Vệ Tây Lẫm V: Tôi chỉ muốn an tĩnh mà làm mỹ nam tử, thật sự.
"Đáng chết!" Tào Chính Huân hung hăng đẩy người đại diện đỡ gã ra, xụ mặt nói với đạo diễn, "Tôi không thoải mái, hôm nay không quay!"
Nói xong, gã xoay người liền đi.
Gã vừa đi, hiện trường quay phim liền bắt đầu ầm ĩ, bàn luận sôi nổi.
"Người vừa rồi là ai? Nhìn có chút quen mắt."
"Không biết a, đeo kính râm không thấy rõ mặt."
"Thân thủ cậu ấy cũng thật nhanh nhẹn, cậu ấy thật sự biết nhiều loại công phu như vậy sao?"
"Quá soái! Tôi quay lại hết rồi!"
……
Có người nói với chỉ đạo võ thuật: "Chỉ đạo Lưu, đồ đệ anh thật lợi hại."
Chỉ đạo võ thuật cười khổ một tiếng, "Mấy người thật sự cho rằng cậu ấy là đồ đệ tôi sao? Tôi căn bản không quen cậu ấy."
Đạo diễn không biết nghĩ cái gì, hai mắt lấp lánh sáng lên.
Người đại diện của Tống Tĩnh Tuyết đột nhiên nói: "Lúc trước hình như tôi nghe được có người gọi cậu ta là 'Tây Lẫm', chẳng lẽ là cậu ca sĩ nổi tiếng gần đây, Vệ Tây Lẫm?"
Đều là người giới giải trí, Tống Tĩnh Tuyết cũng có thấy qua Vệ Tây Lẫm trên báo chí, nhớ lại ngoại hình hắn một chút, gật gật đầu, "Đúng là có chút giống…… Chẳng lẽ thật là cậu ta?"
……
Vệ Tây Lẫm đang bị mấy người Diệp Quang Huy, Trịnh Nguy vây quanh.
"Tây Lẫm, sao ông biết võ công?"
"Toái tâm chưởng và Vịnh xuân quyền đều đã thấy trong TV, Hàng Long Thập Bát Chưởng là cái gì?"
"Tây Lẫm, ông quá lợi hại, nhất định phải chỉ giáo anh em mấy chiêu đó."
Ngay cả Dương Vân Chí ít nói nhất cũng rất hứng thú nhìn Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm không lay chuyển được bọn họ, đành phải nói: "Rồi rồi. Nhưng mà công phu không phải học xong là được, còn phải kiên trì luyện tập, nếu không học xong cũng chỉ là bình hoa."
Diệp Quang Huy vỗ ngực nói: "Không thành vấn đề, tới!"
Vệ Tây Lẫm nghẹn một ngụm, "Ngay bây giờ?"
Diệp Quang Huy cũng phản ứng lại, hiện tại đúng là không hợp, "Kia chờ trở về trường rồi nói."
Trên xe về trường, Diệp Quang Huy và Trịnh Nguy tôi một câu ông một câu thêm mắm dặm muối xào nấu lại kể cho các bạn học khác nghe, mọi người nghe thấy nhiệt huyết sôi trào, đều nói phải đi theo Vệ Tây Lẫm học công phu.
Chủ nhiệm lớp tỏ vẻ cạn lời, lắc đầu, lười đi để ý đám gấu con này.
Bạn học không được tận mắt chứng kiến đều tiếc nuối, một nữ sinh kinh hô: "A, mau xem, trên mạng có video!"
"Tôi xem, tôi xem!" Một người không mang di động sôi nổi tiến đến vây xem gần người có di động.
Vệ Tây Lẫm cũng lấy di động ra. Cái video này là bản hoàn chỉnh, có quay cả phần Tào Chính Huân giao thủ với chỉ đạo võ thuật, tiếng nói chuyện cũng rất rõ ràng. Tốc độ dân mạng rất nhanh, bên dưới đã có người phiên dịch đoạn đối thoại.
Tiếp theo Weibo Vệ Tây Lẫm liền chấn động.
Fan não tàn của Vệ Tây Lẫm: Nam thần mau xem video này! @ Vệ Tây Lẫm
Từ Từ: A a a ―― nam thần của ta thế mà lại biết công phu? Nhìn hoàn toàn không giống thùng rỗng.
Tôi là quản lý net: Hàng Long Thập Bát Chưởng, ta đệt, nghe có cảm giác thật là uy phong! Nam thần, cầu bản hoàn chỉnh! @ Vệ Tây Lẫm
540 là tôi: Tào Chính Huân thế mà dám nói Thái cực quyền là Hàn Quốc, một giây sau bị nam thần vả mặt!
Khăn lụa hồng nhạt: Nam thần quá soái!!!!!!!!
Hạ Vân: Thiếu đồ đệ không? @ Vệ Tây Lẫm
……
Vệ Tây Lẫm cười cười, ngón tay lướt nhanh đăng Weibo: 'Tôi chỉ muốn an tĩnh mà làm mỹ nam tử, thật sự.'
Trợn mắt: Anh là người an tĩnh √ mỹ nam tử √, thật sự √.
540 là tôi: Phụt ――
Tôi là quản lý net: Phụt ―― nam thần, nếu này như anh cũng xem như an tĩnh, như vậy chúng tôi tính là gì?
Fan não tàn của Vệ Tây Lẫm: Trợn mắt huynh nhận làm fan não tàn đệ nhị, tôi không dám nhận đệ nhất.
Từ Từ: Nam thần, anh là người an tĩnh √ mỹ nam tử √, thật sự √+1
Đám mây: Nam thần, anh là người an tĩnh √ mỹ nam tử √, thật sự √+10086
Các bạn học trên xe đều chú ý tới động tĩnh trên Weibo của Vệ Tây Lẫm, cười đùa không ngừng.
……
Tào Chính Huân gắt gao nhìn chằm chằm video đang phát trên màn hình máy tính, mặt trầm như nước.
"Thật là hắn. Vệ, Tây, Lẫm! Hắn cũng dám thừa nhận!"
Trong mắt gã xem ra, Vệ Tây Lẫm chỉ là một ca sĩ nho nhỏ mà thôi, fans bất quá cũng chỉ hai ngàn vạn, mà fans gã là bảy ngàn vạn. Vệ Tây Lẫm có tư cách gì so với gã?
"Cậu tính làm sao bây giờ?" Người đại diện hỏi.
Tào Chính Huân không chút để ý nói: "Hắn không phải ca sĩ sao? Nếu giọng bị phá, không biết sẽ thế nào."
"Cậu điên rồi? Nhỡ như bị phát hiện sẽ ngồi tù!" Người đại diện khiếp sợ, đồng thời ngực phát lạnh. Tào Chính Huân quá độc ác.
Tào Chính Huân không cho là đúng mà liếc mắt nhìn hắn, cười, "Anh biết tôi thích nhất câu nào của Hoa Hạ không? 'Có tiền có thể sai khiến ma quỷ'. Chúng ta không đích thân làm chuyện này, ai sẽ phát hiện?"
Người đại diện nửa ngày không nói gì.
……
Vệ Tây Lẫm nhanh chóng vứt sự kiện phát sinh trên núi ra sau đầu, vì sinh nhật hắn đã tới. Vừa sáng Cố Duyên Tranh đã nói qua rằng muốn tặng cho hắn một ngày sinh nhật khó quên, mấy ngày trước hắn liền ngóng trông ngày này, hơn nữa còn cố ý xin nghỉ một hôm. Học sinh cuối cấp muốn xin nghỉ thật không dễ dàng, cũng may chủ nhiệm lớp xét thấy hắn vẫn luôn là học sinh ba tốt mới phê chuẩn cho.
Tới sáng ngày 16 tháng 10, Vệ Tây Lẫm đang ngủ say, bị một trận hít thở không thông đánh thức, mở mắt ra, trước mắt là khuôn mặt quen thuộc phóng đại, "Còn muốn ngủ……"
Cố Duyên Tranh nhìn bộ dáng đứa nhỏ mơ mơ hồ hồ, hơi cong môi, hai tay ôm đầu hắn, lấy môi chặn môi, đầu lưỡi càn quét từng tấc một trong khoang miệng hắn, thẳng đến khi đứa nhỏ nghẹn đến mặt đỏ bừng mới thỏa mãn buông ra, giọng khàn khàn phun mấy chữ, "Bảo bối, sinh nhật vui vẻ, nên rời giường."
Vệ Tây Lẫm thở hổn hển, ánh mắt mê mang dần thanh tỉnh, dùng sức bấu lấy cổ nam nhân, xoay người đè y dưới thân, dùng hết kỹ năng hôn mình có với ý đồ muốn nam nhân cũng phải bị nghẹt thở như mình.
Cố Duyên Tranh cầu mà không được, vui vẻ tiếp chiêu.
Hai người ở trên giường lăn qua lộn lại, thật lâu sau mới tách ra, đều thở dốc.
Cố Duyên Tranh chật vật tránh đi ánh mắt trực tiếp mà lớn mật của đứa nhỏ, giọng gần như là rít từ kẽ răng, "Mau đứng lên, lại cọ tôi sẽ làm em ngay đấy!"
"Hôm nay chính là sinh nhật 'em'!" Vệ Tây Lẫm ngồi dậy, thả một nụ hôn gió về phía y, hai tay chống trên người bên cạnh, cúi người ra sau, đủng đỉnh nhún vai, cổ áo ngủ cũng vì vậy mở ra, tư thế dụ người.
Cố Duyên Tranh híp hai mắt, nhìn chằm chằm ngực hắn, giọng trầm ấm ách, "Tôi không ngại ăn sinh nhật trước."
Vệ Tây Lẫm cảm giác được nguy hiểm, lập tức thành thật, nhanh chóng nhảy xuống giường sửa sang lại áo ngủ, bước vào phòng tắm, 'Bùm' một tiếng, đóng cửa lại.
Rửa mặt xong vào nhà ăn, trên bàn cơm đặt bữa sáng ngon lành, còn nóng hôi hổi; bên cạnh bữa sáng đặt mấy tờ báo hôm nay, đều lật sẵn tới mục giải trí.
Cố Duyên Tranh vẫy tay, "Mau tới đây ăn sáng, ăn sáng xong ra ngoài."
Vệ Tây Lẫm đi qua, chân dài vừa nhấc, khóa ngồi trên đầu gối nam nhân, ôm cổ y cọ cọ, động tình vươn đầu lưỡi liếm liếm, "A Cố……"
Cố Duyên Tranh thở dốc vì kinh ngạc, cánh tay ấn eo hắn bỗng nhiên căng thẳng, ngoài mạnh trong yếu nói: "Ngoan một chút, đừng quấy!"
"Hôm nay chính là sinh nhật em." Vệ Tây Lẫm chính là muốn dính với y đấy, mềm mại dựa vào người y không chịu đứng dậy.
Cố Duyên Tranh lắc đầu, cầm món ăn lên, tự mình đút đứa nhỏ vẫn cứ làm nũng từ sau lúc rời giường tới giờ.
Vệ Tây Lẫm há mồm ăn luôn đồ ăn đưa đến miệng, cười xấu xa, ý bảo Cố Duyên Tranh cũng ăn. Hai người một bên cực lực xem nhẹ dao động của bộ vị nào đó dán vào nhau, một bên lại nhịn không được chú ý, dùng cảm giác ngọt ngào mà lại tra tấn người ngồi ăn, anh một ngụm em một ngụm mà ăn hết hai phần bữa sáng.
Khi nam nhân đi rửa chén, Vệ Tây Lẫm lật lướt qua mấy tờ báo.
Cố Duyên Tranh thu dọn xong, lấy ra một ít dụng cụ hoá trang, cải trang cho cả hai một lượt, để người khác không nhận ra bọn họ.
"Chúng ta đi đâu?" Ngồi yên ổn trên ghế phụ, Vệ Tây Lẫm hứng thú bừng bừng hỏi.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, không có gió, mây trên trời cũng ít. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe đáp trên người, ấm áp dào dạt. Là ngày thích hợp ra ngoài chơi.
"Tới rồi sẽ biết." Cố Duyên Tranh cười, tâm tình vô cùng tốt.
Ô tô dừng trước rạp chiếu phim, y nghiêm túc nói với đứa nhỏ: "Đi xem phim."
Vệ Tây Lẫm buồn cười, chủ động cầm tay y, cùng đi xếp hàng mua vé.
Cố Duyên Tranh nhìn thấy rất nhiều đôi tình nhân chỉ mua một ly Coca cùng một ly bắp rang, học theo. Vệ Tây Lẫm nhìn thấy rõ ràng, cảm thấy nam nhân bắt chước người khác rất rất đáng yêu.
Vệ Tây Lẫm không khát, phim đã chiếu hơn mười phút cũng không đụng đến ly Coca. Cố Duyên Tranh hơi nhíu mày, cầm lấy ly Coca đưa đến bên miệng đứa nhỏ, chờ đứa nhỏ uống một ngụm xong, y cũng uống một ngụm ngay chính vị trí đứa nhỏ vừa uống, bên môi tràn ra một nụ cười có chút si ngốc.
Vệ Tây Lẫm liếc thấy, chà xát mặt.
Xem xong bộ phim dài 100 phút, gần 12 giờ.
Cố Duyên Tranh dẫn đứa nhỏ đến một nhà hàng cơm Tây, đến chỗ ghế lô đã sớm đặt sẵn, khẽ nói với đứa nhỏ: "Tôi biết em thích ăn món Trung hơn nhưng mà nhà hàng cơm Tây này cũng rất ngon."
Vệ Tây Lẫm lắc đầu tỏ vẻ không ngại, "Em không ghét cơm Tây, chỉ là nói chung thì vẫn thích món Trung hơn. Đã lâu không ăn cơm Tây, hôm nay tới vừa lúc nếm lại."
Hai người chọn một phần tình nhân, lượng thức ăn vừa đủ, trong đó có gan ngỗng nấu mười vị thơm ngát, cháo lỏng Địa Trung Hải phối với nấm đen vô cùng ngon, làm người ăn mãi bồi hồi.
Nhà ăn còn tặng hai đóa hoa hồng tươi thắm, cắm trong một bình hoa nho nhỏ tinh xảo, rất có vị tao nhã.
"Cơm nơi này đúng là rất ngon, lần sau lại tới đi." Vệ Tây Lẫm ăn chưa đã thèm liếm liếm môi.
Cố Duyên Tranh cười gật đầu, "Lần sau lại dẫn em tới."
"Kế tiếp còn đi những nơi nào?" Vệ Tây Lẫm rất hứng thú với kế hoạch tiếp theo của Cố Duyên Tranh.
"Tản bộ, sau đó đi trại nuôi ngựa." Cố Duyên Tranh ôm eo hắn đi ra ngoài.
Lúc này Vệ Tây Lẫm mới hiểu rõ vì sao Cố Duyên Tranh lại phải đậu xe cách nhà hàng Tây nửa giờ đi bộ, không khỏi cảm thấy ấm áp vì sự tinh tế của y. Lúc này đã ở trên đường cái, không thể làm ra hành động quá gì quá mức, hắn cầm tay Cố Duyên Tranh, vẽ vẽ trên lòng bàn tay y vài nét.
"Vui vẻ là được." Vệ Tây Lẫm vui vẻ, Cố Duyên Tranh cũng vui vẻ, lập chí muốn để đứa nhỏ này khi ở bên y sẽ có cảm giác mỗi ngày đều là lần đầu yêu.
Trải qua ba tiếng đồng hồ vui vẻ ở trại nuôi ngựa, trở lại tiểu khu, Cố Duyên Tranh trực tiếp đậu xe vào gara.
Vệ Tây Lẫm thấy trong gara có thêm một chiếc siêu xe màu trắng (BMW), trong lòng đã có dự cảm, "Đây là?"
Cố Duyên Tranh móc chìa khóa trong túi ra đưa cho hắn, mỉm cười hỏi: "Thích không?"
"Thích!"
Nam nhân nào mà không yêu xe? Vệ Tây Lẫm mạnh mẽ hôn một cái trên mặt nam nhân, kéo cửa xe ra xuống xe, đi lại mấy vòng quanh chiếc xe mới, "Ngày mai em sẽ lập tức báo danh thi bằng lái!" Thi bằng lái không khó, báo danh trước hai ngày là có thể xếp lịch thi được rồi.
Cố Duyên Tranh sờ sờ gương mặt bị đứa nhỏ hôn đến có chút đau, ánh mắt đuổi theo hắn, ôn nhu như nước.
..........
Nguồn: wuzui.lofter.com
Danh Sách Chương: