Mục lục
Căn Cứ Nông Học Số Chín
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & beta: Rya

Sau khi hai người xuống xe, chậm rãi đi dọc theo con đường làng.

Triệu Ly Nông nhìn con đường phía trước, cỏ dại mọc ra từ mỗi vết nứt xi măng, chỉ có điều hơn phân nửa đã khô héo, phía dưới đồng ruộng khô nứt, cỏ dại xanh tươi cũng mọc ra từ đó, toàn bộ cây tuyết tùng hai bên của con đường vẫn giữ nguyên.

Hai người một trước một sau đi tới, Diệp Trường Minh đi sau cô nửa bước, chỉ cần anh duỗi tay, liền có thể kéo Triệu Ly Nông qua.

Tháng hai ở Khâu Thành đã nổi gió, nhưng không lạnh lắm.

Triệu Ly Nông đã quá quen thuộc với cảm giác gió thổi qua này, cô đi trên con đường nhỏ, ngửi thấy mùi tanh nhẹ của bùn đất, khiến cô sinh ra cảm giác hoảng hốt, vẫn nghĩ mình là cô sinh viên khoa chính quy cùng với sư huynh đều đang ở Khâu Thành phát sầu về việc tốt nghiệp.

Nhưng rất nhanh Triệu Ly Nông đã thoát khỏi trạng thái hoảng hốt, quay đầu nhìn Diệp Trường Minh bên cạnh, chậm rãi lắc đầu.

Cô không phát hiện ra điều gì bất thường.

Từ những thực vật dị biến mà Triệu Ly Nông đã tìm hiểu trong khoảng thời gian này mà phán đoán, đặc điểm của thực vật dị biến rất rõ ràng, hơn nữa chúng đều là những thực vật khổng lồ, tăng trưởng nhanh, từ điểm này mà nói, đoạn đường này không có gì khác thường.

Cho dù đó là những bụi cỏ dại này hay cây tuyết tùng ở cả hai bên đường, thậm chí ngay cả một cây bị bệnh cũng không có.

“Cái kia… cảm giác đến từ chỗ cao hay chỗ thấp?” Triệu Ly Nông hỏi anh.

Diệp Trường Minh dừng lại theo bước chân của cô, hiểu Triệu Ly Nông đang muốn hỏi cái gì, hơi hơi ngẩng đầu nhìn lên trời: “Chỗ cao.”

Triệu Ly Nông lại hỏi: “Loài chim khi dị biến hình thể có lớn hay không?”

Cô có chút nghi hoặc rằng anh đã đụng phải động vật dị biến.

“Không phải động vật dị biến nào cũng sẽ lớn lên đâu.” Diệp Trường Minh trực tiếp phủ nhận suy đoán trong lòng cô: “Tôi chưa từng nhìn thấy con chim nào.”

Lại một cơn gió thổi tới, phất qua hàng cây tuyết tùng hai bên đường, nhất thời phát sinh âm thanh rì rào sàn sạt do cành cây gây nên.

Lắng nghe âm thanh do gió tạo ra, Triệu Ly Nông chậm rãi cau mày, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, mãi cho đến tận khi ánh mắt trong lúc lơ đãng rơi vào bóng râm do tán cây tuyết tùng tạo ra, hàng hàng bóng dài in trên đường mòn, uốn éo theo gió.

Rõ ràng ánh mặt trời vừa phải, nhưng cô chợt thấy lạnh sống lưng.

Triệu Ly Nông đột nhiên vươn tay, nắm lấy cổ tay của người bên cạnh.

Diệp Trường Minh không hiểu nhướng mày, cúi đầu nhìn bàn tay trên cổ tay mình.

Triệu Ly Nông nhích lại gần Diệp Trường Minh một chút, nhưng lực trên tay không hề buông lỏng: “Tôi muốn quay về trại đóng quân.”

Hai người đến gần, Diệp Trường Minh hơi cụp mắt xuống, bắt gặp ánh mắt của Triệu Ly Nông.

Đôi mắt cô tỉnh táo sạch sẽ, chỉ là đang nghiêm túc nhìn anh.

Diệp Trường Minh bất động thanh sắc, sau đó rút cánh tay ra, thay vào đó đảo ngược nắm lấy cổ tay của Triệu Ly Nông, dẫn cô trở lại theo ý của cô.

Hai người sắc mặt bình thường, nhưng bước chân so với lúc tới nhanh hơn rất nhiều.

Triệu Ly Nông gần như dán sát vào người Diệp Trường Minh, dựa vào tư thế này, cô dùng khuỷu tay hơi đụng vào người anh, khi Diệp Trường Minh nhìn sang, cô cúi đầu nhìn vào tay mình.

Diệp Trường Minh nhìn theo ánh mắt của cô, thấy Triệu Ly Nông âm thầm duỗi ra một ngón tay, chỉ vào con đường nhỏ trống không.

Không, còn một thứ nữa trên đường.

— Cái bóng.

Bóng hàng cây tuyết tùng hai bên đường nương theo ánh nắng đổ xuống mặt đường, bị kéo dài mảnh mai, khi có gió thì bóng lay động, khi không có gió thì tự động lay động.

Mỗi cây thậm chí rung chuyển ở cùng một tần số.

…Những cái cây này có vấn đề.

Hai người yên lặng bước nhanh đi đến chiếc xe địa hình, Diệp Trường Minh mở cửa xe phụ lái, để Triệu Ly Nông vào, sau đó anh đi vòng qua phía trước chiếc xe ngồi vào ghế lái.

“Tôi muốn xem video tuần tra của máy bay không người lái tối qua.” Sau khi bước vào, Triệu Ly Nông nghiêng đầu, nói.

Diệp Trường Minh đã gửi cho cô video tuần tra đêm qua của Điền Tề Tiếu, ngay lập tức khởi động xe, lái về nơi đóng quân.

Dáng dấp của hàng cây tuyết tùng hai bên đường vẫn là như cũ, không có chút dị thường nào, hai người như thường thuận lợi đi qua con đường ngoằn ngoèo quanh co của ngôi làng.

Triệu Ly Nông nhìn xuống trên màn hình quang não xem đoạn video tuần tra do máy bay không người lái ghi lại.

Tối hôm qua, Điền Tề Tiếu lần lượt bay vài chiếc máy bay không người lái xung quanh đây, những góc độ trên dưới khác nhau đều có, Triệu Ly Nông đã chọn video chiếc máy bay không người lái bay cao nhất, có thể quan sát được toàn bộ con đường làng.

Triệu Ly Nông giơ tay tắt chế độ hồng ngoại của máy bay không người lái, chỉ có thể đơn thuần nhìn thấy hình ảnh bên dưới.

Chiếc máy bay không người lái chầm chậm xẹt qua, có một chiếc máy bay không người lái khác bay thấp ở giữa con đường bên dưới nó.

Trong đêm tối, ánh trăng sáng tỏ, ánh sáng bạc chiếu xuống mặt đất, con đường ngoằn ngoèo xuyên qua ngôi làng, hàng cây tuyết tùng xanh đen ở hai bên đường cao lớn sừng sững đứng bất động, cành cây đung đưa theo gió.

Cây tuyết tùng

Trong video trông thấy mọi thứ đều rất bình thường, nhưng nếu quan sát kỹ phạm vi đong đưa của chúng, miễn là gió ngừng thổi, có thể thấy rằng tần suất lắc lư của những cây tuyết tùng này vẫn duy trì rất ổn định.

Vào lúc này, Triệu Ly Nông thông qua góc nhìn từ trên cao của máy bay không người lái, sinh ra một cảm giác kinh hoàng: những cây tuyết tùng cao to thẳng đứng này, giống như những con quái vật kỳ lạ đứng ở hai bên đường không thể diễn tả được, bọn chúng đang sống, lặng lẽ nhìn xuống dò xét tất cả những người hoặc vật qua lại bên dưới.

Triệu Ly Nông đã nhìn thấy những loài thực vật dị biến có thể di chuyển, tấn công con người.

Cây hoa quế dị biến cấp A ở Quế Sơn vài ngày trước có thể vung cành tấn công con người, thậm chí bộ rễ khổng lồ của nó còn có thể di chuyển nhẹ.

Tuy nhiên, những hàng cây tuyết tùng uốn khúc quanh hai bên đường làng này lại khác, chúng có hình dáng bình thường, không có gì bất thường, hiện tại tạm thời cũng không chủ động công kích con người, chỉ ở trong bóng tối dò xét tất cả, tùy thời mà động.

Triệu Ly Nông không nghĩ rằng những cây tuyết tùng này sẽ không tấn công con người, xuyên qua cửa kính xe chiếu hậu nhìn ra bên ngoài, tự dưng cô có thể cảm thấy bọn chúng chứa đầy một luồng tà ác không thể giải thích được.

Mãi cho đến khi chiếc xe địa hình chạy ra khỏi con đường làng, cơn ớn lạnh quanh quẩn trong lòng mới dần lắng xuống.

Triệu Ly Nông tắt màn hình đi, nhất thời có chút không nói nên lời.

Nếu trước đây bản năng thực vật dị biến chỉ tấn công vật còn sống, vậy đây tính là loại gì? Bọn chúng có phải là có suy nghĩ hay không? Cô thậm chí không muốn tiếp tục suy nghĩ sâu xa nữa, cô im lặng dựa lưng vào ghế.

Diệp Trường Minh một đường lái xe trở về nơi đóng quân, vừa đến nơi lập tức dừng gấp ở bên ngoài, liếc nhìn Triệu Ly Nông bên cạnh, sau đó mở cửa xuống xe, nhanh chóng vòng qua bên kia, mở cửa ghế phụ lái.

“Tại sao đội trưởng lại đích thân mở cửa cho Tiểu Triệu?” Côn Nhạc vừa ngồi xổm trong xe vận tải quân sự vừa chuyển vài món đồ, tò mò nhìn sang bên kia.

“Bị thương hả?” Chi Minh Nguyệt đoán.

Cô ta vừa nói xong, Ngụy Lệ và mấy người Đồng Đồng còn đang chọn đồ, lập tức buông đồ trên tay xuống, đi về phía chiếc xe địa hình bên kia.

“Học muội, em bị thương ở đâu?” Ngụy Lệ lo lắng chạy đến trước mặt hỏi.

Kết quả là Triệu Ly Nông đã bước ra khỏi ghế phụ lái mà không mất một sợi tóc.

Bốn người vẻ mặt lo lắng chạy tới, cứng đờ dừng lại: “…”

“Cậu làm ra chuyện tốt thật.” Côn Nhạc ngậm kẹo que nhảy xuống xe vận tải quân sự.

Chi Minh Nguyệt nhún vai: “Tôi chỉ suy luận theo logic mà thôi.”



“Cô nghĩ sao?” Diệp Trường Minh đứng đối diện hỏi Triệu Ly Nông.

Triệu Ly Nông cúi đầu thấp giọng nói: “Cây tuyết tùng trên đường làng… có thể có ý thức.”

Hai người đều biết rất rõ, loại ý thức này không phải là ám chỉ bản năng tìm vật sống của thực vật dị biến, mà là giống với suy nghĩ của con người.

Triệu Ly Nông đè nén lại mọi cảm xúc: “Tôi còn phải quan sát thêm, chỉ là phỏng đoán mà thôi.”

“Đã như vậy, vậy thì đi nghiên cứu bọn chúng.” Diệp Trường Minh nhìn cô: “Kế hoạch lấy mẫu thực vật dị biến cấp B, tạm thời gác lại đi?”

Triệu Ly Nông ngước mắt lên: “Được.”

Khi bốn người bên kia đi tới, Diệp Trường Minh đã buông tay đặt trên cửa phụ xuống, quay người đi mấy bước, gọi tất cả các đội viên tới.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hà Nguyệt Sinh nhìn xung quanh, tò mò hỏi,”Vừa rồi hai người đi đâu vậy?”

“Ở lại quan sát.” Triệu Ly Nông không giấu giếm mấy người họ: “Hàng cây tuyết tùng trên con đường xuyên qua ngôi làng hình như có vấn đề.”

“Có vấn đề sao?” Nghiêm Tĩnh Thủy cau mày nhớ lại: “Trông chúng rất bình thường.”

Mặc dù một số loài thực vật đột ngột dị biến nhưng vẫn có dấu hiệu.

“Thân cây không có biến hóa, nhưng tổng thể có thể có tồn tại ý thức.” Triệu Ly Nông ném ra một quả bom nặng cân.



Một bên khác.

Diệp Trường Minh nói với các đội viên trong đội cảm giác bị dò xét xung quanh, yêu cầu bọn họ chuẩn bị đối kháng.

“Bị theo dõi?” Nghe đội trưởng nói như vậy, Chi Minh Nguyệt lập tức nhớ tới cảm giác ngày hôm qua khi đi tới tháp tín hiệu: “Đội trưởng, em cũng từng có cảm giác này.”

Diệp Trường Minh đột nhiên nhìn cô ta: “Là hôm nay đi qua con đường làng kia sao?”

Chi Minh Nguyệt lắc đầu: “Đó là trên sườn đồi xung quanh tháp tín hiệu, nhưng cảm giác bị theo dõi nhanh chóng biến mất, em nghĩ rằng đó là do dây leo dị biến cấp C gây ra.”

Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn có vướng mắc.

Diệp Trường Minh quay người, nhìn mấy vị cán bộ trồng trọt đang đứng nói chuyện cách đó không xa, đột nhiên lên tiếng: “Triệu Ly Nông.”

Triệu Ly Nông nghe được tiếng thì nhìn lại, sau đó cùng đám người Hà Nguyệt Sinh đi về phía anh.

Chi Minh Nguyệt cẩn thận giải thích với mọi người những gì đã xảy ra với cô ta ngày hôm qua.

“Quay đầu lại chị nhìn thấy cái gì?” Triệu Ly Nông hỏi cô ta.

Chi Minh Nguyệt cau mày, nhớ lại: “Dây leo dị biến cấp C, Đổng Hưng ở trên cao đã bắn nó.”

“Ngoại trừ dây leo dị biến, đằng sau chị còn có gì nữa?”

“Cây cối hả?” Chi Minh Nguyệt do dự: “Cùng loại cây với cây trên đường làng.”

Triệu Ly Nông cho cô ta xem video tuần tra bằng máy bay không người lái: “Có phải cây tuyết tùng không?”

“Đúng vậy, là cây tuyết tùng.” Chi Minh Nguyệt nhìn vào video, nói chắc chắn.

Triệu Ly Nông đối diện với ánh mắt của Diệp Trường Minh, chậm rãi nói: “Có thể nhìn thấy cây tuyết tùng ở khắp nơi.”

“Nếu cây tuyết tùng thật sự có ý thức ….” Nghiêm Tĩnh Thủy theo dòng suy nghĩ nhanh nhất, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Chỉ cần chúng ta bước vào phạm vị của cây tuyết tùng, thì sẽ bị theo dõi sao?”

“Nhưng cây tuyết tùng cũng chỉ là một loại cây cối bình thường, cho dù có ý thức, cũng không làm gì được chúng ta.” Đồng Đồng kinh ngạc nói: “Những cây này cũng không cao.”

Hàng cây tuyết tùng hai bên đường bất quá chỉ cao sáu, bảy mét, thật sự không tính là quá cao.

Hà Nguyệt Sinh cúi đầu lẩm bẩm: “E rằng chỉ mới bắt đầu thôi.”

Có lẽ là do cảm nhận được bầu không khí không đúng, nên con gà con trong túi Ngụy Lệ cũng không thể ngồi yên, giãy giụa muốn trốn ra, nhưng đã bị Ngụy Lệ đè đầu xuống.



Kế hoạch lấy mẫu thực vật dị biến cấp B tạm thời gác lại, nhưng đám người Diệp Trường Minh dự định buổi chiều sau khi nghỉ ngơi xong sẽ lại quay lại con đường mòn trong ngôi làng.

Không biết có phải tâm lý dự đoán trước hay không, khi mọi người đi qua con đường mòn này, đột nhiên cảm thấy âm u không ít.

Theo kế hoạch của họ, mấy vị cán bộ trồng trọt đều đứng đợi ở lối ra khỏi làng, khi Côn Nhạc lái một chiếc xe bán tải địa hình đến một góc, Diệp Trường Minh bất ngờ nổ súng bắn một cây tuyết tùng ở bên đường.

Bọn họ tấn công tuyết tùng trước để xem chúng phản ứng như thế nào.

Triệu Ly Nông và những người khác đứng ở lối ra nhìn vào màn hình quang não do máy bay không người lái chiếu đến.

Tốc độ khô héo của cái cây này còn nhanh hơn so với tưởng tượng.

“Đây là một cái cây bình thường.” Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn cây tuyết tùng khô héo, lắc đầu, nói: “Tốc độ khô héo quá nhanh, nó không giống như một loại thực vật dị biến.”

Thậm chí không thấy sự phản kháng nào.

“Không.” Triệu Ly Nông quay đầu nói với Điền Tề Tiếu bên cạnh: “Phóng lại gần trước mặt cây tuyết tùng, tôi muốn nhìn rõ cây tuyết tùng phía trước.”

Điền Tề Tiếu theo lời kéo máy bay không người lái lại gần bên trái cây tuyết tùng khô héo để Triệu Ly Nông có thể nhìn rõ hơn.

“Cũng héo rồi…” Đồng Đồng đứng cạnh Điền Tề Tiếu bên kia, trợn to hai mắt: “Cây tuyết tùng cũng có dấu hiệu khô héo phải không?”

Mấy người nhìn kỹ một chút, quả nhiên nhìn thấy cây tuyết tùng bên cạnh khô héo, chỉ là không giống cây tuyết tùng bị đạn bắn trúng trực tiếp tử vong.

“Cây tuyết tùng phía sau.” Triệu Ly Nông muốn máy bay không người lái chuyển hướng một lần nữa.

Máy bay không người lái tiếp cận cây tuyết tùng phía sau, tìm thấy những dấu vết khô héo tương tự, đặc biệt là phần th@n dưới, trong khi những chiếc lá phía trên không quá nghiêm trọng.

“Làm sao có thể?” Ngụy Lệ thăm ló đầu: “Không phải khi nãy bắn trúng cây tuyết tùng ở giữa sao?”

“Cho tôi mượn dùng một chút.” Triệu Ly Nông trực tiếp vươn tay lấy bộ đàm trên vai của Điền Tề Tiếu, ấn kênh nói chuyện với Diệp Trường Minh.

Cô đứng trước chiếc xe địa hình, thân hình gầy gò, nhưng lời nói vô cùng kiên định: “Tôi muốn những mẫu tuyết tùng khô héo, cùng với những mẫu tuyết tùng hai bên đường”.

Diệp Trường Minh nghiêng đầu nghe âm thanh từ bộ đàm, dùng nắm tay gõ lên nóc xe: “Côn Nhạc, quay lại.”

Chiếc xe bán tải địa hình phía xa nhanh chóng quay đầu trở lại, Diệp Trường Minh chẳng biết lúc nào đã nhảy xuống buồng sau, anh lấy ống nuôi cấy ra, một tay khác cầm thanh chủy thủ, đi tới cây tuyết tùng khô héo lấy hàng mẫu, lại lần lượt lấy mẫu ở hàng cây tuyết tùng hai bên trái phải, cuối cùng nhét chúng trở lại thắt lưng.

Đợi đến khi Diệp Trường Minh đem hàng mẫu về, mấy người Triệu Ly Nông ngay lập tức tiến hành kiểm nghiệm tại chỗ.

Hồi lâu sau.

“Trong đó có chất thuốc lưu lại, mặc dù không nhiều.” Nghiêm Tĩnh Thủy cau mày nhìn hàng mẫu, có chút khó tin.

Đồng Đồng và Hà Nguyệt Sinh ở một bên khác cũng tìm thấy có lượng nước thuốc lưu lại trong các mẫu.

Tuy nhiên, hàng mẫu trong tay mấy người họ không có bản thể nào bị trúng đạn.

Một lúc sau, Chi Minh Nguyệt đứng trên nóc xe, nổ súng bắn vào cây tuyết tùng ở phía bên kia, nhưng tình thế lần này đã khác.

Không còn là những cây hai bên trái phải, mà khi lấy cây tuyết tùng bị trúng đạn làm trung tâm, các cây hai bên nó lại héo rũ như mục nát.

Mọi người đứng ở lối ra đều khiếp sợ.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Chi Minh Nguyệt vô cùng kinh ngạc: “Tôi chỉ bắn trúng một cây tuyết tùng thôi.”

“Là rễ cây.” Triệu Ly Nông nhìn cây tuyết tùng ở hai bên đường xa xa, đột nhiên nói.

“Cái gì?” Chi Minh Nguyệt nghe không rõ.

Triệu Ly Nông chậm rãi nói: “Rễ của những tuyết tùng này nên được kết nối với nhau.”

Trước khi mọi người kịp phản ứng, Diệp Trường Minh đã rút súng, bắn hai phát liên tiếp, đánh trúng hai cây tuyết tùng lúc trước đã lấy mẫu.

Cũng như hiệu ứng domino, những cây tuyết tùng bên con đường uốn lượn này toàn bộ đều khô héo.

“Tại sao vừa bắt đầu… không khô héo toàn bộ?” Nghiêm Tĩnh Thủy khó hiểu.

Triệu Ly Nông: “Đào lên thì sẽ biết.”

Các đội viên của đội số 0 mang theo xẻng công binh, bắt đầu đào rễ cây.

Không phải bắt đầu lại từ đầu, mà là đào gần với những cây tuyết tùng khô héo do bị trúng đạn.

Mọi người một đêm không ngủ, đến khoảng 5 giờ 30 phút sáng, những gốc cây tuyết tùng khô héo ở hai bên đường bị trúng đạn cuối cùng cũng được đào lên toàn bộ, để lộ ra cả bộ rễ phía dưới.

“Đây là một loại dị biến mới sao?” Đồng Đồng nhìn chằm chằm rễ cây xoắn xuýt kết nối lại với nhau thì hỏi.

Ngoại trừ cây tuyết tùng bị khô héo trong lần bắn đầu tiên, rễ của nó cùng với rễ của cây tuyết tùng ở cả hai bên đường đã bị đứt đoạn, rễ của cây tuyết tùng ở phía bên kia đều được kết nối chặt chẽ với nhau.

Nghiêm Tĩnh Thủy đứng ở giữa, nhìn những bộ rễ nối liền với nhau, rồi nhìn hai bộ rễ cây tuyết tùng duy nhất bị gãy, trên mặt lộ ra vẻ bối rối, cô ấy không quên Chi Minh Nguyệt nói rằng cũng có cây tuyết tùng do thám ở chỗ tháp tín hiệu, nhưng khoảng cách hai nơi quá xa, không thể kết nối với nhau.

“Có thứ gì đó đã đào tẩu.” Triệu Ly Nông hầu như xuất phát từ trực giác nói.

Những cây tuyết tùng này chỉ là những cây tuyết tùng bình thường. Có thứ gì đó đang thao túng bọn chúng, ở phát súng đầu tiên, đã có ý đồ tự cắt bỏ bộ rễ để cứu trợ, nhưng sau đó đã trực tiếp từ bỏ những cây tuyết tùng này, vì thế những bộ rễ cây tuyết tùng này vẫn còn kết nối lại với nhau, và bởi vì một viên đạn, toàn bộ đã bị diệt vong.

Gió đêm thổi qua, các đội viên của đội số 0 vừa mới đào hố xong đã đổ một thân mồ hôi, khi nghe thấy những lời này của Triệu Ly Nông, chẳng biết vì sao lại cảm thấy ớn lạnh cả người.

— cái gì là có thứ gì đó đã đào tẩu?

Triệu Ly Nông đã chuyển chủ đề, cô nhìn cây hoa gỗ lim ở bờ ruộng cách đó không xa: “Tôi muốn đào cái cây đó.”

“Em muốn chị … ừm?” Ngụy Lệ không biết ở đâu móc ra một khẩu súng, ở trước mặt Triệu Ly Nông ra hiệu chỉ về phía cây hoa gỗ lim.

“Chỉ là muốn xem gốc rễ của nó có gì khác thường hay không thôi.” Triệu Ly Nông cụp mắt nói, mặc kệ có phải cùng một thế giới hay không, ngôi làng ở Khâu Thành này đã bị cô phá hủy.

Cuối cùng, Diệp Trường Minh đã mang theo một vài đội viên, ở xung quanh cây hoa gỗ lim bắt đầu đào lên.

Rễ của cây này cực kỳ sâu, nhưng mới đào được chưa đến nửa thước, Triệu Ly Nông không nhịn được lùi về phía sau một bước, dời ánh mắt.

— trống không.

Không có hũ rượu năm đó do chính cô và sư huynh cùng chôn xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK