Đầy tớ Tiêu khẽ nhếch môi một tay cầm tài liệu, một tay thận trọng kéo qua người nào đó ngồi ở trên đùi anh.
Tùy Ức ngoan ngoãn ngồi lên, ôm cổ Tiêu Tử Uyên, cười hì hì nói,"Ông xã, em mang thai rồi!"
Tiêu Tử Uyên tầm mắt vẫn như cũ dừng lại trên tài liệu, còn thuận tay lật sang tờ khác, vẻ mặt lạnh nhạt lòng không yên trả lời, "Ừ."
Tùy Ức cau mày, "Em mang thai anh không phải vui mừng sao? Tại sao anh một chút phản ứng cũng không có? Anh không yêu em và con à?"
Tiêu Tử Uyên, ". . . . . ."
Tùy Ức cắn môi mặt uất ức, "Đàn ông đúng thật là hay thay đổi, trước sau hôn nhân khác nhau!"
Tiêu Tử Uyên mặt bất đắc dĩ đưa tay lên ôm chặt mặt Tùy Ức, "Bà xã, tháng sau em sinh rồi, chẳng lẽ còn muốn anh giả bộ vui mừng sao?"