Chương 76: Giáo sư [06] Bạn học Tỉnh Túc, truyền thuyết dân gian
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Sau khi Mặc Khuynh đứng hạng nhất và đoạt được giải đặc biệt, sự chỉ trích khinh thường trong trường học với cô đã ít đi rất nhiều.
Sắp đến kỳ thi đại học, mọi người đều muốn chuyên tâm học tập.
Thời gian nghỉ giải lao giữa giờ, trong lớp học vẫn cực kỳ yên tĩnh, mỗi người đều tập trung làm đề của mình.
Hai tiết cuối cùng của buổi sáng là tiết ngữ văn, Tống Nhất Nguyên vào lớp sớm năm phút, quét mắt một vòng, cuối cùng đi thẳng đến bàn cạnh cửa sổ - cũng chính là khu mà Mặc Khuynh ngồi.
Anh ta đến tìm Giang Tề Ngật.
"Thầy Tống."
Tuy Tống Nhất Nguyên trong mắt Giang Tề Ngật là một vị thầy giáo cực kỳ thiên vị Mặc Khuynh, nhưng đại trượng phu khoan hồng độ lượng, cậu ta sẽ không vì lý do đó mà tỏ ra bất kính với Tống Nhất Nguyên.
Tống Nhất Nguyên nhíu mày, hỏi: "Hôm nay Tỉnh Túc lại không đi học, em có biết nguyên nhân vì sao không?"
Giang Tề Ngật hơi ngạc nhiên: "Cậu ta xin nghỉ ốm rồi mà ạ?"
"Mấy hôm trước thầy còn thấy em ấy khỏe như trâu chạy trên sân bóng, hôm sau đã xin nghỉ ốm rồi, mà nghỉ là nghỉ liền một tuần." Tống Nhất Nguyên hỏi, "Quan hệ của em và em ấy tốt lắm mà, liệu có nội tình gì không?"
Giang Tề Ngật mù tịt lắc đầu: "Em không thấy cậu ta nói gì ạ."
Tống Nhất Nguyên quan sát cậu ta: "Thật không có?"
Giang Tề Ngật gật đầu chắc nịch: "Không có."
"Được." Tống Nhất Nguyên gật đầu, không truy hỏi nữa.
"Thầy lo ông bố cờ bạc kia của cậu ta ạ?" Giang Tề Ngật suy nghĩ một chút, chợt tỉnh ngộ nói, "Đúng là cậu ta từng bị ông bố bợm rượu của mình đánh, nhưng đó là là ba năm trước rồi, bây giờ ông ta muốn động thủ thì chỉ có bị cậu ta đánh lại thôi."
Tống Nhất Nguyên vẫn còn lo lắng, nhưng chỉ đành cố nhịn xuống, nói: "Được rồi."
"Nói ai thế ạ?"
Giữa mùa đông lạnh giá, Thẩm Kỳ vậy mà cắn một cây kem đi tới, tay còn cầm hai cái khác, chia cho Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng mỗi người một cái.
Giang Tề Ngật nhìn cô ấy, trong mắt có lên án.
Thẩm Kỳ xòe tay, biểu thị không có phần của cậu.
"Trời đang lạnh ít ăn mấy cái này thôi." Tống Nhất Nguyên nói một câu quan tâm, sau đó trả lời Thẩm Kỳ, "Thầy với em ấy đang nói về Tỉnh Túc."
Thẩm Kỳ dùng chân kéo ghế, ngồi xuống, trong mắt thoáng nét nghi hoặc: "Cậu ta học ở khóa trước mà ạ?"
Tống Nhất Nguyên giải thích: "Năm ngoái cậu ta không đi thi, học lại."
Thẩm Kỳ hỏi: "Vì sao?"
Tống Nhất Nguyên nói: "Bị người ta đánh nhập viện, bỏ lỡ mất cuộc thi vào đại học. Năm nay học lại trùng hợp vào lớp ta."
Thẩm Kỳ: "Ồ."
Thẩm Kỳ cũng đã đi học lại được một hai tháng, nhưng không quan sát các bạn cùng khóa, càng không phát hiện ra sự tồn tại của Tỉnh Túc.
"Ngày trước em quen Tỉnh Túc à?" Tống Nhất Nguyên chợt hỏi.
"Cậu ta thường hay lảng vảng ở ngõ Ly Tử, em có gặp mấy lần." Thẩm Kỳ không giấu diếm, thật thà trả lời. Nói xong, cô cắn một miếng kem, thấy Tống Nhất Nguyên nhe răng trợn mắt.
Tuổi trẻ tốt thật.
Tống Nhất Nguyên lại nhìn sang Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng vừa ăn kem vừa đọc sách bên cạnh, lắc lắc đầu, thở dài đi lên bục giảng.
*
Bầu trời chẳng mấy đã tối đen.
Tan học, sân trường nhanh chóng bị sự yên tĩnh bao trùm. Mặc Khuynh đeo ba lô đi ra khỏi tòa lớp học, tay cầm một tờ danh sách ghi tên các cuốn sách cần mua, dựa vào ánh đèn đường mà đọc.
Một chiếc xe đi ngang qua, bóp còi hai tiếng rồi dừng lại.
Mặc Khuynh dừng chân.
Sau đó, cửa kính xe hạ xuống, Tống Nhất Nguyên ló đầu ra: "Em vẫn chưa về à?"
"Tìm thầy Chương giải đáp mấy câu hỏi."
Thầy Chương, giáo viên lịch sử. Từ sau khi cuộc thi toán mô hình kết thúc, Mặc Khuynh lại quay về với những cuốn sách lịch sử của mình, rảnh rỗi là lại đến tìm thầy Chương.
"Bành Trung đến đón em à?"
"Không bảo anh ta đến."
Tống Nhất Nguyên nhìn đồng hồ, gọi: "Lên xe đi, thầy đưa em đến trạm tàu điện ngầm."
Mặc Khuynh không từ chối, gấp tờ giấy kia làm bốn rồi đi đến cạnh cửa ghế lái phụ, mở cửa xe ngồi vào.
Tống Nhất Nguyên khởi động xe, tò mò hỏi: "Em vẫn đang tra vị cố nhân kia à?"
"Ừm."
"Ai thế?"
"Thầy không biết."
Tống Nhất Nguyên không tỏ ra thất vọng, tự cười bản thân: "Được rồi, tò mò không đúng chỗ."
Mặc Khuynh cài xong dây an toàn, thuận miệng hỏi: "Sao giờ thầy mới về?"
"Tăng ca đó, thành tích của ủy viên học tập giảm sút, phụ huynh gọi điện thoại phân tích một tiếng đồng hồ. Đủ mệt." Tống Nhất Nguyên nói, "Lát nữa còn phải đi thăm gia đình của học sinh, có khi nửa đêm mới về đến nhà."
"Thăm nhà ai?"
"Nhà Tỉnh Túc đó." Tống Nhất Nguyên chậc lưỡi một cái, "Thằng nhóc này xin nghỉ ốm cũng gần một tuần rồi, thầy đến ngó cái xem sao. Em biết cậu ta rồi nhỉ?"
"Ừm."
Sáng nay lúc Tống Nhất Nguyên, Giang Tề Ngật và Thẩm Kỳ nói chuyện, Mặc Khuynh tuy im lặng ngồi một chỗ nhưng đều đã nghe được.
Tống Nhất Nguyên than thở: "Không một ai khiến thầy bớt lo."
Suy nghĩ hai giây, Mặc Khuynh híp mắt nhìn tuyết rơi đầy trời, không nhanh không chậm nói: "Tôi đi với thầy."
"Hả?" Tống Nhất Nguyên cực kỳ ngạc nhiên hỏi lại, "Em đi làm gì?"
"Quan tâm bạn học." Mặc Khuynh thuận miệng tìm một lý do đối phó.
Tống Nhất Nguyên liếm liếm môi, như đang nhìn ma quỷ mà đánh giá Mặc Khuynh: "Em quen biết em ấy không mà cái gì quan với chả tâm?"
"Tất cả những học sinh lang thang ở ngõ Ly Tử đều khiến tôi có hứng thú." Mặc Khuynh mở một cuốn sách, không nhanh không chậm mở trang đã đánh dấu từ trước, "Lái xe của thầy đi."
Tống Nhất Nguyên tâm tình phức tạp.
Không lâu sau, anh ta cho xe dừng lại.
Mặc Khuynh nhấc mí mắt, nghiêng đầu nhìn anh ta.
Tống Nhất Nguyên nhìn dãy hàng quán bên đường, hỏi: "Em có đói không?"
Mặc Khuynh: "... Đi mua đi."
Tống Nhất Nguyên đi mua đồ ăn, hai người ngồi trên xe giải quyết xong vấn đề no ấm, sau đó Tống Nhất Nguyên tiếp tục lái xe, tiến thẳng đến nhà của Tỉnh Túc.
Nửa tiếng sau, khung cảnh hai bên đường bắt đầu từ các tòa nhà cao tầng biến thành nhà cửa lụp xụp, đường lớn rộng rãi bằng phẳng cũng biến thành đường nhỏ gạch đá xóc nảy, chỉ vừa đủ cho hai chiếc xe.
"Đây là đâu?" Mặc Khuynh bị khung cảnh bên ngoài hấp dẫn.
"Thôn trong thành, chỗ này trước đây là nông thôn." Tống Nhất Nguyên nói, "Ba của Tỉnh Túc ham mê cờ bạc, năm năm trước ông ta bán sạch nhà xe, vợ thì bỏ đi. Ông ta không có tiền, bèn mang theo Tỉnh Túc đến đây ở, tiền thuê nhà ở đây rẻ."
Mặc Khuynh một tay chống cằm: "Ồ."
"Giang Tề Ngật nói Tỉnh Túc tự làm thêm kiếm tiền đi học, mà người ba kia một đồng cũng không có cho em ấy."
Mặc Khuynh nói: "Hơn Mẫn Sưởng đôi chút."
Tống Nhất Nguyên ngẩn ra, sau đó lắc đầu nói: "Không so được, không phải ai cũng có năng lực như Mẫn Sưởng."
Chỉ với năng lực học tập, người bình thường đã không thể so với Mẫn Sưởng. Mà giống với Mặc Khuynh và Thẩm Kỳ, Mẫn Sưởng có một bộ não vượt trội, khả năng lý giải tốt, đều là năng lực trời ban khó có người có thể so sánh.
Mặc Khuynh không ừ hử.
Rất nhanh, Tống Nhất Nguyên cho xe dừng ở bên ngoài một tòa nhà ba tầng tự xây.
Anh ta nhìn lên tầng hai, phát hiện có phòng nào đó sáng đèn, bèn nói: "Chắc là đang ở nhà. Em có muốn lên cùng luôn không?"
"Ừm."
Mặc Khuynh gấp sách lại.
Mở cửa xe, gió tuyết ù ù ập đến khiến Mặc Khuynh hơi híp mắt lại. Tuyết đã dày hơn, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống thấp.
Tống Nhất Nguyên khoác áo choàng dài, xuống xe vẫn bị gió lạnh thổi cho run cầm cập. Anh ta đóng cửa xe, nhìn thấy Mặc Khuynh ăn mặc hết sức phong phanh lại không chớp mắt lấy một cái, nhăn mày hỏi: "Em không lạnh hả?"
"Không lạnh."
Không lạnh thì không lạnh.
Dù sao Mặc Khuynh ở trong mắt Tống Nhất Nguyên cũng không phải người thường.
"Trên tầng hai." Tống Nhất Nguyên nhìn cầu thang trước mắt, "Lên thẳng đó thôi."
Tìm đến một cánh cửa, Tống Nhất Nguyên cẩn thận so sánh với địa chỉ đã ghi lại, sau đó cuộn tay gõ lên.
"Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc, cốc cốc..."
Căn phòng vốn còn sáng đèn bỗng tối om, bên trong thấp thoáng truyền đến tiếng lạch cạch va chạm.
Tống Nhất Nguyên hơi ngừng lại, không hiểu ra làm sao, mù mờ quay sang hỏi Mặc Khuynh: "Sao lại tắt đèn rồi?"
"Rất rõ ràng," Mặc Khuynh xoay khớp cổ, lùi về sau một bước, "Thiếu nợ quá nhiều, muốn chạy."
Tống Nhất Nguyên ngây người, có dự cảm không lành, lên tiếng: "Em muốn làm g--"
Lời còn chưa dứt, đã thấy Mặc Khuynh giơ chân đá cửa lớn, sau đó "rầm" một tiếng, cánh cửa trước mắt bung ra, đập vào tường.
Tiếp theo, Mặc Khuynh thong thả bước vào cửa.
Tống Nhất Nguyên đứng sững sờ tại chỗ nửa giây, cả người tê dại, sau đó không nói gì đi theo sau Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh đi thẳng vào phòng ngủ.
Lúc Tống Nhất Nguyên theo đến cửa phòng ngủ, chợt thấy một bóng người đã trèo lên cửa sổ, mà Mặc Khuynh nhanh như một tia chớp phóng đến, bắt được cổ áo của kẻ chuẩn bị nhảy xuống, trực tiếp kéo người về, ném xuống đất.
Sau đó, chính là một chuỗi kêu gào thảm thiết.
"..."
Nội tâm Tống Nhất Nguyên cũng tuyệt vọng không kém tiếng kêu gào này.
- - Bát cơm của anh ta sắp bị đập vỡ rồi.
"Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng, chờ tôi có tiền lập tức sẽ..." Một người đàn ông trung niên nằm úp sấp trên mặt đất không ngừng xin tha, còn không dám ngẩng đầu nhìn Mặc Khuynh một cái.
Trong phòng tối đen như mực.
Mặc Khuynh đứng bên cạnh người đàn ông trung niên kia, gió từ cửa số tiến vào thổi bay một góc áo đồng phục của cô. Cô lành lạnh nhìn người nằm bò trên đất.
"Nghe nói con trai ông có tiền," Mặc Khuynh như một tên sát thủ không có tình người, giọng điệu ngoan độc, "Cậu ta ở đâu?"
Người đàn ông trung niên nghe thấy tiếng của cô thì hơi ngẩn ra: "Là nữ sao..."
Không chờ ông ta nói xong, Mặc Khuynh khom người, đè đầu ông ta áp lên mặt đất, ép thành một cái bánh.
Mặc Khuynh lạnh giọng hỏi: "Có nói không?"
"Tôi nói tôi nói." Ông ta tức thì run rẩy, vội vàng nói, "Mấy ngày nay nó đi sớm về muộn, nhưng tôi biết nó ở Cửu Tầng Đài trong ngõ Ly Tử. Đó là một hiệu sách."
"Tốt nhất là ông không nói láo."
Bỏ lại một câu đó, Mặc Khuynh thả ông ta xuống.
Thế nhưng, ngay lúc người đàn ông trung niên định tiếp tục xin tha, Mặc Khuynh cầm con dao đâm phập xuống bên cạnh cổ ông ta, người kia ngây ra một giây, ngất xỉu tại chỗ.
Chán ghét phải nhìn người đàn ông một thân đều là mùi rượu này thêm một giây, Mặc Khuynh đứng lên, nhìn ra cửa, sau đó bước tới, nói: "Đi thôi, Cửu Tầng Đài."
"Em như thế, không quá thích hợp đâu..." Tống Nhất Nguyên đang đau đầu phải viết nhật ký quan sát thế nào.
"Thầy hy vọng một kẻ nghiện cờ bạc sẽ nhiệt tình tiếp đón mình à?" Mặc Khuynh xoay xoay cổ tay, lời ngay ý thẳng nói, "Thầy muốn ngồi xuống nói chuyện với ông ta, sẽ chỉ tạo cơ hội cho ông ta nắm được nhược điểm của mình. Kẻ đầu trọc không sợ bị nắm tóc, một khi thầy chọc cho ông ta không vui, ông ta có thể khiến thầy mất bát cơm."
"Em nói cũng không sai." Tống Nhất Nguyên bị cô thuyết phục rồi.
Tuy là thủ đoạn của Mặc Khuynh quá mức thô bạo, nhưng dù sao Mặc Khuynh cũng đã đóng vai "chủ nợ", không rêu rao công khai thân phận, anh ta hoàn toàn không cần lo đến phiền phức sau này.
Ngoài ra, lúc Mặc Khuynh hỏi tung tích của Tỉnh Túc, cũng là đi theo hướng "chủ nợ" đi đòi tiền.
Tránh cho ba của Tỉnh Túc sau khi bị ăn đánh, chờ cậu ta về nhà lại đổ mọi lỗi lầm cho cậu ta rồi động chân động tay với Tỉnh Túc.
- - Không ngờ Mặc Khuynh chỉ trong khoảng thời gian ngắn như thế đã có thể suy xét mọi việc chu toàn.
Suy ngẫm một phen xong, Tống Nhất Nguyên quyết định sẽ khen Mặc Khuynh trong nhật ký quan sát.
(*):))))) buồn cười quá, ai rồi cũng phải bại trước lão tổ tông thôi
*
Lúc về đến xe đã gần tám giờ.
Tống Nhất Nguyên cài dây an toàn xong, hỏi: "Em còn muốn cùng đến ngõ Ly Tử không?"
"Đi."
"Giang Khắc sẽ không nói gì em đó chứ?"
"Không đâu."
"Anh ta khoan dung với em thật đấy."
Tống Nhất Nguyên không hề suy nghĩ sâu xa, Giang Khắc không phải người của căn cứ số 08, vì sao lại đối xử tốt với Mặc Khuynh như thế.
Lẽ nào đúng như lời Hoắc Tư nói -- Giang Khắc trúng tà rồi?
Ném vấn đề này ra sau đầu, Tống Nhất Nguyên lái xe đến ngõ Ly Tử.
Nơi này cách rất gần ngõ Ly Tử, không đến hai mươi phút sau, Tống Nhất Nguyên theo chỉ dẫn đi vào ngõ Ly Tử, lại luồn lách hơn nửa vòng, cuối cùng mới thấy được bảng hiệu "Cửu Tầng Đài."
Đây là một hiệu sách hai tầng, bên ngoài treo một bảng hiệu bằng gỗ, dùng bút lông viết lên, trời đã hoàn toàn tối đen, chỉ có thể dựa vào ánh đèn neon mà miễn cưỡng đọc được.
Tống Nhất Nguyên lòng vòng mãi mới tìm được bảng hiệu này.
"Đến rồi." Tống Nhất Nguyên khẽ thở phào một hơi.
"Xuống xe."
Mặc Khuynh giống như đang phân phó người dưới trướng làm việc, thản nhiên bỏ lại hai chữ rồi đẩy cửa bước xuống.
Tống Nhất Nguyên ôm trán thở dài, theo Mặc Khuynh đi xuống.
Vào đến cửa, bên trong im lặng như tờ, không nghe thấy tiếng người. Quét mắt một vòng, Mặc Khuynh phát hiện tầng một không có một bóng dáng khách đến mua hàng, chỉ có một người sống đang ngồi ở quầy lễ tân đọc sách.
Đó là một người đàn ông lớn tuổi đã hơn năm mươi, tóc điểm hoa râm, nuôi bộ râu dài, nhìn qua khá có phong thái của kẻ hiền đọc sách.
"Đến mua sách hả?" Nhìn thấy Mặc Khuynh và Tống Nhất Nguyên, ông ấy đặt sách xuống, nói với hai người, "Tầng một là sách giáo khoa, sách phụ đạo, sách bán chạy, tầng hai là các tác phẩm nổi tiếng trong và nước ngoài, còn có sách cổ."
Lần này thì Tống Nhất Nguyên tranh đi trước, chủ động nói ra mục đích đến đây: "Xin chào, chúng tôi tìm người."
"Tìm Tỉnh Túc hả?" Ánh mắt của ông ấy dừng trên đồng phục Mặc Khuynh đang mặc, nghi hoặc hỏi, "Hai người là?"
Tống Nhất Nguyên giới thiệu: "Tôi là chủ nhiệm lớp của em ấy, tên là Tống Nhất Nguyên, em ấy là học sinh cùng lớp."
"Là thế à, vì chuyện đi học của cậu ta đúng không?" Ông ấy khẽ thở ra một hơi, giọng nói ôn hòa, "Nó ở tầng hai ấy, vì một truyền thuyết dân gian nên ở lì lại đây mấy ngày rồi."
Nói xong, ông ấy khoát khoát tay: "Mau lên đó đưa nó đi đi, nếu không tinh thần cũng sắp không bình thường luôn rồi."
"Được."
Tống Nhất Nguyên gật đầu, đang định đi lên tầng hai.
Nhưng mà Mặc Khuynh lại đứng tại chỗ, hỏi ông ấy: "Truyền thuyết dân gian gì?"