• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A.” Lý Mạn chỉ cảm thấy máu toàn thân đều đông lại, kêu to ra tiếng, “Mau ra đây, đại hắc ăn tiểu hoàng.”
Ttrong phòng, mấy huynh đệ nghe thấy tiếng kêu, giật nảy mình, cuống quít vọt ra.
Lý Mạn tựa vào vách tường, hơi lạnh run, cũng không biết bên người là ai, lôi kéo chỉ vào góc phòng, bản thân cũng không dám nhìn, chỉ run giọng nói, “Tiểu hoàng....... Đại hắc ăn tiểu hoàng.”
Lý Mặc nhìn cô gái nhỏ lui ở vách tường, tay cầm lấy quần áo của mình run run, tâm không khỏi thương tiếc, nhẹ nhàng cầm tay nàng, an ủi nói, “Đừng sợ.” Một mặt đến bên cạnh bọn đệ đệ nháy mắt, nhanh tách đôi súc sinh kia ra.
Lý Ngôn quay người lại, trực tiếp đối mặt với vách tường rầu rĩ bật cười.
Tiểu Ngũ từ phía sau cửa đi ra, tò mò hỏi, “Làm sao vậy?”
Lý Họa vội vã che trước mặt hắn, lấy tay bưng kín mắt đệ mình.
Chỉ có Lý Thư tựa vào cạnh cửa, nhìn đại hắc bị mọi người vây xem ở góc phòng, vẫn như cũ rất bình tĩnh ra vào mãnh liệt dưới thân Tiểu hoàng, hưởng thụ khoái hoạt, phù một tiếng không nhịn được cười to lên, sau đó, trước mặt mọi người, lượm một hòn đá hướng đại hắc ném tới.

Đại hắc bị đánh, bổng từ tiểu hoàng nhảy vọt lên.
Lý Thư lập tức kêu Lý Mạn, “Nương tử, mau nhìn, tiểu hoàng không chết, đại hắc chưa ăn nó.”
“A?” Lý Mạn nghi ngờ, quay đầu lại nhìn, thấy tiểu hoàng quả nhiên từ dưới đất nhảy lên một cái, vọt lên chạy, mà đại hắc mắt đỏ hồng hướng mọi người trừng mắt liếc, sau đó đuổi theo, Lý Mạn rõ ràng thấy phía dưới nó có một cây vừa đen vừa dài giống cây gậy còn đang đưa qua đưa lại.
Tiểu hoàng rốt cuộc chạy không thoát đại hắc, một lúc lại bị đại hắc đè ở bờ hàng rào bên kia, ô ô vài tiếng, liền tùy đại hắc hung ác va chạm trong thân thể mình.
Lý Mạn khiếp sợ nhìn một màn này, thậm chí ngay cả đại hắc dã man đem cự vật dưới thân đâm vào thân thể tiểu hoàng, đều nhìn rõ ràng, trong đầu nàng trống rỗng, không biết nên phản ứng thế nào.
Lý Mặc không nghĩ tới Tam đệ lại không có đầu óc, lại làm cho Lý Mạn thấy một màn này, vội vã dời qua chắn ngang tầm mắt Lý Mạn, muốn nói một điều gì đó để giảm bớt xấu hổ, lại không biết mở miệng thế nào.
Lý Thư thấy Lý Mạn như vậy, sớm cười không đứng dậy nổi, “Nương tử, tiều hoàng là vợ của đại hắc, nhà chúng ta sẽ rất nhanh có thêm nhiều chó con.”
Nụ cười này của hắn, Lý Mạn giật mình một chút, nhất thời, mặt đỏ lên, trời ạ, nàng phạm phải cái gì?

Bên cạnh, mấy nam nhân ở đó, nàng lại kêu người ta đi ra, cùng nhau nhìn đông cung đồ, chính là dã thú.
A, mất mặt chết người.
Quay người lại, Lý Mạn bỏ chạy vào phòng, đóng cửa lại, dựa trên cửa, tim đập thình thịch, trong đầu nhớ lại hình ảnh vừa rồi, thật sự muốn đào lỗ mà chui vào, như thế nào nàng không nhìn ra?
Mới trước đây, thấy gà trống nằm sắp trên người gà mái, dùng sức mổ mào gà, nàng cũng nghĩ đến nó đang khi dễ gà mái, nhặt cục đá ném mới đuổi gà trống đi được.
Nay, thấy chó đực chó cái…..
Chết tiệt, trời mới biết tiểu hoàng là con chó mẹ, huống chi, hai con chó thân hình khác nhau nhiều lắm được không, tiểu hoàng nhỏ như vậy, bị đại hắc đè một cái làm sao còn có thể nhìn thấy nó.
Hơn nữa, lần đầu tiên thấy, đại hắc miệng ngâm con chim trĩ đầy máu cảnh tượng rất có thể dọa người, Lý Mạn không khỏi sẽ liên tưởng đến máu tanh lần này là như nhau, nào đâu biết rằng người ta thực ra là vừa nhiệt tình vừa ấm áp.
Phốc --, thật muốn hộc máu quá.
Nàng là không mặt mũi đi ra ngoài gặp người !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK