Cục trưởng Lâm ngồi trên ghế dựa, đối diện có ba người đang đứng – Hứa Diệu, Thái Lan Sơn, còn có một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục, là người phụ trách trại tạm giam, tên là Vương Lâm Thuận.
Mày cục trưởng Lâm đã nhăn thành chữ "Xuyên"(*), máy tính trước mặt đang chiếu video theo dõi gấp bốn lần tốc độ.
(*) xuyên: 川
Di động Vương Lâm Thuận bỗng nhiên vang lên.
"Tít" một tiếng, cục trưởng Lâm ấn tạm dừng video theo dõi, tất cả mọi người cùng nhau nhìn về phía Vương Lâm Thuận.
Vương Lâm Thuận mặt xám như tro tàn, nhận điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại cằn nhằn không ít, mồ hôi Vương Lâm Thuận vốn đang chảy ròng ròng trên mặt, giờ trực tiếp biến thành chảy liên tục như nước.
"Được, được, tôi đã biết." Vương Lâm Thuận ngắt điện thoại, nhìn ánh mắt ẩn chứa chờ mong của cục trưởng Lâm, không dám tự tin mà nói một câu: "Không tra ra bất kỳ bất thường gì."
"Không có bất thường?!" Cục trưởng Lâm tức khắc liền nổi giận, "Không có bất thường gì mà mới đến chỗ các cậu vài ngày đã chết? Chỗ các cậu là nơi nào? Cậu đừng có nói cho tôi là gã đột phát bệnh tật mà chết, tại sao ở nơi khác gã không có bệnh?"
Mấy người đều không dám nói chuyện, Vương Lâm Thuận cũng thật sự uất ức, lại không dám chống đối, chỉ cắn răng cúi đầu nghe mắng.
Trong văn phòng nhất thời yên tính đến quá mức, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của cục trưởng Lâm.
Hứa Diệu biết cục trưởng Lâm bị cao huyết áp, lo rằng ông bị tức đến phát bệnh, lại nhìn dáng vẻ Vương Lâm Thuận cái gì cũng không biết, vô cùng oan khuất, đành phải phá bớt áp lực mà chủ động nói: "Cục trưởng Lâm, ngài cũng đừng quá gấp gáp, mọi người đang tra ra manh mối. Nếu trại tạm giam không có vấn đề gì thì có khả năng vấn đề không nằm ở đó, báo cáo khám nghiệm tử thi hẳn là rất nhanh sẽ có..."
"Nếu không phải ở trại tạm giam, vậy thì ở trên người của cậu!" Cục trưởng Lâm không chút do dự mà chuyển lửa sang Hứa Diệu, "Trước khi Thôi Hạo bị chuyển tới trại tạm giam thì chính là cậu phụ trách trông giữ!"
Hứa Diệu không nghĩ tới lại trực tiếp kéo lửa lên người, không dám hó hé gì nữa.
"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, Thôi Hạo rất quan trọng rất quan trọng! Khi nào các cậu mới có thể làm việc đáng tin cậy một chút?!" Cục trưởng Lâm không thể nói thẳng Thôi Hạo liên quan đến rất nhiều bí mật trong tổ chức Đá Ngầm, gã bỗng nhiên tử vong, sợ rằng là tổ chức ra tay.
Nếu tổ chức Đá Ngầm đã thâm nhập được vào trong hệ thống cảnh sát mà bọn họ còn hoàn toàn không biết gì, vậy hậu quả vô cùng nghiêm trọng, tình cảnh bên phía Lạc Thanh Hoài cũng sẽ càng gian nan nên ông càng thêm sốt ruột.
Thời điểm an ủi Hoắc Chu thì ông rất bình tĩnh, nhưng kỳ thực trong lòng cục trưởng Lâm còn căng thẳng hơn đám Hoắc Chu nhiều. Đến khi đánh giặc, binh lính tuyến đầu xông vào trước nhất chỉ có một con đường – liều mạng. Cho nên bọn họ rất dũng cảm kiên định, nhưng tướng lĩnh phía sau lại không giống vậy, còn rất nhiều chuyện phải suy xét, rất nhiều thời điểm còn không thể dùng lực, còn lo lắng hơn binh lính rất nhiều.
"Khoa Pháp y đang làm gì?" Cục trưởng Lâm không tìm được đối tượng phát hỏa, lại bắt đầu chuyển qua khoa Pháp y, "Tại sao còn chưa có báo cáo khám nghiệm tử thi? Trước kia lúc còn Hoắc Chu..."
Ông kịp thời ngừng nửa đoạn sau câu chuyện, thở hổn hển mà nuốt nước miếng.
"Cộc cộc cộc.", đúng lúc này, cửa văn phòng bị ai đó gõ vang.
"Vào đi." Cục trưởng Lâm lên tiếng.
Có người đẩy cửa vào: "Cục trưởng Lâm, đã có báo cáo khám nghiệm tử thi, thầy Cao để tôi đem đến đây."
Người tới là Lý Hậu, cục trưởng Lâm vừa nhìn thấy gã, trong lòng nháy mắt nảy lên một suy nghĩ.
Ông bình tĩnh lại, gật gật đầu nói: "Ừm, nguyên nhân tử vong là gì?"
"Trái tim đột nhiên ngừng đập, trong cơ thể còn có ma túy." Lý Hậu lời ít ý nhiều, "Cái chết của Thôi Hạo dường như giống với Chu Dục, nghi ngờ đều là bởi vì sử dụng Tử Mạn số 4."
Chu Dục chính là người chết ở quán bar mà lần đầu tiên đám Hoắc Chu nhìn thấy Lạc Thanh Hoài.
Cục trưởng Lâm nhìn lướt qua Vương Lâm Thuận, ý tứ là này còn có thể nói là tự nhiên tử vong sao?
Mồ hôi của Vương Lâm Thuận càng rơi nhiều hơn, cũng vô cùng buồn rầu, có theo dõi có điều tra, rõ ràng không có ai khác đi vào, vậy thuốc kia lọt vào kiểu gì?
"Được, tôi đã biết." Cục trưởng Lâm nhìn Lý Hậu một lúc, "Cậu mau đi đi."
Lý Hậu xoay người rời đi.
Cục trưởng Lâm nói với mấy người: "Cùng nhau xem lại băng theo dõi một lần."
Video phóng to lên, bốn đôi mắt nhìn chằm chằm, nhưng đúng thật không có bất kỳ bất thường gì.
Thôi Hạo trước khi chết không tiếp xúc với người, thậm chí gã ăn thuốc thế nào cũng không nhìn thấy, có thể là tránh ở trong ổ chăn hoặc một góc chết nào đó của camera mà ăn, dù sao cũng không có dấu vết gì.
Nhưng từ trong video cũng có thể nhìn ra, Thôi Hạo vẫn luôn có chút lo lắng cùng thấp thỏm sợ hãi, giống như đã sớm biết bản thân đang trong tình cảnh nguy hiểm, hoặc là nói, đã sớm biết bản thân sẽ xảy ra chuyện.
Biết bản thân đang trong tình cảnh nguy hiểm? Trong đầu cục trưởng Lâm hiện lên suy nghĩ này, bỗng nhiên có một ý tưởng.
"Được, cậu lại trở về tự mình điều tra những người mà mấy ngày nay tiếp xúc với Thôi Hạo." Cục trưởng Lâm chỉ đường cho Vương Lâm Thuận, "Còn nữa, đem ghi chép của trại tạm giam mấy ngày nay tới cho tôi."
Vương Lâm Thuận tuy rằng cảm giác trách nhiệm vẫn rất nặng, nhưng tốt xấu gì cũng không cần ở đây giáp mặt chịu lửa giận của cục trưởng Lâm, vẫn là hoãn khẩu khí, nhanh chóng chạy đi mất.
Cục trưởng Lâm lại đưa mắt nhìn Hứa Diệu cùng Thái Lan Sơn, trước nói với Thái Lan Sơn: "Cậu cũng trở về tra một chút xem người của mình có vấn đề gì hay không, Thôi Hạo qua tay người của cậu đầu tiên, xem xem có ai tiếp xúc quá mức với gã hay không."
Thái Lan Sơn nhận lệnh, cũng đi ra ngoài.
Cục trưởng Lâm cuối cùng cũng nhìn Hứa Diệu, Hứa Diệu thế mà hiểu được ý của ông: "Ngài là đang nghi ngờ thuốc kia từ bên chúng tôi mang qua? Nhưng lúc giao tiếp thì người trông coi sẽ xem xét..."
"Bên trại giam sẽ đề phòng đồng nghiệp sao? Xem xét qua đồ tùy thân, chưa kể đưa cho Thôi Hạo một viên thuốc thì có thể chiếm được bao nhiêu diện tích? Tôi cảm thấy đến tám mươi phần trăm là bên cậu mang qua." Cục trưởng Lâm khẳng định, "Trại tạm giam không có vấn đề gì, trên cơ bản không có ai tiếp xúc trực tiếp với Thôi Hạo, trừ phi đặt thuốc trong đồ ăn đưa cho gã. Nhưng mà, rõ ràng ý chí cầu sống của Thôi Hạo rất mạnh, vẫn luôn chủ động phối hợp lời khai với cảnh sát, vì sao bỗng nhiên muốn đi chịu chết?"
"Có thể người đưa thuốc cho gã cũng không nói cho gã rằng đó là thuốc gì?" Hứa Diệu suy đoán.
"Cậu nói rất có lý." Cục trưởng Lâm gật đầu, lại hỏi, "Như vậy, người đưa thuốc làm thế nào mà không giao lưu với Thôi Hạo nhưng lại khiến gã có thể tin tưởng mà ăn một viên thuốc không rõ lai lịch? Theo hiểu biết của chúng ta, Thôi Hạo không mắc chứng bệnh nào mà yêu cầu phải uống thuốc thường xuyên."
Hứa Diệu cũng không biết.
Cục trưởng Lâm nói: "Trừ bỏ người của trại tạm giam, cậu biết còn có ai tiếp xúc nhiều nhất với gã không?"
Trong lòng Hứa Diệu hiểu rõ, nhưng vẫn lắc đầu.
Cục trưởng Lâm nói: "Người áp giải gã đến trại tạm giam."
Hứa Diệu tức khắc lông tơ dựng ngược, áp giải Thôi Hạo tới trại tạm giam là người của đội Phòng chống ma túy bọn họ.
"Hiện tại phạm vi rất nhỏ." Cục trưởng Lâm nhìn Hứa Diệu, "Cậu hiểu chưa?"
"Đã rõ. Nhưng mà..." Hứa Diệu hiểu thì có hiểu, nhưng bỗng nhiên phải đi nghi ngờ anh chị em sớm chiều ở chung, vào sinh ra tử, anh vẫn là có chút chối bỏ.
Nhưng anh không thể không thừa nhận, suy đoán của cục trưởng Lâm vô cùng có lý, hơn nữa còn là lời giải thích hợp lý duy nhất trước mắt.
Bởi vì trên đường áp giải, người của đội Phòng chống ma túy đơn độc ở chung với Thôi Hạo một thời gian. Tuy rằng vài người cùng nhau áp giải, nhưng mọi người đều giống anh, đều rất tin tưởng đồng nghiệp. Tùy tiện kiếm một cái cớ liền có thể dễ dàng loại bớt được đồng nghiệp bên người, tới thời điểm chờ tiếp nhận thì đều rảnh, có thể lợi dụng.
"Hơn nữa, trước khi áp giải đến trại tạm giam, tôi đã tự mình thẩm vấn Thôi Hạo." Cục trưởng Lâm nói, "Lúc đó trạng thái của gã không tồi, cũng rất phối hợp. Nhưng xem trạng thái của hắn ở trại tạm giam thì cảm xúc vẫn luôn không ổn định. Tôi lại càng nghi ngờ, khi hắn di chuyển trước đó đã bị người áp chế."
Hứa Diệu không lấy nổi cớ biện bạch nữa, cắn răng một cái: "Hiện tại tôi liền đi điều tra."
"Chờ một chút." Cục trưởng Lâm do dự một chút, vẫn nói ra, "Thêm một người hiềm nghi nữa, Lý Hậu."
Hứa Diệu sửng sốt, bỗng nhiên liền nhớ tới ngày Hoắc Chu rời đi đã nhấn mạnh với anh, muốn anh để ý Lý Hậu.
Anh lúc ấy chỉ cảm thấy câu nói kia của Hoắc Chu có gì đó kỳ quái, nên trong khoảng thời gian này nếu có rảnh cũng sẽ theo dõi Lý Hậu, nhưng biểu hiện Lý Hậu không có vấn đề gì. Hiện tại Hứa Diệu mới bừng tỉnh, thì ra Lý Hậu thật sự có vấn đề, hơn nữa bọn họ đã sớm biết.
Hứa Diệu không hỏi vấn đề dư thừa, xoay người đi.
Cục trưởng Lâm đứng trước cửa sổ, cầm lấy di động muốn gọi điện thoại cho Lạc Thanh Hoài, do dự vài lần cũng chưa gạt đi.
Máy tính bỗng nhiên vang lên một tiếng, là bên trại tạm giam gửi tới ghi chép.
Cục trưởng Lâm vội vàng ngồi trở lại, việc đầu tiên chính là điều tra xem người nghe ngóng có Lý Hậu hay không.
Kết quả rất nhanh đã có – không có.
Tâm cục trưởng Lâm lại bởi vì kết quả này mà nặng nề hơn một chút.
Hoắc Chu biết Lý Hậu có vấn đề, ông cũng phòng bị gã. Nhưng, nếu nội gián không phải Lý Hậu, hoặc là nói, không chỉ có Lý Hậu, vậy phiền toái càng lớn.
Bên Hứa Diệu một giờ đã có kết quả, phiền toái quả nhiên lớn – người đưa Thôi Hạo ma túy, là cô gái thích nói thích cười ở bên đội Phòng chống ma túy, tên là Thiến Thiến.
Thiến Thiến cởi mở, nhiều mưu mô, am hiểu thẩm vấn, Hứa Diệu lại tin tưởng cô, lúc này để cô tiếp xúc với Thôi Hạo tương đối nhiều.
Thiến Thiến kỳ thật cũng không biết nhiều việc trong tổ chức Đá Ngầm như vậy, người cô biết là Long Hạo Kiệt. Có một lần cô đi làm nhiệm vụ, gặp phải tội phạm có súng trong tay, thiếu chút nữa đã không về nổi, là Long Hạo Kiệt cứu cô, còn thổ lộ với cô. Hiện tại nghĩ lại, kia căn bản là do Long Hạo Kiệt sắp xếp tốt, nhưng ngay lúc đó Thiến Thiến lại không hề biết.
Long Hạo Kiệt lừa gạt được tin tưởng của Thiến Thiến thành công, trước đó y cũng không làm việc gì trái pháp luật, lại là ân nhân cứu mạng, Thiến Thiến tự nhiên rất tin tưởng y. Lần này Thôi Hạo bị bắt, Long Hạo Kiệt mới tìm cô, dựng một chuyện cũ, lừa cô rằng Thôi Hạo có thù oán với y, muốn Thiến Thiến hỗ trợ dạy dỗ Thôi Hạo một chút.
Sau khi cục trưởng Lâm thẩm vấn Thôi Hạo xong, Long Hạo Kiệt đưa Thiến Thiến hai viên thuốc, hắn nói một viên có thể khiến cả người không có sức lực, sẽ không chết người, chỉ là chịu tra tấn một chút, viên còn lại là thuốc giải. Kỳ thật y cũng không có ý gì, chỉ là muốn phát tiết cho hả giận, Thiến Thiến tùy tiện muốn đưa thuốc giải lúc nào cũng được.
Thiến Thiến cũng không ý thức được bản thân ngày thường đã tiết lộ rất nhiều tin tức cho Long Hạo Kiệt, cô đau lòng y, liền đồng ý giúp Long Hạo Kiệt "không ảnh hưởng đến toàn cục mà tra tấn" Thôi Hạo một chút.
Cô chỉ có hai viên thuốc, không có cách để kiểm tra đo lường, hơn nữa vì thái độ của Long Hạo Kiệt rất tùy ý, cô hoàn toàn không nghĩ tới việc có thể giết người. Cô lén bỏ thuốc vào nước chuẩn bị cho Thôi Hạo, để gã ăn phải. Đồ ăn của Thôi Hạo vẫn luôn do Thiến Thiến phụ trách, cũng không ai nghi ngờ.
Thôi Hạo dùng xong thì quả nhiên tứ chi vô lực, trạng thái không tốt, cơ thể còn âm ỉ đau, nhưng đúng là không có vấn đề gì. Thiến Thiến còn lén mắng Thôi Hạo một trận, Thôi Hạo vừa nghe lời của cô liền biết bản thân xong rồi, gã nghe ra được mỗi một câu đều là cảnh cáo của Long Hạo Kiệt với gã, cho nên sẽ càng thấp thỏm lo âu.
Thiến Thiến lại càng tin lời của Long Hạo Kiệt, cô theo lời y mà sau khi áp giải Thôi Hạo tới trại tạm giam liền lén đưa "thuốc giải" cho gã, cũng nói với gã phải tới ngày thứ ba ăn mới có hiệu quả.
Ý định ban đầu của Thiến Thiến chỉ là để Thôi Hạo chịu tra tấn mấy ngày, lại không nghĩ rằng bỗng nhiên truyền đến tin Thôi Hạo tử vong.
Kỳ thật cô đã bắt đầu hoảng loạn, Hứa Diệu vừa hỏi thì liền nhận ra mình đã làm gì, nhanh chóng khai nhận.
Mặt khác, bởi vì Hứa Diệu tin tưởng người của mình, người đầu tiên anh thẩm vấn chính là Lý Hậu.
Cho nên Lý Hậu cũng khai nhận, thật ra gã căn bản không phải nội ứng hay gì của tổ chức Đá Ngầm, chỉ là thích Hứa Diệu, lại bởi vì lời đồn mà hiểu nhầm quan hệ giữa Hoắc Chu và Hứa Diệu. Gã bất mãn với Hoắc Chu, chỉ là muốn đuổi Hoắc Chu đi.
Những ảnh chụp đó là Lý Hậu mời người chụp, gã đi tìm hiểu tình huống của Thôi Hạo cũng là vì muốn biết Hoắc Chu đang làm gì.
Đương nhiên, hiện tại Lý Hậu cũng rõ ràng, cái người giúp gã chụp ảnh kia cũng của tổ chức Đá Ngầm, chỉ là trước nay không thể hiện ra ngoài.
Tổ chức Đá Ngầm chính là lợi dụng một Lý Hậu làm yểm hộ, do đó khiến tất cả mọi người xem nhẹ Thiến Thiến.
Hứa Diệu vô cùng bất an: "Cục trưởng Lâm, rất xin lỗi, là vấn đề của tôi..."
Hiện tại cục trưởng Lâm cũng có tâm muốn giết người, lại không có thời gian nghe Hứa Diệu đứng ở đây sám hối, ông nhanh chóng chỉ đạo Hứa Diệu phụ trách bắt giữ Long Hạo Kiệt, sau đó tự mình lao tới bệnh viện.
Tại bệnh viện, Hoắc Chu nghe Dương Khải Hàng nói Thôi Hạo đã chết, tức khắc biến sắc.
Anh rốt cuộc cũng nhận ra trước đó vì sao lại bất an, rốt cuộc anh cũng nhớ ra anh đã xem nhẹ cái gì!
Nếu Cam Lê cùng Cam Kiến Cương diệt trừ Long Hạo Kiệt, mặc kệ có phải Long Hạo Kiệt động tay trước hay không, ở trước mặt Thang Tiểu Vân đều không thể nào nói nổi.
Như vậy, chỉ còn lại một biện pháp – đẩy Long Hạo Kiệt đến tay cảnh sát.
Cứ như vậy, Long Hạo Kiệt chưa chết ngay được, mẹ y còn trong tay đám người Cam Lê, y cũng không dám cắn loạn người.
Cho nên, Cam Lê vẫn luôn biết thân phận của Lạc Thanh Hoài! Hoặc là nói, ít nhất hiện tại ông ta cũng đã xác định được thân phận của Lạc Thanh Hoài!
Vân tay cùng dược phẩm, căn bản chỉ là mồi nhử.
Vân tay khẳng định đối chiếu không trùng, bởi vì Cam Lê cùng Cam Kiến Cương vốn dĩ chính là hai người. Dược phẩm cũng khẳng định có vấn đề, bởi vì đó chính là chứng cứ bọn chúng hãm hại Long Hạo Kiệt!
Mà Lạc Thanh Hoài, chỉ là một khẩu súng giết người của Cam Lê!
Hiện tại chứng cứ tới được tay cảnh sát, cây súng Lạc Thanh Hoài này liền không dùng được nữa!
Vắt chanh bỏ vỏ, qua cầu rút ván, huống chi Lạc Thanh Hoài là cảnh sát nằm vùng, bọn chúng nhất định sẽ diệt trừ Lạc Thanh Hoài!
Cả người Hoắc Chu đều run rẩy, vội vàng lấy di động ra, muốn gọi điện thoại cho Lạc Thanh Hoài.
Nhưng ngay lúc này, di động anh vang lên một tiếng.
Là tin nhắn Lạc Thanh Hoài gửi tới: Ca ca, em có chút việc phải ra ngoài một chuyến, anh về nhà nghỉ ngơi trước đi, đừng chờ em.