Bàn tay vuốt dần lên dấu chu sa xinh đẹp, khóe môi Mộc Ly khẽ cười lạnh nhạt, xem ra bùa hộ mệnh phải chờ một thời gian mới được sử dụng của nàng cũng đã phát huy tác dụng!
Thong thả bước tới hoàng cung, thoáng cái nàng đã xuyên vào Nhan Khuynh Thành được hai tháng, hôm nay khó khăn lắm Mộc Ly mới được thoải mái một chút. Lúc trước ở trong cung luôn phải lo lắng đề phòng đám phi tử của Vũ Tiêu Nhiên có âm thầm sử dụng âm mưu quỷ kế để hãm hại mình không. Hôm nay thì khác, giờ nàng không phải Tây cung Hoàng Hậu, hơn nữa chuyện của Nhan Phong chắc sẽ nhanh thôi, nghĩ đến không lâu nữa có thể thoát khỏi cái nhà giam này, tâm trạng của Mộc Ly rất tốt.
Nhưng mọi chuyện sẽ dễ dàng như tưởng tượng của Mộc Ly sao? Điểm ấy chúng ta ai cũng không biết rõ được, dù sao, người tính không bằng trời tính!
Sau khi thuần thục trèo qua Tây Môn tường, Mộc Ly tránh cẩm y vệ, lẻn vào Tương Tư các từ cửa sau, trong các mơ hồ có thể thấy được ngọn đèn dầu Mộc Ly cố ý đốt.
“Cuối cùng nàng cũng trở lại.” Mộc Ly vừa đẩy cửa vào, bên trong truyền đến một giọng nói trầm ấm. Ngẩng đầu, nàng thấy một nam tử đang dựa vào cạnh cửa, đôi mắt đen sâu như bảo thạch mang theo ánh sáng tà tứ nhìn Mộc Ly.
Mộc Ly kinh ngạc, là hắn? Hắn ta đến làm gì chứ?
“Ngươi đang đợi ta? Có chuyện gì à?” Nhíu mày, Mộc Ly rót hai ly trà, một chén tự mình uống cạn, một chén thì đưa cho nam tử kia: “Không có cái gì ngon, trước uống ly trà nóng.”
Ngữ khí như vậy, giống như họ sớm đã biết nhau, thực ra thì không phải vậy.
“Sao? Không có việc gì thì ta không được đến tìm nàng sao? Mà hình như nàng không kinh ngạc khi thấy ta xuất hiện?” Nam tử nhận lấy ly trà Mộc Ly đưa, nhìn khuôn mặt bình tĩnh không một gợn sóng của nàng, quả nhiên là nàng, nữ tử vừa lớn mật lại vừa đặc biệt.