột miệng thốt ra: "Tà Y là......" Kỳ Thiếu Vinh tỉnh táo lại, lâm thời lật lọng: "Tà Y đi hoa lâu rồi!"

Trang Hạo: "......"

Trang Hạo buông tay, nhìn sắc mặt Kỳ Thiếu Vinh: "Hình như sắc mặt ngươi không tốt lắm, có sinh bệnh gì không?"

Kỳ Thiếu Vinh trầm mặt xuống: "Không liên quan đến ngươi!"

Kỳ Thiếu Vinh hai tay chống lưng, khẽ sờ lên ấn ký đang nóng lên trên mu bàn tay, trong lòng hiện lên vài phần khủng hoảng. Đáng chết, hắn không phải là đã bị Trang Hạo coi thành yêu thú khế ước rồi đi?

Trang Hạo cau mày, trong lòng hiện lên vài phần cổ quái.

Kỳ Thiếu Phúc dạo bước đi tới: "Tứ đệ, Trang Hạo, các ngươi đều ở đây sao, chúng ta tìm một chỗ tâm sự thế nào?"

Trang Hạo đánh giá Kỳ Thiếu Phúc một lúc, khẽ gật đầu: "Được."

Kỳ Thiếu Phúc đến đã giải quyết khốn quẫn của Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Tùy tiện đi."

*Rắn cạp nong đỏ:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK