Quan tài quỷ vừa xuất hiện thì nắp quan tài đã bị nó xốc lên, xông vào đám quỷ, mỗi lần đóng cái rụp xuống là để lại một lỗ thủng trong đám quỷ kia, như thể còn ngại quá chậm, Quan tài quỷ dứt khoát đứng thẳng rồi trượt trên mặt đất, xúc một mớ như một chiếc máy ủi, toàn bộ quỷ khí và quỷ vật đều thu vào trong.
Bạc Hoài biết rất rõ tính tình của Quan tài quỷ là như thế nào, nhưng Kinh Ngôn Phong và Úc Hành thì không biết, bọn họ đều rất kinh ngạc khi nhìn thấy một cái quan tài khác thường như vậy. Hai tay Tuân Kỷ đều cầm thanh thép, đánh tan nát đám quỷ đang nhào về phía mình, hắn hoàn toàn không có hứng thú với Quan tài quỷ, đã lâu như vậy rồi như Tuân Kỷ chưa từng sử dụng một loại Quỷ Khí nào khác, tất cả cả những gì hắn dùng đều là những thanh thép được mang trên người, bảy thanh thép này chính là Quỷ Khí của bản thân con quỷ, từ cấp thấp nhất cho đến bây giờ đều theo hắn, không có bất kỳ Quỷ Khí nào dễ dùng hơn những thanh thép này.
Bạc Hoài nhìn đại quân quỷ tràn ra, Linh Vực mở ra, đè bẹp nó theo chiều ngang, lập tức quét sạch tất cả những con quỷ!
Quan tài quỷ đang thưởng thức bữa ăn đứng chết trân tại chỗ, nó chậm rãi xoay người, miệng quan tài đối diện Bạc Hoài cách đó không xa, như là ở tự hỏi về tính khả thi khi nuốt chửng người này trong một ngụm.
Bạc Hoài biết Quan tài quỷ lâu nay rồi, sao có thể không đoán được nó suy nghĩ gì, con Quan tài quỷ này rất cứng đầu, cho dù rơi vào hoàn cảnh xấu nó vẫn tìm mọi cách để phản công, hiện tại đã nhận Giang Tứ là chủ, không còn tâm tư nuốt chửng Giang Tứ, nhưng thay vào đó là đặt mục tiêu vào người khác.
Thời điểm Quan tài quỷ nuốt chửng quỷ, nhìn như là đang đuổi theo quỷ vật, nhưng trên thực tế nó đang giả vờ lơ đãng đến gần Tuân Kỷ, Tuân Kỷ là nửa quỷ, rất có sức hấp dẫn đối với Quan tài quỷ, lúc trước Nitro có màng biên giới, thực lực quá mạnh, Quan tài quỷ không thể làm gì được, hiện tại hẳn là sức mạnh của Quan tài quỷ đã trở nên mạnh hơn, bắt đầu lén lút đánh chủ ý lên Tuân Kỷ rồi.
Bạc Hoài và Giang Tứ đang đứng ngoài chiến trường, nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Bạc Hoài: "Em nhìn ra được gì?"
Giang Tứ âm thầm nghiến răng, "Nhìn ra Quan tài quỷ đang muốn tìm đường chết.". Ngôn Tình Tổng Tài
Bạc Hoài cười nhẹ một tiếng, thanh âm cứ như mang theo ma lực, lỗ tai Giang Tứ nghe thấy mà tê dại, chóp tai đỏ bừng, ra vẻ trấn định nói: "Cười cái gì?"
Bạc Hoài không nhịn được cười, "Cảm thấy rất thú vị, trước kia đều là Người trấn quỷ tranh giành Quỷ Khí đặc biệt, còn Quan tài quỷ thì ngược lại, nó không cần Người trấn quỷ tới tranh, nó thì tự mình đánh chủ ý lên Người trấn quỷ, cũng may là em có thể thu phục nó."
Giang Tứ: "......"
Thật đúng là, Quan tài quỷ chó này vừa hèn nhát vừa rẻ rúng, còn rất to gan lớn mật, nếu bị nó nhắm tới thì lúc nào cũng phải đề phòng, không cẩn thận thì sẽ bị lật xe mất thôi.
Quỷ khí xung quanh cuồn cuộn, mặt đất đột nhiên bắt đầu chấn động, Quan tài quỷ dường như cảm nhận được điều gì đó, bay thẳng vào cánh tay trái của Giang Tứ, ngay cả nắp quan tài cũng chẳng buồn đóng lại, vẫn là nắp quan tài tự chủ động chui vào tay, khung thoại bắt đầu spam trước mặt Giang Tứ.
【 Quan tài quỷ Quái Đản: Chạy mau chạy mau a a a a!!! 】
【 Quan tài quỷ Quái Đản: Nguy hiểm nguy hiểm a a a a!!! 】
【 Quan tài quỷ Quái Đản: Ba ơi giữ mạng là quan trọng nhất đó a a a a!!! 】
Cây Bách Quỷ khổng lồ loạng choạng cao lên, mặt đất nứt ra, bộ rễ dày đặc trực tiếp trồi lên khỏi mặt đất, giống như núi lở, khiến mọi người không thể đứng vững, Bạc Hoài ôm lấy Giang Tứ, miễn cưỡng dựa Linh Vực để đứng vững, quỷ khí đen nhanh phun ra khỏi mặt đát, với độ dày vượt xa quỷ khí bình thường, lao tới bao phủ mấy người bọn họ!
Giang Tứ có thể cảm nhận được rõ ràng độ ẩm mà quỷ khí mang lại, quỷ khí bên dưới Cây Bách Quỷ thế mà nồng đậm đến mức gần như có dạng lỏng, loại quỷ khí như vầy đối với Giang Tứ mà nói là một liều thuốc bổ, nhưng đối với những người khác là cực kỳ có hại, khoảnh khắc khi bọn họ tiếp xúc với loại quỷ khí này, linh quang xung quanh cơ thể trở nên ảm đạm vô cùng như là bị ô nhiễm! Bạc Hoài dùng Linh Vực bao phủ bảo vệ bọn họ, nguồn quỷ khí nồng đậm va chạm với Linh Vực phát ra tiếng xèo xèo chói tai, giá trị tinh thần của Bạc Hoài cũng nhanh chóng tiêu hao!
Mãi đến lúc này Giang Tứ mới biết được, lúc trước cậu và Đoạn Hoằng bị Bối Thân Quỷ Hà Tu một đường đuổi giết đến tận đây, không phải là Bối Thân Quỷ Hà Tu từ bỏ đuổi giết, mà là nó căn bản không dám tới gần Cây Bách Quỷ, cũng giống như nó không dám tới gần sơn cốc Máu Quỷ vậy!
Giang Tứ: "Nơi này rất nguy hiểm, cần phải rời đi trước!"
Linh Vực của Bạc Hoài vẫn còn đang chống lại quỷ khí mạnh mẽ, đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Cây Bách Quỷ.
Hắn trầm giọng nói: "Khi mỗi Quỷ Dị Tràng mở ra đều sẽ có vô số thứ quỷ dị lao ra bên ngoài, có con quỷ vô cùng mạnh, con quỷ cấp trung cấp thấp lại càng nhiều không kể xiết, nhưng bên trong Quỷ Dị Tràng này, từ lần trước khi tiến vào tôi chưa nhìn thấy bầy quỷ du đãng nào cả, ngoại trừ một ít xác sống, chỉ còn lại cấp bậc của Bối Thân Quỷ Hà Tu và phu nhân Linh Minh, điều này rõ ràng là không bình thường, bây giờ tôi đã biết những con quỷ cấp trung cấp thấp đó đã đi đâu rồi, phỏng chừng đều là chất dinh dưỡng của Cây Bách Quỷ này, hiện tại nó mang cấp bậc gì, khó mà có thể tưởng tượng được!"
Cây Bách Quỷ đã nổi điên, Giang Tứ không thể đến gần nó, nếu như không chạm vào thì sẽ không nhìn thấy thông tin về Cây Bách Quỷ, nhưng với thực lực của Cây Bách Quỷ, có khả năng rất cao là đã bước vào cấp Thần Bí!
Bạc Hoài cúi đầu nhìn người đang bảo vệ trong lòng, "Dù Dẫn Mộng có lời nhắc gì về Cây Bách Quỷ không?"
Giang Tứ ngẩn ra, hai người tựa vào rất gần, chóp mũi gần như chạm vào nhau, "Không, không có, tôi cần phải chạm vào Cây Bách Quỷ thì mới có thể biết."
Bạc Hoài nhìn chằm chằm Giang Tứ hai giây, "Nhánh cây thì có thể chứ?"
"Có thể...... Chắc vậy?" Giang Tứ còn chưa kịp phản ứng được vì sao Bạc Hoài lại hỏi vậy thì thấy hắn đã buông tay, Linh Vực mang theo Giang Tứ, ba người Kinh Ngôn Phong và linh hồn thú cưng đưa ra xa.
"Kinh Ngôn Phong, Úc Hành, Tuân Kỷ! Bảo vệ Giang Tứ cho tốt!" Bạc Hoài trịnh trọng giao phó, rồi hắn mang theo một thân quấn đầy linh quang lao vào Cây Bách Quỷ!
Giang Tứ kinh hãi, theo bản năng tiến lên nhưng lại bị Kinh Ngôn Phong bắt được, "Không có chúng ta liên lụy, một mình đội trưởng Bạc sẽ nhẹ nhàng hơn."
Tim Giang Tứ như thắt lại, lo lắng nhìn chằm chằm Bạc Hoài, mắt cũng không dám chớp một chút, tốc độ của Bạc Hoài nhanh đến cỡ nào bọn họ đều biết rõ, thế nhưng hắn còn chưa đến gần Cây Bách Quỷ thì quỷ khí nồng đậm đã bao trùm, rất nhanh bao phủ Linh Vực của Bạc Hoài thành một quả cầu quỷ khí màu đen, Bạc Hoài mang theo một luồng quỷ khí dày đặc khó khăn đến gần Cây Bách Quỷ, tốc độ rất chậm, có thể thấy được hắn đã cố gắng hết sức!
Quả cầu quỷ khí đen đang chậm rãi co lại, điều này chững tỏ Linh Vực bao phủ lấy Bạc Hoài đang tiêu hao kịch liệt, khiến cho Giang Tứ lo lắng đến mức bốc hỏa, lúc cậu chuẩn bị xông lên cứu người thì quả cầu quỷ khí đen đang thu nhỏ đột nhiên bùng nổ, sau đó nổ tung, linh quang quanh cơ thể Bạc Hoài bùng nổ, tất cả quỷ khí nồng đậm bao phủ nhanh chóng tiêu hao, Bạc Hoài nắm lấy cơ hội, nén Linh Vực thành từng nhát mỏng chém xuống nhánh cây gần nhất!
Lát cắt Linh Vực chém vào nhánh của Cây Bách Quỷ, nhánh cây không gãy nhưng lát cắt Linh Vực lại bị vỡ nát!
Lòng Giang Tứ căng thẳng vô cùng, gần như có thể đoán được cấp bậc này của Cây Bách Quỷ, giá trị tinh thần của Bạc Hoài đã đạt đến đỉnh cấp A, chỉ thiếu một bước nữa thôi là trở thành Linh Sư cấp S, loại Linh Vực ở cấp bậc này vậy mà không thể chém được một nhánh cây, rốt cuộc Cây Bách Quỷ này mạnh đến mức nào đây?!
Bạc Hoài chống trả lại quỷ khí nồng đậm, lại thử một lần nữa nhưng vẫn thất bại như cũ.
Giang Tứ hét lên, "Anh hãy dùng thanh kiếm trên người đi!"
Bạc Hoài nghe thấy tiếng hét của Giang Tứ thì lập tức rút hộp gỗ trên lưng ra, rút ra thanh trường kiếm, quỷ khí với độ dày cực cao lại một lần nữa bao trùm lấy hắn, Bạc Hoài dùng thanh trường kiếm chém ra, như là mang theo một mảnh ngân hà, luồng quỷ khí nồng đậm đang ập tới ngay lập tức biến mất!
Bạc Hoài ngẩn người một lúc rồi nắm chặt thanh trường kiếm, chém xuống một nhát vào nhánh của Cây Bách Quỷ, luồng ánh sáng màu bạc lại xuất hiện, một đoạn thân Cây Bách Quỷ cùng với nhánh cây "Ầm" một tiếng rơi trên mặt đất, quỷ khí nồng đậm phun trào ra từ vết chém!
Cây Bách Quỷ hoàn toàn điên lên rồi, những sợi rễ dày đặc đồng thời nâng mặt đất lên, luồng quỷ khí phun trào lên càng nhiều, toàn bộ khu vực đều bị bao trùm trong luồng quỷ khí ẩm ướt, tầm nhìn bị cản trở, bọn họ chỉ có thể sử dụng linh quang hộ thể để không bị quỷ khí nồng đậm ăn mòn.
Linh Vực của Bạc Hoài được mở ra, kéo theo nhánh của Cây Bách Quỷ cấp tốc rời ra xa!
Quỷ khí ẩm ướt cuồn cuộn điên cuồng, một bóng đen khổng lồ nhanh chóng hình thành, đè ép xuống Linh Vực của Bạc Hoài! Ngay khi sắp tiếp xúc với Linh Vực, một cái bóng đen thực thể đột nhiên xuất hiện, vung một quyền vào cái bóng đen dang lao từ trên không xuống! Quỷ khí nồng đậm quay cuồng bất chợt nổ tung dữ dội! Luồng quỷ khí bị đẩy ra xa như một cơn sóng khổng lồ, tầm nhìn đã trở nên rõ ràng trong một cái chớp mắt!
Vừa khôi phục được thị lực, Kinh Ngôn Phong đã lập tức nhìn sang Giang Tứ ở bên cạnh có ổn không, nhưng mà lại không thấy đâu! Hắn khiếp sợ phát hiện Giang Tứ vậy mà đã biến mất! Hắn nhìn khắp xung quanh rồi đột nhiên dừng lại, Giang Tứ không biết từ khi nào đã chạy phía sau Bạc Hoài, lúc này đang cùng với Bạc Hoài chạy trở về!
Kinh Ngôn Phong: "......"
Làm thế nào mà cậu ấy có thể đến được đó trong một khoảng thời gian ngắn như vậy?!
Bạc Hoài phát hiện tiếng bước chân phía sau, quay đầu nhìn lại thì lại là Giang Tứ, hắn vừa khiếp sợ vừa nhìn sang Kinh Ngôn Phong, phát hiện Giang Tứ không có ở đó, lúc này mới dám khẳng định người này chính là Giang Tứ!
Giang Tứ được Linh Vực của Bạc Hoài bao phủ, cuốn lấy đến cạnh người, sau đó dùng Linh Vực mang theo linh hồn thú cưng và những người khác nhanh chóng rời khỏi đây, Cây Bách Quỷ nổi điên, nhánh cây và thân mà họ cần đã có được, bọn họ cần phải nhanh chóng rời khỏi đây!
Bọn họ một đường chạy trốn tới sơn cốc Máu Quỷ, xuất hiện trong sân nhỏ nhà phu nhân Linh Minh, một đoạn thân cây đã chiếm lấy toàn bộ sân!
Bạc Hoài cất thanh trường kiếm vào hộp gỗ, mặt không cảm xúc nhìn Giang Tứ, Giang Tứ tựa như một cậu bạn nhỏ đã làm sai chuyện gì, đứng ở trong sân không dám động đậy, Bạc Hoài nhìn cậu, nhưng cậu lại không dám đối diện với Bạc Hoài.
Bạc Hoài đi đến trước mặt cậu, Giang Tứ khẩn trương đến mức móc móc ngón tay, cậu cảm thấy mình tiêu chắc rồi, nhất định là đã bại lộ, khi nhìn thấy hư ảnh quỷ khí mà Cây Bách Quỷ ngưng tụ lại, đầu óc cậu nhất thời trống rỗng, chờ đến khi cậu phản ứng lại thì đã xuất hiện sau lưng Bạc Hoài, quỷ khí thực thể đã xuất hiện, chỉ có thể vung một quyền thật mạnh vào hư ảnh khổng lồ, sau đó nhanh chóng thu hồi tất cả quỷ khí, xoay người đuổi theo Bạc Hoài.
Cậu đã cố gắng che giấu, nhưng tác động của vụ nổ quỷ khí lại là sự thật, Bạc Hoài không có khả năng không cảm giác được, vào một thời điểm như vậy mà lại xuất hiện phía sau Bạc Hoài, đến bản thân cậu còn cảm thấy vô cùng khả nghi.
Bạc Hoài lặng im vài giây rồi mới nói: "Sao em lại xuất hiện sau lưng tôi?"
Vào cái lúc bóng đen quỷ khí dày đặc bị đè ép xuống, Bạc Hoài đã cảm giác được, cũng đã chuẩn bị cho việc phản kích, thế nhưng cái bóng đen quỷ khí không hề rơi xuống mà phân tán giữa chừng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Giang Tứ hoảng hốt vô cùng, ngay cả sợi tóc cũng cứng đờ không dám cử động, sợ động một chút thì sẽ bại lộ mất.
Giang Tứ nhỏ giọng mở miệng, "Tôi...... Tôi muốn giúp anh mà......"
Bạc Hoài nhìn cậu hồi lâu, rồi đưa tay ra đ è xuống mái đầu bông xù của cậu, xúc cảm dễ chịu giống như tưởng tượng, "Đừng mạo hiểm, chỉ cần em không sao thì chúng tôi cũng sẽ không sao, hiểu không?"
Giang Tứ mờ mịt gật đầu, vậy, vậy thôi sao? Không hỏi thêm câu nào nữa à?
Kinh Ngôn Phong đi tới, "Giang Tứ, Dù Dẫn Mộng của cậu có phải có thể dịch chuyển tức thời không?"
Giang Tứ: "...... Hả?"
Úc Hành cũng đi tới, "Thế giới trong mơ mà Dù Dẫn Mộng đưa chúng ta đến đây cũng là thế giới trong mơ của Giang Tứ, hẳn là có thể tùy ý xuất hiện ở bất cứ nơi nào, có phải như vậy hay không?"
Giang Tứ: "......"
Vẻ mặt Giang Tứ dại ra, cậu nhìn thấy một tấm áo choàng lung lay sắp rách nát lại bắt đầu tự mình sửa lại, biến thành một tấm áo choàng mới lấp lánh sáng bóng!
Giang Tứ: "Chắc là, có thể."
Kinh Ngôn Phong: "Vậy lần sau hãy tiết kiệm số điểm giá trị tinh thần cho đội trưởng Bạc nhen."
Giang Tứ: "......"
Giang Tứ căng da đầu nói: "Chỉ, chỉ có nơi mà tôi đã đi qua thì mới có thể lập tức tới đó."
Kinh Ngôn Phong gật đầu, "Chúng ta có thể lấy sơn cốc Máu Quỷ này thành nơi dừng chân, khi gặp phải nguy hiểm khó giải quyết thì có thể quay lại đây."
Giang Tứ cứng đờ gật đầu, "Có thể."
Bạc Hoài nói: "Đến xem thân Cây Bách Quỷ thôi."
Giang Tứ ngoan ngoãn đi theo Bạc Hoài xem thân cây hắn mang về, Kinh Ngôn Phong nhìn Giang Tứ như suy tư điều gì đó, dịch chuyển thì có thể giải thích, nhưng năng lượng bùng nổ đã phân tán hết đám quỷ khí thì giải thích như thế nào đây? Đây căn bản không phải là bút tích của đội trưởng Bạc, thứ mà đội trưởng Bạc vung ra là thanh lọc, chứ không phải là khuếch tán.
Dù Dẫn Mộng hiện lên, Giang Tứ ấn tay vào thân cây đen nhánh của Cây Bách Quỷ, phần này đã là gần cuối cành cây, thế nhưng chỗ vết cắt còn to hơn cả eo của Giang Tứ.
【 Khởi đầu quả thực rất khó khăn, Cây Bách Quỷ sở dĩ có tên là Cây Bách Quỷ là bởi vì thực sự không chỉ có một trăm con quỷ thôi đâu, mỗi một Cây Bách Quỷ muốn trưởng thành đều không thể tách rời sự cống hiến quên mình của vô số con quỷ, Cây Bách Quỷ này càng là như thế, nó gần như đã cắn nuốt toàn bộ những con quỷ bên trong Quỷ Dị Tràng này. 】
【 Cây Bách Quỷ, giá trị quỷ dị: 80.000, Linh Sư có thực lực thấp hơn kiến nghị đừng chạm vào, Cây Bách Quỷ dù mạnh đến đâu thì bản chất vẫn là một cái cây, cắm rễ ở một chỗ mà không dễ dàng di chuyển, gặp được hãy đi đường vòng, giữ mạng rất quan trọng. 】
Giang Tứ thừa nhận cái mạng nhỏ của cậu và Đoạn Hoằng quả thực là được nhặt về mà, dạo quanh một vòng trong Quỷ Dị Tràng như vậy mà vẫn có thể sống sót rời khỏi, độ may mắn của họ quả thực quá khủng rồi.
Lần trước khi tỷ lệ giải khóa là 52%, đánh nhau với phu nhân Linh Minh đã đến mức bị thương, hiện tại tỷ lệ giải khóa là 80%, vung một quyền đánh vào Cây Bách Quỷ trâu bò đến như vậy, vậy mà vẫn có thể lông tóc vô thương rời khỏi đây, Giang Tứ cảm thấy bản thân mình quá là vip pro rồi!
Bạc Hoài thấy sắc mặt của cậu hoảng hốt, lên tiếng dò hỏi: "Có nhắc nhở gì không?"
Giang Tứ khó khăn nói: "Bị anh nói trúng rồi, gần như toàn bộ quỷ bên trong Quỷ Dị Tràng này đều bị Cây Bách Quỷ cắn nuốt, hiện tại nó đã đạt đến cấp Thần Bí, không thể trêu chọc, khi gặp được tốt nhất là nên đi đường vòng."
Đây không phải là phu nhân Linh Minh bước một chân vào cấp Thần Bí, mà đây là một Cây Bách Quỷ đã đạt đến cấp Thần Bí thực sự, nếu như nó bùng nổ toàn bộ thực lực, phỏng chừng có thể lật đổ nguyên cái Quỷ Dị Tràng này!
Khi Linh Vực không chém đứt được Cây Bách Quỷ thì Bạc Hoài cũng đã đoán được, có khả năng Cây Bách Quỷ này đã đạt đến cấp Thần Bí, sau khi được Giang Tứ xác nhận thì hắn càng thêm chắc chắn về điểm này, chỉ là điều khiến hắn không rõ chính là, bên trong một Quỷ Dị Tràng có một con cấp Thần Bí đã rất là khó lường rồi, cơ bản không có khả năng xuất hiện một con cấp Thần Bí thứ hai, nếu như thật sự chỉ có mỗi Cây Bách Quỷ này đạt cấp Thần Bí, như vậy phu nhân Linh Minh là do Cây Bách Quỷ tiêu diệt sao?
Ánh mắt của Bạc Hoài lại một lần nữa rơi vào người Giang Tứ, chẳng lẽ thật sự là Giang Tứ dẫn đường cho Cây Bách Quỷ tới để tiêu diệt phu nhân Linh Minh sao? Nghĩ đến việc Giang Tứ đã từng cứu được Đoạn Hoằng trong tay Cây Bách Quỷ, không hề bị Cây Bách Quỷ tấn công, còn để bọn họ sống sót rời đi, Bạc Hoài cũng không thể không tin tưởng đến khả năng này, mặc dù trong đó có rất nhiều chi tiết chưa được cân nhắc kỹ càng, nhưng bên trong Thế giới Quỷ Dị này, những chuyện không thể giải thích được có quá nhiều, cũng không kém gì vấn đề trên người Giang Tứ.
Một Cây Bách Quỷ mang cấp độ Thần Bí quả thực là một mối đe dọa, nhưng mặt khác, sở dĩ bên trong Quỷ Dị Tràng sạch sẽ như vậy cũng là nhờ công của Cây Bách Quỷ, nếu không phải có Cây Bách Quỷ đã cắn nuốt toàn bộ quỷ cấp trung và cấp thấp, chỉ bằng mấy người bọn họ muốn dọn sạch toàn bộ quỷ trong Quỷ Dị Tràng này là không có khả năng, hiện tại không có những con quỷ đó cản đường, bọn họ chỉ cần xử lý những con quỷ chưa bị cắn nuốt là được, tiết kiệm được rất nhiều rắc rối.
Bạc Hoài suy nghĩ chuyện của Cây Bách Quỷ thì Giang Tứ lại đang suy nghĩ đến chuyện Linh Khí, cậu nhìn chiếc hộp gỗ trên lưng Bạc Hoài một lần nữa, thử nói: "Anh cảm thấy thanh kiếm này dùng tốt không?"
Dùng tốt là điều chắc chắn rồi, hơn nữa còn rất mạnh, ngay cả Cây Bách Quỷ cũng có thể chém đứt, cấp bậc tuyệt đối sẽ không thấp.
Bạc Hoài: "Dùng tốt."
Giang Tứ lập tức nói: "Nó vừa mới giúp được một đại ân, anh có muốn thử đút cho nó một chút linh huyết không, Linh Khí tương đối đều thích linh huyết."
Bạc Hoài: "......"
Bạc Hoài nhìn chằm chằm Giang Tứ, Giang Tứ bị hắn nhìn mà có hơi chột dạ, "Anh, nếu như anh không muốn thì có thể không cần......"
Bạc Hoài: "Trường kiếm nói với em rằng nó muốn uống linh huyết à?"
Giang Tứ: "......"
Giang Tứ ý thức được có khả năng Bạc Hoài đã hiểu lầm rồi, cậu có thể giao lưu với linh hồn thú cưng, cũng có thể giao lưu với Quan tài quỷ, chắc là cũng cho rằng cậu có thể giao lưu với Linh Khí nên mới hỏi như vậy.
Giang Tứ nhéo lòng bàn tay mình một phen, quyết định coi như làm một con quỷ ích kỷ, "Đúng vậy, nó đã ở đây lâu lắm rồi nên linh lượng thiếu hụt không ít, có phải có một chút linh huyết để bồi bổ."
Bạc Hoài không hỏi nữa, cởi hộp gỗ xuống dùng trường kiếm cắt qua lòng bàn tay, linh huyết mang theo linh quang chảy vào trường kiếm, toàn bộ linh huyết rơi trên thân kiếm đều được hấp thu, không có một giọt rơi xuống đất, thân kiếm đang bị linh huyết nhuộm đỏ.
Giang Tứ ngừng thở, gắt gao nhìn chằm chằm trường kiếm, chờ đến khi Linh Khí hấp thu linh huyết xong, nhanh chóng hoàn thành việc nhận chủ, nhưng linh huyết lóe sáng quả thực đã được hấp thu, nhưng trên thân kiếm còn sót lại một ít vật chất màu đen, sau đó bị linh quang của thân kiếm đánh ra một cách vô tình.
【 Linh Khí: Linh huyết hỗn tạp như thế, sao có thể cho vào miệng được? 】
Giang Tứ: "......"
Giang Tứ: "!!!!"
Giang Tứ trợn tròn đôi mắt, không thể cho vào miệng thì mày nhổ hết ra đi, hấp thu vào làm quái gì?! Uống linh huyết của người ta mà không nhận người ta là chủ, mày đây là muốn ăn cơm chùa à?!
Lòng bàn tay của Bạc Hoài vẫn còn chảy máu, linh huyết nhỏ giọt xuống thanh kiếm, thanh trường kiếm đó vẫn cứ không biết xấu hổ mà tiếp tục hấp thu, lần nào cũng đánh bật những vật chất đen còn sót lại, Giang Tứ gần như tức muốn nổ phổi.
Bạc Hoài thấy Giang Tứ gắt gao trừng mắt nhìn trường kiếm, vẻ mặt kia giống như là muốn đánh một trận với trường kiếm vậy, có hơi không rõ nguyên do.
Giang Tứ lập tức đặt ba lô xuống, lấy ra một miếng băng gạc bên trong, dùng tốc độ nhanh nhất quấn quanh bàn tay đang chảy máu của Bạc Hoài, không cho hắn cung cấp máu miễn phí cho Linh Khí nữa, ăn rồi mà không nhận chủ, ai cho ăn miễn phí chớ!
Giang Tứ cười lạnh, "Nếu như không hợp khẩu vị vậy thì đừng có ăn!"
Bạc Hoài: "......"
【 Linh Khí:......】
Bạc Hoài nhìn vẻ mặt nổi giận đùng đùng của cậu, hỏi, "Sao vậy?"
Giang Tứ tức giận nói: "Sau này đừng cho nó ăn linh huyết nữa, nó là một con sói mắt trắng, cho nó ăn chỉ càng lãng phí thêm thôi."
【 Linh Khí: Một thanh kiếm lợi hại như ta đây, ăn chút linh huyết cũng không xứng sao? 】
Sắc mặt Giang Tứ lạnh lùng, "Không xứng!"
Cái loại Linh Khí rác rưởi này, ngay cả linh huyết của Bạc Hoài cũng kén chọn, mày xứng đáng có một cuộc sống độc thân không có chủ nhân cả đời!
Giang Tứ giúp Bạc Hoài băng bàn tay lại, rồi đoạt lấy thanh trường kiếm trong tay hắn, leng keng một phát ném vào trong hộp gỗ, đóng chiếc hộp lại, đi mà ăn không khí đi.
Bạc Hoài: "......"
【 Linh Khí:......】
Kinh Ngôn Phong cười nói: "Giang Tứ đây là cãi nhau với một thanh kiếm à?"
Giang Tứ thất bại trong việc làm một con quỷ ích kỷ: "......"
Bạc Hoài bật cười, vuốt lông cho cậu, "Đừng chấp nhặt với Linh Khí làm gì."
Danh Sách Chương: