• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quay trở lại với hắn
Hắn xuống bãi đậu xe, rồi phi xe thẳng đến Bar Devil , xuống xe bọ vệ sỹ cung kính chào hắn, hắn vô cảm bước vào, bây giờ là thời điểm Bar đông khách mở cửa khu 1 mùi rượu nồng nặc, những ánh sáng xoay luôn tục làm hắn càng cảm thấy vui hơn 1 chút, bước đi sang phòng hai, bọn con gái vây quanh hắn , hắn gọi rượu rồi ngồi xuống, đám con gái đó xúm vào hỏi hắn
Anh Jen sao mấy ngày hôm nay anh không đến Bar 1 đứa con gái môi đỏ chót mặt chát tấn phấn, mặc bộ quần áo như thiếu vải
Anh Jen không lẽ anh có bạn gái rồi sao mấy ngày hôm nay bỏ bê tụi em quá trời đứa con gái t2 có vẻ xinh hơn nhỏ vừa rồi 1 chút ôm lấy cánh tay hắn
Bạn gái gì chứ, mấy hôm nay anh bận việc thôi Hắn cười gian rồi nâng cằm con nhỏ đó lên Cưng nhớ anh sao nụ cười quỷ mị làm nhỏ đó phụt hết máu mũi ra, con con gái thì hét loạn xạ lên, hắn gác chân lên ôm con nhỏ đó, cầm ly rượu sory đỏ rực, nhạc trong Bar thật váng đầu và ầm ĩ , ahwsn cầm ly rượu nhếch môi, nghĩ lại mọi chuyện, hắn đã yêu và tim tưởng nhầm người mất rồi, đặt niềm tin hy vọng vào nó rồi cuối cùng hắn nhận được cái gọi là Phản Bội, cứ tưởng nó sẽ hiểu cho hắn và yêu hắn nhưng không hề nó nhận lời cầu hôn của người khác trước mặt hắn, hết hy vọng thật rồi, uống hết 2 ly rượu mạnh, hắn sẽ quên quên hết, những kỷ niệm đó đã vô tình bước qua đời hắn, bọn con gái không ngừng ôm hắn, 1 lúc sau hắn đứng dậy
Anh Jen sao vậy Mấy con nhỏ đó hỏi hắn

Anh mệt rồi anh về đây Hắn nói xong cầm áo khoác đút tay vào túi ra khỏi bar, bước ra ngoài không khí mét mẻ khác hắn ở tronng, nhưng chỉ có vào đó và uống rượu hắn mới có thể quên nó được thôi, hắn mệt mỏi mở cửa xe, phi thẳng về biệt thự
Mở cửa biệt thự ra, Carterlin thấy hắn liền chạy ra
Anh anh làm gì mà bây giờ mới về Cô ta ngửi thấy mùi rượu trên người hắn Anh uống rượu sao
Hắn không nói gì bước vào trong, Kan với Jin thì đang ngồi ở phòng khách chờ hắn
Jen ra đây chúng ta cần nói chuyện Kan gọi
Hôm nay tao mệt rồi, tao không có chuyện gì để nói cả Hắn trả lời mệt mỏi
Mày với Zan đã xảy ra chuyện gì, hành động của mày sáng nay là sao Jin bực mình nói
Kết thúc, không còn gì nữa cả Hắn nói xong nhếch môi rồi mệt mỏi bước lên lầu , Kan với Jin cứ nhìn theo hắn, vì Zan mà hắn đã trở lên như vậy sao??
Carterlin cô ta cười nửa miệng, trong lòng vui sướng, nó với hắn đã kết thúc rồi, không còn gì nữa rồi, từ bây giờ cô ta có thể chiếm lấy hắn mà không sợ bất kỳ ai, Kan nhìn Carerlin em vui lắm phải không, Cô ta giật mình ANh nói cái gì vậy .... Cô ta trở lại trạng thái ban đầu, ấp úng nói , Kan đứng dậy đi lên lầu lướt qua cô ta Dù em có làm gì Jen cũng không bao giờ có thể yêu em được đâu, Carterlin đút tay vào túi quần bước lên lầu, cô ta đứng chôn chân lại, Kan ! Anh nói thế là có ý gì , Jin uống trà điềm tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, từ lúc nào mọi chuyện đã trở lên rối loạn như vậy ???
Trở về nhà nó
Gin lái xe đến thăm nó, chiếc xe phi vào trong biệt thự đỗ lại ở sân trước, mở cửa ra, Min, Yun thì đang ngồi làm việc với cái lapptop Kin thì đang lục đục ở trong bếp, Min nhìn ra cửa Gin, Yun dời mắt khỏi màn hình nhìn ra phía cửa Anh Gin

Anh đến thăm Zan, con bé sao rồi Gin đi đến chỗ hai cô rồi ngồi xuống
Từ lúc về đến biệt thự nó cứ ở trong phòng thôi có chịu ra ngoài đâu, nó bảo nó mệt nó muốn ngủ Yun đặt máy tính xuống thở dài
Anh lên thăm con bé một chút rồi anh quay lại Gin đặt áo xuống ghế rồi di lên lầu
Tao mong Gin có thể xoa dịu được nỗi đau cho nó Min nói
Tao cũng tin là vậy Yun lắc đầu thở dài
Gin bước lên lầu, gõ cửa phòng nó
Zan à anh vào được chứ

Nó quay ra, anh hai đến sao ? Vâng
Gin bước vào nó đang đứng ở trước cửa sổ, mái tóc nâu bay phấp phới theo gió, khuôn mặt lạnh lùng đôi mắt vô cảm nhìn đi xa xăm, không thể biết được nó đang nghĩ cái gì , Gin bước đến bên nó Em đang suy nghĩ gì vậy , Nó cười nhạt ngồi xuống gường Chính em còn không biết em đang nghĩ cái gì nữa
Chuyện của em anh đã biết Gin nhẹ nhàng nói, nó thở dài cúi đầu xuống
Em yêu Jen lắm đúng không Gin quỳ xuống nhìn thẳng vào mắt nó, đôi mắt vô hồn nhìn lại Gin
Em yêu anh ấy rất yêu làn gió thổi vào cùng giọt nước mắt nhạt nhòa rơi xuống, tình cảm của nó lúc trước chính nó còn không hiểu được nhưng bây giờ nó đã biết yêu một người thật sự là như thế nào, nhưng nó còn tư cách gì để nói chuyện với hắn, bây giờ hắn thậm chí còn không hề muốn nhìn thấy mặt nó, ánh mắt đó của hắn đã chứng minh tất cả, sự tồn tại của nó trong hắn đã không còn nữa !!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK