Chắc chắnlà mấy huyện nghèo trong tỉnh của bọn họ rồi.Hằng năm giải thi đấu Vật lí cấp trung học phổ thông diễn ra rất gấp gáp, vòng loại, bán kết và chung kết đều chỉ cách nhau lần lượt một tháng.
Xét thấy biểu hiện của lớp cạnh tranh Vật lí mười một còn vượt cả khối mười hai nên sau khi bàn bạc ổn thỏa lãnh đạo trường học cho phép bọn họ không tham gia bất kỳ tiết học chính quy nào trong suốt hai tháng này như lớp mười hai mà chỉ tập trung vào cuộc thi.
Lần này thật sự không có quá nhiều người phàn nàn, ngay cả ba tên ngốc cũng thành thành thật thật nghe theo sự sắp xếp.
Hôm đó sau khi nghe xong tâm sự của Tề Lạc Lạc, Trương Mạn đã hỏi các bạn khác trong lớp cạnh tranh Vật lí những câu bọn họ không trả lời được trong vòng thi loại.
Quả nhiên, đa phần mọi người đều nói lúc thi có rất nhiều câu hỏi không phải không biết làm mà là không kiểm soát tốt thời gian, hoặc lúc đó đầu óc rối bời nên không nhớ ra, mọi người đều nhao nhao bảo nếu bình thường thì họ chắc chắn có thể làm được mấy câu kia.
Cô quay về chỗ ngồi, bắt đầu suy nghĩ cách ôn tập của một tháng này.
Hồi cô còn làm giáo viên cấp ba đã gặp vô số tình huống như vậy, có vài học sinh rõ ràng bình thường học và làm bài tập về nhà rất tốt nhưng hễ thi là lại không phát huy tốt.
Tố chất tâm lí là một phần song phần lớn nguyên nhân chính là vì ngày thường không chuyên tâm ôn tập, cũng không kiểm soát tốt thời gian và số lượng câu hỏi, đến mức họ bỡ ngỡ với cuộc thi.
Cô nghĩ nghĩ một lúc rồi đi tìm Lưu Chí Quân, nói đề nghị của mình với ông và được Lưu Chí Quân đồng ý.
Thế là, sau này cứ cách một ngày, hình thức ôn luyện sẽ thay đổi từ một mình giải đề thành kiểm tra trong vòng ba tiếng với các câu hỏi tương tự vòng bán kết, có tổng điểm là hai trăm.
Sau ba tiếng sẽ thống nhất đáp án đúng rồi tự mình sửa bài của mình nên có thể lập tức biết được mình đạt bao nhiêu điểm.
Lúc Lưu Chí Quân thông báo hình thức ôn luyện này, trong phòng học nhỏ lập tức vọng đủ tiếng oán hờn, dĩ nhiên, những lời phản đối này cuối cùng cũng vô hiệu trong mắt ông.
Lưu Chí Quân vừa rời khỏi phòng, ba tên ngốc ba bảy hai mốt mắng chí chóe.
Trần Tuấn ôm đầu đau khổ rên rỉ: “Bà mẹ, lão Lưu này gặp biến cố gì phỏng? Cách một ngày kiểm tra một lần, một lần liền ba tiếng đồng hồ, quá đày đọa con người ta phải không? Các cậu tin hông chứ chắc chắn đầu lão Lưu bị kẹp cửa rồi.”
Tào Chí Học cũng khóc không ra nước mắt: “Đếch có sai đâu, có muốn để người ta sống không nào, mười mươi hai ngày nay ở nhà bị vợ mắng nên mới tìm chúng ta trút giận đó.”
Trương Mạn không khỏi có phần chột dạ, ngồi im thin thít bắt đầu giải đề.
Mặc dù cách này vô cùng thô bạo nhưng dựa vào kinh nghiệm dạy học nhiều năm của cô thì nhất định có hiệu quả.
Đối với dạy để thi, muốn nâng điểm thi, ngoài việc thật sự nắm chắc kiến thức thì làm sao để có thể phát huy được hết khả năng của mình cũng là một phần rất quan trọng.
Y như rằng, phương pháp này rất hiệu quả.
Thoạt đầu các bạn hơi bối rối nhưng đến cuối tháng chín đã có thể thoải mái chia bổ thời gian thích hợp cho từng câu hỏi, điểm cũng theo đó mà ngày càng cao.
Rốt cuộc đầu tháng mười năm nay, lại sau hội diễn Quốc khánh giải bán kết của cuộc thi Vật lí được tổ chức ở tỉnh J.
Vòng bán kết được chia làm hai phần, thi lý thuyết và thi thực hành, trong đó phần thi thực hành diễn ra sau phần thi lý thuyết, không phải thí sinh nào tham gia thi bán kết cũng phải thi mà chờ sau khi có kết quả thi lý thuyết mỗi tỉnh sẽ chọn thí sinh có thứ hạng cao thi, lại thông qua thành tích tổng của hai phần thi lý thuyết và thực hành rồi chọn ra các giải thưởng nhất, nhì, ba.
Trong đó, số thí sinh đạt giải nhất tỉnh của mỗi tỉnh khoảng trên dưới năm mươi người và thí sinh có điểm số cao nhất sẽ lọt vào đội tuyển cạnh tranh Vật lí tỉnh, tham gia vòng chung kết quốc gia vào tháng mười một.
Sáng hôm trước, mấy chục học sinh của hai lớp vượt qua vòng thi loại của trường Nhất Trung thành phố N ngồi lên một chiếc xe buýt do trường học thuê, do Lưu Chí Quân và giáo viên phụ trách lớp cạnh tranh Vật lí mười hai cùng nhau dẫn dội, đến thành phố J tham gia vòng bán kết vào ngày hôm sau.
Trương Mạn tính ngồi cùng vời Tề Lạc Lạc nhưng Tề Lạc Lạc vừa lên xe liền tìm một bạn nữ khác cùng lớp.
Cô gái kia không thuộc lớp cạnh tranh Vật lí, hơn nữa còn học lớp bình thường nên Trương Mạn không quen.
Sau khi ngồi xuống thỉnh thoảng Tề Lạc Lạc nháy mắt với cô, dĩ nhiên Trương Mạn biết cô ấy có ý gì, hết cách rồi, đành phải đứng trước xe đợi cậu thiếu niên cùng lên xe.
Bọn họ lên xe muộn nên chỉ còn hàng cuối cùng còn trống, sau khi hai người ngồi xuống, có dăm học sinh khối mười hai hoặc có lẽ là lớp bình thường liên tiếp nhìn ra phía sau, trong mắt mang theo hứng thú và hóng hớt.
Đôi tình nhân này bây giờ được coi là đôi nổi tiếng nhất Nhất Trung, không chỉ đẹp đôi mà còn đều thuộc lớp cạnh tranh Vật lí, chỉ số IQ sao, quả thật chính là làm mưa làm gió.
Thoạt đầu Trương Mạn còn thiện chí cười đáp lại, nhưng bởi vì càng ngày càng nhiều nên cũng hơi khó chịu.
Cô mất tự nhiên cúi đầu, lòng bàn tay bị người ta bóp bóp.
“Mạn Mạn, em muốn ngồi bên trong không?”
Trương Mạn ngẩng đầu, ánh mắt cậu thiếu niên quan tâm.
Anh luôn có thể biết cô đang nghĩ gì.
Lòng cô ấm áp, vội vã gật đầu đổi chỗ với anh, cô tựa vào cửa sổ, anh ngồi cạnh lối đi, cơ thể cao lớn giúp cô chặn phần lớn tầm mắt.
Thế là những học sinh ở hàng ghế đầu quay lại chỉ có thể nhìn thấy gương mặt của trùm cuối.
Có lẽ ánh mắt của anh quá lạnh lùng nên sau mấy lần bị phủ băng đành phải ngồi đường hoàng, không quay đầu lại nhìn nữa.
Trương Mạn thở phào nhẹ nhõm, ôm balo ngồi, dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Thành phố N cách thành phố J khá xa, thành phố J không giáp biển, thuộc tỉnh L, từ thành phố N qua đấy gần như đi non nửa cái tỉnh, cả đoạn đường mất tầm sáu tiếng đồng hồ.
Tối qua cô ngủ không ngon nên lúc này vừa mới lên xe đã ngáp mấy cái, theo quán tính quay qua nhìn bả vai cậu thiếu niên, chớp chớp mắt.
Giống như cô đã quen, quen lúc ngồi xe dựa vào vai anh.
Trước kia thỉnh thoảng hai người họ sẽ ra ngoài vào thứ bảy, mặc kệ là đi taxi hay ngồi xe buýt thì cô đều tựa vào vai anh, cho dù không ngủ cũng phải ôm chặt tay anh, cọ đầu lên vai anh.
Đôi khi thân mật không phải vì cố ý mà vì đã sớm hình thành nên thói quen.
Trương Mạn nhìn chằm chằm bả vai kia một lúc lâu, do ngại trên xe còn có nhiều bạn học và hai vị giáo viên dẫn dội nên chỉ đặng nhịn không tựa vào.
Vẫn là da mặt cô quá mỏng.
Còn nhớ cái hôm thi cuối kỳ, hai nguồi ôm nhau ở đầu cầu thang suýt chút khiến cả cầu thang bị ùn tắc.
Bị nhiều người nhìn như vậy, sau khi về nhà cô phải xây dựng tâm lí suốt một đêm mới cảm thấy không xấu hổ.
Chẳng mấy chốc xe đã chạy lên cao tốc, các bạn học dần yên tĩnh sau hồi líu ra líu rít, số người ngủ chiếm hơn phân nửa.
Trương Mạn buồn ngủ đến mức đầu va vào cửa sổ, đập một cái không nặng không nhẹ, quả thật rất khó chịu.
Trong cơn buồn ngủ cô nghe thấy cậu thiếu ngồi bên cạnh khẽ thở dài trong tiếng cười thong thả.
Tiếp sau đó, cánh tay anh nhẹ nhàng luồn ra sau ót cô, dịu dàng kéo cô về phía anh.
Đầu của cô chạm vào bờ vai dày rộng ấm áp của anh, thoải mái cọ cọ vào cổ anh.
Cậu thiếu niên nghiêng người nhìn cái trán đỏ ửng do vừa đập vào cửa kiếng của cô, bụng ngón cái của bàn tay phải nhẹ nhàng lướt qua, xúc cảm ấm áp trên đầu ngón tay khiến anh không nhịn được ấn mạnh hơn.
“Shhh, đau em.”
Trương Mạn buồn ngủ muốn chết, làm nũng trong vô thức.
Anh ghé đến sát tai cô, thừa dịp không có ai nhìn khẽ hôn lên tai và má cô: “Biết đau là được.”
…
Hơn bốn giờ chiều, cuối cùng xe buýt cũng đến thành phố J, cả quảng đường dài đằng đẵng khiến mọi người hơi đau lưng.
Ngày hôm sau cuộc thi được tổ chức ở trường Trung học số 3 của thành phố J, để thuận tiện trường học đã đặt một khách sạn cạnh trường Trung học số 3, hoàn cảnh khá ổn, hơn nữa còn có tiệc buffet vào buổi sáng và tối.
Thí sinh cả tỉnh đều thi ở trường Trung học số 3 nên dĩ nhiên không chỉ có mỗi trường bọn họ đặt khách sạn này.
Buổi tối, lúc mọi người xuống dưới lầu ăn buffet thì gặp được thí sinh từ nhiều trường khác.
Bàn ăn của khách sạn là bàn tròn cỡ lớn, mười mấy người ngồi một bàn, Trương Mạn, Lý Duy, ba tên ngốc của lớp cạnh tranh Vật lí và Từ Hạo Tư trùng hợp ngồi chung một bàn, những người còn lại trong bàn đều là thí sinh của trường khác.
Đều là tuổi ăn tuổi lớn, lại vì Vật lí nên có chung một đề tài, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đều quen biết nhau.
Bọn họ đều là học sinh của trường Trung học thực nghiệm thành phố Z, Thực nghiệm thành phố Z là trường cấp ba tốt nhất tỉnh L, cho dù là điểm thi đại học hay thi đấu đều đứng top đầu, hằng năm trong mười danh sách đội tuyển tỉnh thì trường bọn họ đã chiếm hẳn ba, bốn cái.
Cô gái tóc ngắn ngồi đối diện Trương Mạn vừa ăn điểm tâm vừa nói: “Rốt thì ngày mai cũng thi rồi, ôn thi thật sự quá đau khổ.
Trước kỳ nghỉ hè đội của trường chúng tôi tới Bắc đại ôn thi, thành thật mà nói, đại thần trong lớp ôn thi rất nhiều, ngày nào tôi cũng tự ti cả ha ha.
Nhưng phạm vi học thật sự rất rộng do đích thân giáo sư Giang Kỳ dạy chúng tôi, tiết học nào cũng sinh động và thú vị, trình độ đỉnh của chóp.”
Từ Hạo Tư nghe xong, và cơm vào miệng, sờ sờ mũi.
Chậc chậc chậc, không hổ là Thực nghiệm thành phố Z, ôn thi cũng đến cả Bắc đại, tài nguyên này mẹ nó quá trâu bò.
Đâu giống bọn họ là trường cấp ba trọng điểm của một thành phố tuyến ba, có thể có giáo viên hướng dẫn ôn thi là đã khá lắm, ai ngờ sau đó bị bọn họ chọc tức rồi bỏ đi mất tiêu.
Càng nói càng muốn khóc á.
Cô gái kia nói xong, hỏi Trần Tuấn ngồi bên cạnh cô ấy: “Phải rồi, trước kỳ nghỉ hè các cậu ôn ở trường nào thế? Giáo viên hướng dẫn là ai vậy?”
Thật ra đây là một buổi giao lưu trò chuyện nghiêm túc, ai dè người bị hỏi rõ ràng nghẹn ngang.
Trần Tuấn nuốt con tôm nõn xuống, chỉ phía đối diện: “Bọn tôi tự ôn ngay trong trường của mình, giáo viên hướng dẫn là… cậu ấy.”
Mọi người ở đấy đều nhìn theo hướng ngón tay cậu ta.
Thiếu niên tuấn tú với gương mặt tinh xảo, trên người là chiếc áo hoodie xám, ống tay áo hơi rộng được kéo lên, ngón tay thon dài cẩn thận bóc một con tôm to, sau khi bóc xong anh đặt vào trong chén của cô gái bên cạnh.
“…”
Cô gái vừa hỏi câu kia bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Cô ấy đã sớm phát hiện bạn học nam này siêu đẹp trai, không ngờ thật sự là giáo viên hướng dẫn của trường bọn họ? Nhưng hình như trẻ quá phỏng?
“Vị hướng dẫn này của các cậu trẻ thật nhỉ? Vừa tốt nghiệp đại học sao?”
Trần Trấn cắn một con tôm khác, cậu ta không chú ý nên nhai luôn vỏ con tôm rồi nuốt xuống.
“Không phải——”
Cô gái thở phào nhẹ nhõm, đã nói mà, sao có thể trẻ như vậy chứ, đoán chừng là nghiên cứu sinh của đại học Q hay đại học B, chính là kiểu từng giành huy chương vàng giải Vật lí quốc gia, gương mặt kia chắc là nhờ chăm sóc tốt.
Song cái hơi thở kia chưa kết thúc thì đã nghe Trần Tuấn nói tiếp: “—— Cậu ấy là bạn của bọn tôi, cũng là thí sinh tham gia thi lần này, bình thường kiêm cả chức giáo viên hướng dẫn cho bọn tôi.”
“…”
Cái muỗng đang múc điểm tâm trong tay cô gái rơi “Cạch” xuống bàn.
“Cậu là nói, cậu ấy giống chúng ta, vừa mới lên lớp mười hai sao?”
Trần Tuấn nhả vỏ cứng của đuôi con tôm ra: “Không phải, chúng tôi mới mười một thôi.”
Cô gái kia duy trì ánh mắt kì dị một chặp, cuối cùng há miệng, không lấn hỏi thêm.
Vốn dĩ cô ấy tính hỏi bọn họ học trường nào, suy xét nhiều lần thấy ngại quá không dám hỏi, khỏi cần nói nữa, chắc chắn là mấy huyện nghèo trong tỉnh của bọn họ rồi.
Thì ra mẹ từng nói một vài đứa trẻ khu vực nghèo khó thật sự khó khăn như vậy, ngay cả giáo viên Vật lí chính thức cũng không mời nổi, lại còn kêu một học sinh lớp mười một làm giáo viên không chuyên? U là trời, đáng thương quá, cho dù không mời nổi giáo viên tên tuổi hoặc người từng đạt giải thì tốt xấu gì cũng mời một giáo viên cấp ba tài giỏi chút, học sinh lớp mười một thì biết cái gì chứ… lúc cô ấy học mười một vẫn chưa học tỏ mấy cái râu ria nữa đấy…
Cô gái lại nhìn về phía Trần Tuấn, ánh mắt kia mang theo chút thương hại và đồng cảm, hai giây sau, cô ấy vỗ vỗ tay Trần Tuấn, gắp con tôm cuối cùng trong chén của mình cho cậu ta..
Danh Sách Chương: