Mục lục
Phàm Tiên Chi Lữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ầm!

Phạm Ngọc định chạy qua cứu trợ thì một lực lượng đè ép đánh tới khiến hắn phải dừng lại. Hắn quay sang phía con Vua Mác Thú, đôi mắt loé lên lửa giận.

Chính trường hấp dẫn của nó đã ép hắn lại. Do vậy Phạm Ngọc phải sử dụng trường hấp dẫn của bản thân lên chống đỡ. Hắn chỉ có thể chạy đến chỗ đồng bạn khi đã triệt tiêu được sức đè ép hấp dẫn từ đối thủ. Điều này hiện tại còn chưa làm được.

Bên kia đám Trần Uy sau khi tách ra khỏi mấy con Mác Thú thì lo lắng chạy tới. Trên người cả đám ít nhiều đã xuất hiện vết thương cho thấy chiến đấu vô cùng ác liệt.

- Bỉnh?? Cậu không sao chứ?

Đào Văn Quang là người tiến lên đỡ Hoàng Văn Bỉnh dậy. Vừa chạm vào người bạn hắn lập tức cảm thấy nghiêm trọng. Từ trên người Hoàng Văn Bỉnh máu đã ngừng chảy nhưng thân thể mềm nhũn, mặt mày tím tái, đã còn rất ít sinh khí. Hắn lo lắng hỏi ra một câu rất ngây ngô.

- Mau, cho cậu ta uống thứ này!

Nguyễn Đức Khoa từ đám người đứng xung quanh tiến lên xoè tay ra. Trong tay hắn là một viên thuốc có màu trong suốt như thuỷ tinh. Mấy người khác nhìn thấy nó thì tỏ vẻ ngạc nhiên và vui mừng cùng gấp gáp.

- Thuốc chữa thương Thuỷ Tinh Dược của tập đoàn Lạc Hồng, tốt quá, mau cho cậu ấy uống đi.

Trần Uy bên cạnh thúc giục. Đồng thời hắn, Minh Châu và Nguyễn Đức Khoa rất ăn ý triển khai trường hấp dẫn của bản thân nhằm ngăn lại bọn Mác Thú.

Phía bên ngoài khoảng cách mấy chục mét bọn Mác Thú tức tối bị ngăn cách. Đôi mắt chúng hiện lên vẻ hằn học định lao tới nhưng rõ ràng chúng bị cản lại.

Tập đoàn Lạc Hồng là một tập đoàn vô cùng lớn xếp thứ ba sau Thiên Võng Thương hội và Tập đoàn Ám Minh. Họ có mặt ở rất nhiều lĩnh vực như sản xuất khí hạm, xe bay, dược tễ... Đây là một loại thuốc chữa thương cao cấp của họ sản xuất. Sản phẩm hiệu Lạc Hồng thì không cần nghi ngờ về phẩm chất của nó. Tất nhiên giá cả của chúng cũng vô cùng đắt đỏ. Như viên thuốc màu xanh này tất cả đều biết là một loại thuốc chữa thương rất nổi tiếng có tên Thuỷ Tinh Dược. Hiệu quả chữa thương có thể liền gân, tái tạo xương cốt, cơ nhục bịt hư tổn. Giá của nó tận một trăm ngàn Vũ Trụ Tinh một viên.

Thuốc này chỉ những gia đình giàu có mới mua nổi. Còn những người khác thì đừng mơ tới. Nhà Nguyễn Đức Khoa có thể chi xài cho thứ này nhưng hiển nhiên cũng rất hạn chế.

Đào Văn Quang không dám chậm trễ nhanh chóng chụp lấy viên thuốc. Sau đó hắn nhẹ nhàng cạy miệng Hoàng Văn Bỉnh ra nhét thuốc vào. Tên này đã hầu như chết nửa cái mạng, ngay cả mở miệng cũng không được.

- Xuỳ Xuỳ.

Viên thuốc vừa đi vào trong miệng thì chốc lát sắc mặt Hoàng Văn Bỉnh đã có biến chuyển tốt hơn. Một lúc sau quanh người hắn bỗng xuất hiện một tầng khí mờ mờ màu nước biển. Thân thể hắn cũng từ từ được đền bù khí huyết. Các vết thương bằng tốc độ mắt thường có thể thấy đang tự lành lại. Đây là điểm đặc biệt khi sử dụng viên thuốc này.

Thuỷ Tinh Dược được điều chế từ một loại vật chất đặc biệt chỉ có trên Thuỷ Tinh. Loại vật chất này có đặc điểm đó là tính sinh sôi rất mạnh. Nó có thể thúc đẩy phục hồi sinh mệnh lực, kích thích sự tăng lên của hoạt tính tế bào. Do vậy nó là một loại thuốc trị thương vô cùng hiệu quả.

Chỉ cần còn một chút hơi thở là hầu như có thể dùng Thuỷ Tinh Dược chữa khỏi. Nhưng một điểm quan trọng khác là sản lượng của loại vật chất kia rất hạn chế, khai thác cũng khó khăn. Vì thế Thuỷ Tinh Dược trở thành một loại thuốc hiếm và đắt đỏ.

- Tôi... không sao rồi. Cám ơn cậu. Cám ơn mọi người.

Sau một lúc uống thuốc, Hoàng Văn Bỉnh cũng cựa quậy được thân mình. Hắn được Đào Văn Quang đỡ ngồi dậy nhìn về phía mọi người khó khăn nói. Ánh mắt hắn nhìn về phía Nguyễn Đức Khoa đầy cảm kích. Nguyễn Đức Khoa thấy thế cũng gật đầu.

Mấy người còn lại thấy vậy như trút đi một tảng đá lớn trong lòng.

- Mọi người, tôi phải rời khỏi đây.

Vừa lấy lại chút hơi sức, Hoàng Văn Bỉnh cầm lên thiết bị truyền tín. Cảm nhận khí lạnh từ kim loại phát ra hắn khó khăn nói.

Thiết bị truyền tín đều làm từ kim loại cấp F2, hàm lượng công nghệ kỹ thuật rất cao, giá trị quý hiếm. Nó thuộc về chế tạo bí mật của quân đội chỉ được dùng cho các loại nhiệm vụ của chiến sĩ. Còn công dân hàng ngày đều có một thiết bị đơn giản hơn là thẻ danh tín.

Trước khi vào Sa Mạc Tử Vong bọn họ đã được biết nếu muốn rời khỏi hoặc khi có nguy hiểm bị cưỡng ép phải rời khỏi thì phải dùng đến thiết bị truyền tín. Khi đó chỉ cần một tia ý niệm của người sở hữu hoặc một công kích đo được vượt tầm ngăn cản của chủ nhân, thiết bị truyền tín sẽ tự động kích hoạt mở ra chương trình giải thoát khỏi không gian này.

Đám Trần Uy thấy vậy thì trầm mặc. Có thể nói hành trình gian nan này nếu mang theo một người bị thương nặng như Hoàng Văn Bỉnh là điều không thể. Nhưng rõ ràng chia tay như thế này luôn có chút tiếc nuối.

- Tạm biệt. Chúc may mắn.

Hoàng Văn Bỉnh không hề do dự. Thiết bị truyền tình trên tay hắn dường như nhận được mệnh lệnh nào đó khẽ rung lên. Sau đó từ trên thiết bị này, một luồng ánh sáng màu xanh phát ra bao phủ lấy Hoàng Văn Bỉnh. Đồng thời một tia sáng laser phát ra vạch một khe nhỏ tại không gian phía trước. Thân hình Hoàng Văn Bỉnh bị một lực hút rất mạnh mẽ lôi vào trong cái khe hẹp đó rồi biến mất.

Không gian hồi phục bình thường, đám chiến đội Thăng Long quay qua nhìn nhau. Tất cả đều thấy cảm xúc phức tạp trong mắt đồng bạn. Cả đám khẽ cúi đầu, trong lòng cảm thán không thôi.

Đồng thời bọn họ cũng cảm nhận được nguy cơ thứ thiệt của đợt huấn luyện. Vừa rồi nếu không có Thuỷ Tinh dược của Nguyễn Đức Khoa thì rất có thể Hoàng Văn Bỉnh đã biến mất trên cõi đời này. Dù có được truyền trở về cũng chỉ là cái xác không hồn.

Mà Mác Thú chỉ là loại yếu nhất trong những thử thách tại Sa Mạc Tử Vong này. Điều đó cho thấy Hội đồng đã quyết tâm làm ra một chuyện chưa từ có trước đây.

- Các bạn, trong lòng mọi người chắc sẽ có chút oán trách và tức giận với hội đồng. Tôi nói đúng không?

Minh Châu bỗng nhẹ nhàng nói, thanh âm chân thành. Mấy người còn lại bao gồm cả Trần Uy nghe vậy tập trung nhìn lại, ánh mắt ngầm đồng ý. Quả thật bọn họ không hiểu nổi điều này. Khi nhìn thấy sự cấp bách của Hoàng Văn Bỉnh trước tử vong hồi nãy trong lòng cả đám đều hiện lên một tai tức giận.

- Các bạn hãy chú ý lắng nghe. Tôi sẽ nói rất nhanh.

Không đợi mọi người trả lời, Minh Châu lên tiếng.

- Như mọi người cũng biết sau tin tức đến từ Liên minh, sóng ngầm đã nổi lên ở toàn bộ bốn Liên bang và các thế lực lớn tại trái đất. Đạt được tư cách tán thành của Liên Minh Tinh Ngư đồng nghĩa với việc có thể tiếp xúc đến tầng cao hơn của Vũ trụ. Mang theo nó là tài nguyên, tri thức vô tận. Hầu như tất cả đều vận dụng hết khả năng để tận dụng cơ hội ngàn năm có một này. Đó sẽ là một điều tốt lành nếu không có hai chữ dã tâm.

Nghe Minh Châu nói cả đám đều ngầm đồng ý. Tin tức kia tạo ra một hồi chấn động cấp khủng bố. Với đa số người trái đất bình thường thì nó cũng chỉ là một tin tức vô cùng thú vị thôi nhưng với cao tầng của trái đất cũng như lực lượng chiến sĩ, tri thức đều biết đây là một quả siêu bom có thể phá nát sự yên bình của trái đất.

- Dã tâm có thể biến cơ hội quý hiếm này thành một hồi chiến tranh, một hồi thảm họa mà ngay cả hội đồng tối cao cũng không khống chế nổi. Mối nguy cơ này đến từ ngay trong nội bộ các thế lực, các Liên bang. Nam Thuỷ chúng ta cũng nằm trong đó. Tôi nói cho các bạn biết hai tin tức bí mật sau. Tin thứ nhất, Liên Bang Hy La, Liên Bang Tân Mỹ Anh, Liên Bang Đại Ấn Phi đã thành một chỉnh thể, không còn bị phân chia thế lực nữa.

- Hả?

Minh Châu nói đến đây cả đám sửng sốt bật lên thành tiếng. Tin tức này quá ghê gớm.

Trái đất tuy chia làm bốn Liên bang nhưng trên thực chất để thì quyền lực tối cao vẫn thuộc về Hội đồng tối cao Liên Minh địa cầu theo chế độ nguyên lão. Nhằm tạo ra sự cân bằng, ổn định và củng cố quyền khống chế nên ở các Liên Bang luôn được phân chia thành các thế lực nhỏ hơn như phân khu hoặc căn cứ riêng biệt. Như Xích Hoàng có hai phân khu, Hy La có hai giáo địa, Tân Mỹ Anh có ba căn cứ, còn Đại Ấn Phi phức tạp hơn có đến năm thành bang. Tất cả các thế lực nhỏ hơn này đều có hội đồng riêng độc lập với nhau nhưng cùng chung quyền khống chế bởi Hội đồng Liên minh tối cao.

Còn hội đồng Liên Bang chỉ mang tính tập hợp để phân chia tài nguyên, địa lý và xử lí các công việc đối ngoại khác.

Trong lịch sử chỉ có một lần các Liên Bang được chỉnh hợp đó là cách đây bảy ngàn năm khi thế giới đứng trước nguy cơ thế chiến lần thứ ba. Điều này đại biểu cho việc quyền lực của Liên Bang đã thoát khỏi sự khống chế của Hội đồng tối cao. Nó cũng đại biểu cho hội đồng có nguy cơ tan rã, trái đất bước vào nguy cơ bùng nổ chiến tranh để giành quyền bá chủ giữa các thế lực.

Thật không ngờ chuyện này lại tái hiện. Dường như có những thế lực ngầm vẫn luôn muốn điều khiển vận mệnh của trái đất. Nhất là không hề có dấu hiệu gì lớn nhưng rất nhanh chỉnh hợp như thế này thì quá chấn động.

- Thế lực bảo thủ?

Đào Văn Quang bỗng lên tiếng hỏi. Hắn là người thích đọc sách và tìm hiểu tri thức nhất nên cũng biết chút ít về điều này.

- Đúng!

Minh Châu nhanh gọn trả lời.

Cả đám còn lại nghe hai người nói cũng hiểu ra. Tất cả đều biết rằng mặc dù bên ngoài các Liên bang đều thuộc sự khống chế của hội đồng tối cao nhưng tự thân các Liên bang đều có những thế lực bảo thủ luôn muốn tách ly khỏi. Bọn họ luôn coi mình là dòng máu gốc rễ của mỗi Liên bang. Họ duy trì ý muốn chia tách trái đất, tìm về quyền lực khống chế toàn liên bang cho riêng mình.

Cỗ thế lực này rất mạnh mẽ nhưng thường hoạt động ngầm. Trong thời kì mà quyền lực của hội đồng tối cao đang như mặt trời giữa trưa thì chúng rút vào bóng tối. Hội đồng tối cao cũng từng có nhiều cuộc chiến, thanh trừng với chúng nhưng những thế lực này như những tôn giáo cổ xưa, thương thẩm thấu rất sâu khó mà truy tìm hết.

Vì sự ổn định của trái đất, hội đồng đành mắt nhắm mắt mở với chúng. Không ngờ bọn họ lại có thể nhanh chóng chỉnh hợp và khống chế các Liên bang nhanh như vậy. Nó cho thấy sự chuẩn bị rất nhiều năm rồi.

(Nguồn: VipTruyen.Vn)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK