Mục lục
(AllMikey) Máu, Dị Năng Và Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bí quyết ra chương nhanh: Bật nhạc ngược, coi cảnh cắt cung đấu, coi phân tích game, đọc truyện, đọc fic, nấu cơm,......

~•~

Manila tỉnh dậy rất sớm và gọi người hầu hầu hạ việc tắm rửa và thay đồ, người hầu im lặng không dám nói gì về Baji, y nhìn giường ngủ trống rỗng trong lòng cũng hiểu rõ, y ngồi xuống để cho người làm tóc cho mình rồi ngăn bàn tay đang định lấy phấn son thoa lên cho y.

"Không cần trang điểm, ta sẽ đến thỉnh an trưởng bối ngay bây giờ."

"Vâng ạ."

Nha hoàn cúi đầu rồi lùi lại phía sau, Manila đứng dậy, phất nhẹ tay áo của mình rồi nhận lấy quạt tròn do nha hoàn dâng lên, nha hoàn nhìn thiếu phu nhân nhà mình nhàn nhã tản bộ trên hành lang mà trong lòng đổ lửa.

Đúng là thiếu phu nhân dậy sớm và không đến trễ thật nhưng mà vấn đề ở đây là sắp đến giờ mất rồi, nếu như thiếu phu nhân mà còn nhàn nhã nữa thì thể nào cũng bị thái phu nhân và các vị phu nhân khác trách phạt mất.

Nhưng y vẫn đủng đỉnh mà đi thôi, dẫu sao đây cũng chỉ là một thế giới nho nhỏ dưới chân y nên y có bóp nát một hai sinh mệnh thì cũng chả có vấn đề gì. Mà huống hồ nguyên chủ lúc này thân thể cũng đã có thai một tháng rồi, nếu như bọn họ có ý định gây khó dễ hoặc làm trò bẩn thỉu thì cái giá phải trả đương nhiên sẽ là đứa trẻ trong bụng y rồi.

Aida, nếu ở đây bây giờ là Mikey thì kiểu gì em cũng xiên chết Baji cho mà coi, dám khiến bụng của em to lên mà còn chối bỏ trách nhiệm, chậc chậc chậc..... chuyện này mà không hấp dẫn thì xem như phí công y chuẩn bị trà bánh rồi.

Y cùng nha hoàn đi đến trước cửa phòng thì nghe tiếng tách trà bị hất vỡ. Chà, xem ra bản thân đã đến chậm một bước mất rồi, y cùng nha hoàn đứng ngoài chờ đợi, bàn tay thon thả nhẹ nhàng phe phẩy quạt.

"Cô đừng nghĩ bản thân mình quý giá, bản thân chỉ là nước bùn dơ bẩn mà cũng dám so bì với hoa sen cao khiết !"

Là tiếng nói của nhị phu nhân, nàng ta là người không vừa mắt Ryoko nhất cho nên Ryoko vừa dâng trà nàng ta liền hất bể nó đi. Tiếng của lão phu nhân ôn tồn kêu nhị phu nhân đừng gây khó dễ cho Ryoko nhưng trong giọng điệu lại chẳng hề có phần nào quan tâm đến cô ta cả. Y ra hiệu để nha hoàn đỡ lấy mình rồi sau đó mới bước vào.

"Manjirou bái kiến nãi nãi, mẫu thân, các vị a di, con có chút việc cho nên....."

Y vừa mới cúi người thấp xuống, chưa kịp chuẩn bị gì thì lão phu nhân đã cắt ngang, bà mau chóng phất tay ra hiệu cho nha hoàn bên mình đến đỡ em dậy rồi vui vẻ nói.

"Manjirou, con xin lỗi làm gì,  mau, mau đến đây với nãi nãi nào."

"Mẫu thân, như thế là không được, con dâu của con phải ngồi cạnh con mới đúng chứ ? Manjirou, đến ngồi cạnh mẫu thân nào, mẫu thân chuẩn bị điểm tâm cho con rồi đây."

À, quên mất, nguyên chủ từ lúc còn nhỏ đã là viên ngọc quý trong tay của các nữ nhân này rồi, Manjirou nghĩ đến thân thể mình bất tiện cho nên cũng nghe lời mà đứng dậy, lão phu nhân nhìn cháu dâu đáng yêu nhà mình rồi lại chán ghét nhìn thiếp thất đang quỳ bên cạnh y, bà xem như không thấy mà đợi y dâng trà lên cho mình, y kéo nhẹ tay áo của mình lên rồi nhận lấy từng tách trà mà dâng lên cho các vị trưởng bối.

Bọn họ nếu không mỉm cười hòa ái thì cũng là nhìn y đầy yêu thương, y cúi đầu làm vẻ ngại ngùng rồi nghe lão phu nhân gọi đến bên cạnh mình, bà kêu y ngồi xuống rồi lãnh đạm kêu Ryoko đứng lên. Bà thở dài vỗ vỗ tay y rồi bảo.

"Đêm hôm qua thấy con mệt đến mức ngủ gục trong lòng Keisuke mà bà già này cứ lo mãi, con có còn mệt không ?"

Bà nhẹ nhàng sờ lên trán y rồi sau đó là vuốt ve gò mà mềm mại, càng nhìn bà lại càng thích cháu dâu này, ấy vậy mà thằng cháu đích tôn ngu ngốc nhà bà lại..... thôi, coi như bỏ qua không nhắc đến vậy, bà kéo tay em lại rồi hàn huyên rất nhiều thứ làm cho đại phu nhân - con dâu trưởng của bà rất bất đắc dĩ.

"Mẫu thân, người chừa phần cho con nói chuyện với Manjirou với."

"Phải đấy, người làm thế khiến cho chúng con không có cớ giữ thằng bé lại để nói chuyện rồi."

Tam phu nhân che miệng cười khúc khích rồi sau đó lão phu nhân liền chép miệng, Manjirou từ nhỏ làm bạn cùng với thằng cháu của bà, dù tính cách của y có tinh nghịch thật đi chăng nữa thì chung quy vẫn là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, đã thế miệng lưỡi còn rất ngọt nữa cho nên đã khiến các vị phu nhân yêu thích và tranh giành từ nhỏ rồi.

Kết quả là đại phu nhân với lợi thế là khuê mật của mẫu thân Manjirou được lợi, các nàng thở dài rồi liên tục mở ra các đề tài khác để nói chuyện với y, y mỉm cười tiếp chuyện với các nàng rồi sau đó liền nghe người bên ngoài báo là thiếu gia đã từ võ trường trở về, Manjirou nhìn Ryoko đang trông chờ nhìn ra cửa thì nhẹ giọng nói.

"Nếu muội muội có việc bận thì mau đi đi, Shuwa, ngươi đến nói với phu quân là ta ngại đường dài nên không đến."

"Dạ thưa thiếu phu nhân."

Các vị phu nhân hoàn toàn không có ý kiến gì với cách giải quyết của y, nếu như đổi lại là các nàng thì các nàng còn chẳng thèm để nha hoàn đến báo cơ chứ ở đó mà đường dài với chả đường ngắn. Đại phu nhân nhìn y một hồi rồi sau đó hỏi y.

"Ta thấy sắc mặt con có hơi không tốt, dạo này con bị cảm sao ?"

"Dạ con không biết ạ, chỉ là dạo này cơ thể lúc nào cũng bồn chồn, ngủ thì lại li bì không thôi mà đến cả món rượu hoa quế yêu thích con cũng không thể uống nhiều được."

Các nàng im lặng rồi sau đó lão phu nhân liền xoa đầu y bảo rằng không sao cả rồi lập tức kêu nha hoàn đi gọi đại phu đến khám mạch, Manjirou nói vậy thì chắc hẵn đã có hỉ rồi, nhà có hỉ đương nhiên là chuyện đáng mừng nhưng với Manjirou thì các nàng lại cảm thấy thương tiếc nhiều hơn.

Đứa trẻ này nếu được sinh ra trong tình yêu của phụ mẫu thì là điều đáng mừng nhưng tiếc thay nó lại là nghiệt chủng được tạo ra từ một vụ cưỡng hiếp, y nhìn sắc mặt các nàng âm trầm thì khẽ hỏi.

"Con... có hỉ rồi sao ?"

"Manjirou, con bình tĩnh, các a di cùng mẫu thân đều ở đây."

Đại phu nhân vội vàng nói, y thấy vậy thì cong môi bảo rằng chỉ là một tiểu đầu tử thôi thì có gì mà sợ chứ, các nàng đau khổ nói với y rằng sợ đứa trẻ đó sinh ra sẽ không được cha nó yêu thương, y nhoẻn miệng cười bảo.

"Nàng ta có thể vượt qua con sao ?"

"Đương nhiên là không thể rồi."

Các nàng cũng cong môi cười, y nhìn vị đại phu đang đi vào thì vén tay áo lên để ông ta bắt mạch. Lúc bắt mạch xong thì bên ngoài liền thấy Baji đang đi đến, đại phu mỉm cười bảo rằng.

"Chúc mừng các vị, thiếu phu nhân đã có hỉ một tháng rồi."

Baji nghe tin có hỉ mà chết đứng tại cửa, hắn và Mikey có con á ? Thật sự là có con à, Baji run run đi đến trước mặt em rồi quỳ xuống cái phịch, các vị trưởng bối giật mình nhìn tên nghiệt tử nghiệt tôn đang quỳ trước mặt y, y run giọng hỏi.

"Có hỉ thật sao ?"

Bọn họ chỉ mới thành hôn hôm qua thôi mà, sao lại có hỉ nhanh thế, Manila nhướng mày bảo rằng đại phu chưa đi xa, hắn có thể đến đó khám tai. Baji lắc đầu không chịu rồi thất thố chạm tay mình lên bụng y, nơi này đang có chứa một sinh mệnh dù đó không phải là con ruột của hắn nhưng niềm hân hoan trong lồng ngực lại không thể giấu được, hắn ôm chầm lấy Manila rồi hào hứng nói.

"Thật tuyệt vời, ta sắp được làm cha rồi."

Những người khác thở phào nhẹ nhõm, xem ra tên nghiệt tử này đã hoàn toàn biết lỗi rồi đi, như vậy thì đến ngày Manjirou hồi môn cũng xem như không còn gì phải đốc thúc. Manila bất đắc dĩ đẩy đầu của Baji ra rồi lầm bầm câu lớn rồi mà không nên nết, Baji cười cười thả y ra rồi bảo rằng mình đã mua điểm tâm y thích khi từ chỗ tập luyện trở về, lão phu nhân thấy bộ dáng gấp gáp của cháu mình thì cũng phất tay cho hai người rời đi.

Hoa mơ ở hai bên hành lang lại xào xạc rơi xuống rồi, Baji thấy trời lạnh mà Manjirou lại ăn mặc 'mỏng manh' thì liền cởi áo khoác mặc vào cho y, y nhỏ giọng nói cảm ơn rồi cùng với Baji đi về tẩm thất của cả hai người.

~•~

"Thiếu phu nhân, di nương Ryoko đến bái kiến ạ."

Trời lạnh thế này mà còn cố tình đến cầu kiến, cô ả này muốn cái gì đây ? Y để quyển sách trong tay xuống rồi ra lệnh cho nha hoàn mau mời cô ta vào, cô ta đi vào chưa kịp nói gì thì Manila ra lệnh cho Shuwa lấy noãn lô và ghế nhỏ ra, trà vốn dĩ chuẩn bị cho y cũng bị y nhường sang cho Ryoko.

Ẩn ý bên trong hoàn toàn khiến Ryoko căm phẫn đến hai mắt hóa hồng, Manila nhìn cô ta tự biên tự diễn thì rất hài lòng, trong một cuộc đấu đá thì thứ dễ giết con người ta nhất chính là lòng nghi ngờ, để cho y xem rốt cục nữ nhân này có thể làm gì với y.

Y ở đây đã ba tháng rồi nhưng bên ngoài chỉ mới là ba tiếng mà thôi, cứ từ từ mà thong thả vậy, thoải mái bỏ một miếng mơ chua vào miệng, Manila híp mắt nhìn di nương Ryoko.

"Dạo này ta nghe nói là Phu quân không qua chỗ của muội ?"

Lời này kết hợp với vùng bụng đã hơi nhô lên của y khiến Ryoko cay mắt vô cùng, nàng ta không tự nhiên mà nắm chặt tay lại, trên khuôn mặt cũng không có vẻ gì là cứng nhắc.

"Muội chỉ là muốn đến thăm huyn mà thôi, huynh hà tất phải nói điều này làm gì ?"

"Năm đó các ngươi chà đạp thể diện của ta có từng nghĩ qua điều này sao ?"

"Huynh còn nghĩ đến tức là vẫn còn oán chúng ta ?"

Manila cười một cái rồi nâng người đứng lên, y đi qua đi lại bên cạnh người của Ryoko, giọng nói cũng tràn ngập khinh thường.

"Là ai oán ai nào ? Ta thân là kim chi ngọc diệp tôn quý của gia tộc Sano mà còn phải hạ mình sánh ngang với hạ tiện như ngươi sao ?"

"Người !"

Ryoko tức giận quát, nha hoàn trong phòng liền lập tức đạp vào chân cô ta khiến cô ta sụp người xuống, Manila nghiền ngẫm nhìn cô ta rồi ma mị cười.

"Người của ngươi.... rất bẩn."

Bẩn hơn so với chủ nhân của thân thể này nhiều, hai mắt Ryoko tối sầm đi và rồi ngất đi, nha hoàn lo lắng nhìn y, y dửng dưng nhìn cô ta, muốn chơi trò khổ nhục kế với y ? Đây là đang xem thường Baji Keisuke hàng thật lẫn hàng song song à ?

Nha hoàn của Ryoko phối hợp với cô ta đi báo cáo với Baji, Baji đến cả liếc mắt cũng không thèm liếc mà ra lệnh.

"Tất cả đều theo ý của thiếu phu nhân."

Thế là tin đồn di nương của Baji bị thất sủng liền lan ra khiến cả thành đều nhốn nháo không ít. Manila thấy mọi việc đều thuận lợi như vậy thì quyết định sẽ đưa đẩy thời gian trôi nhanh hơn.

Dẫu sao đây cũng là nhiệm vụ chứ không phải là cuộc sống thực. Manila bình thản điều chỉnh lại thời gian rồi sau đó lặng lẽ chờ đợi.

Một tháng sau bên ngoài chiến trường liền xảy ra đại sự, Đại Tướng Quân Sano Shinichirou bị ám sát ngay trên đường trở về, tể tướng Kurokawa Izana cũng bị phát hiện ra là cấu kết với nước địch nên bị đày đi biên quan, Manila sau khi nghe tin thì vội vã chạy đến, Izana nhìn y chạy đến thì chua chát cười.

"Nhị ca, tại sao lại thế này chứ ? Manjirou biết huynh không phải là người như vậy !"

Huynh không phải là người như vậy thế nhưng đâu phải ai cũng vừa mắt huynh, Izana thở dài rồi kêu y sát mặt mình lại, y kề sát lại thì nghe Izana thì thầm.

"Ta có thể nói dối rất nhiều điều thế nhưng có một điều này ta nhất định phải nói với đệ."

"Huynh nói gì ? Ta... ta sẽ làm cho huynh."

Izana mỉm cười thê lương rồi nói với y.

"Sống thật tốt nhé.... còn có, ta yêu đệ."

Manila co rút đồng tử nhìn Izana lao đầu vào kiếm của binh sĩ mà tự sát, nha hoàn bên cạnh y che mắt y rồi hét toáng lên, y run người nhìn máu tươi chảy xuống dưới nền đất rồi té xỉu ngay tại chỗ.

Baji hoảng hốt đi đến bế người về viện phủ. Nha hoàn lập tức chạy theo rồi sau đó trên trời liền xuất hiện rất nhiều mũi tên lửa, Baji đưa Manjirou ngất đi cho nhị đệ của mình rồi nhanh chóng leo lên lưng ngựa đi đến chiến trường.

Hắn không biết điều kiện để thoát khỏi phó bản này là gì thế nhưng hắn phải giải quyết hết tất cả đống hỗn loạn này đã.

"Di nương Ryoko, người làm cái gì vậy ?"

Manila mở mắt nghe tiếng động bên ngoài, bây giờ là thời điểm nào rồi ? Có phải bọn địch kia đã xâm nhập vào thành không, Ryoko ở đây là để làm gì ?

Rất nhanh y liền biết, máu tươi rất nhanh đã bắn thẳng lên trên cửa giấy, Manila bình tĩnh kéo cửa ra rồi thấy bản thân bị một cây kiếm đâm vào người, y bình tĩnh rút cây kiếm ra rồi sau đó ném Ryoko ra phía xa. Cô ta ho khan rồi chỉ vào mặt Manila nói.

"Ngươi quả nhiên là yêu quái ! Sao con người có thể chịu được lưỡi kiếm đó ?"

Vậy thì đã làm sao ? Manila chán ghét chặt đứt cổ của cô ta rồi sau đó dịch chuyển ra chỗ chiến trường. Baji đã giết hết toàn bộ quân địch, một thân huyền giáp đầy máu khiến người khiếp sợ nhưng Manila lại bình tĩnh tiến lại.

"Mọi chuyện đã kết thúc rồi đúng không ?"

Baji khàn khàn nói, đôi mắt sắc bén của hắn nhìn vào y, y gật đầu chỉ vào tim mình rồi nói.

"Đâm chết ta thì ngươi có thể rời khỏi đây."

".... Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn đâu, ngươi đã làm rất tốt rồi."

Baji nhắm mắt rồi từ lưng ngựa nhảy xuống, hắn ôm nhẹ lấy Manila rồi lấy con dao đã phủ thánh khí đâm vào ngực y, y rên lên một tiếng rồi sau đó cả không gian cũng chìm vào tối đen.

"Đi về phía ánh sáng và ngươi sẽ lấy được rương."

Giọng nói của Manila văng vẳng rồi sau đó biến mất, Baji nhìn bộ huyền giáp đã hóa thành đồ bình thường thì vững bước đi về phía trước.

~•~

Baji đã xong, giờ thì đến Mitsuya.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK