Buổi tối lúc đang ngồi trong phòng khách, vừa nghe thấy tiếng xe bên ngoài Phụng Cơ đã căng thẳng đứng lên chạy ra đón anh. Trịnh Vỹ Thần vừa vào liền tìm kiếm xung quanh một lượt, thấy bóng dáng cô chạy ra mới yên tâm mỉm cười đến sofa ngồi xuống.
“Tôi có xem ti vi…hôm nay anh thật sự trở mặt với Trịnh thị rồi sao?”
Theo cô được biết thì tính cách Trịnh Vỹ Thần rất ít khi tức giận, cũng không mấy khi dồn người khác vào đường cùng như vậy, lần này thủ đoạn anh ngoan tuyệt như vậy quả là lần đầu tiên cô nhìn thấy.Lúc xem trên ti vi, cô nhận ra được tất cả mọi việc bao gồm cả cảnh sát đến thật đúng lúc như vậy đều do Trịnh Vỹ Thần sắp đặt mà ra, số tài liệu phi pháp của Trịnh Thị cùng với đoạn clip rẻ tiền của Trịnh Vỹ Khang đều do người mà Trịnh Vỹ Thần gài vào Trịnh Thị lấy được.
Vương quản gia đem tách trà để lên bàn rồi lui ra sau vài bước, Trịnh Vỹ Thần ngoắt tay về phía cô một cái:
“Qua đây.”
Phụng Cơ hơi chần chừ rồi cũng chậm rãi bước qua ngồi xuống cạnh anh, Trịnh Vỹ Thần dang tay ôm lấy cô, mệt mỏi tựa đầu vào vai cô, hít sâu hương thơm trên người cô, giọng nói uể oải vang lên bên tai: “Hôm nay ở nhà em làm gì?”
Phụng Cơ nghe câu hỏi của anh, không hiểu sao cảm thấy hai chữ “ở nhà” này thật sự rất dễ nghe.
“Không làm gì cả, đi ra đi vào, cũng không dám lếch ra ngoài.”
Trịnh Vỹ Thần chật chật lưỡi hai cái rồi nói: “Sao anh cảm thấy trong giọng nói của em có mùi thuốc súng nhỉ? Dỗi à?”
“Đúng vậy, tôi cảm thấy tôi không giống bạn gái anh mà là giống tù nhân của anh hơn.”- Phụng Cơ cũng không thèm hỏi những câu giả vờ ngây thơ như ‘tại sao tôi phải dỗi’ đó không phải tính cách của cô. Cả ngày hôm nay muốn ra ngoài cũng không được, lại gọi điện dặn dò Evan làm một chút việc ai ngờ cậu ta luôn miệng hối thúc cô mau nói nhanh cậu ta đang bận việc, Phụng Cơ thật cảm thấy rất tủi thân, bây giờ cậu ta xem cô không ra gì nữa rồi.
Trịnh Vỹ Thần phì cười,anh thở ra một hơi, mở mắt nhìn gương mặt hơi nghiêng của cô một lúc rồi nói: “Em muốn giống bạn gái hay giống tù nhân?”
“Tôi đương nhiên là muốn giống bạn gái rồi.”- Phụng Cơ nhanh chóng đáp, có ai lại muốn làm tù nhân của người khác bao giờ chứ? Nhưng…lâu lâu cô lại ngây thơ hết chỗ mà không nhận ra được cái bẫy chà bá đang được Trịnh Vỹ Thần bày ra. Chính vì không nhận ra nên mới dễ dàng nhảy vào bẫy…
Trịnh Vỹ Thần nghe vậy liền nở nụ cười gian tà vì đạt được mục đích, không nói một lời đứng lên bế cô đi về phòng trong con mắt kinh ngạc của biết bao nhiêu người xung quanh.
“Anh làm cái gì vậy Vỹ Thần, em không đùa đâu.”- Phụng Cơ nghe thấy tiếng đóng cửa mới hậu tri hậu giác mà nhận ra cái ý định cầm thú của Trịnh Vỹ Thần, lúc cô có thể vùng vẫy thì đã bị anh đặt lên giường mà đè dưới thân.
“Anh cũng đâu có đùa.”- Trịnh Vỹ Thần nói rồi nhếch mép, nâng cằm cô lên hôn cuồng nhiệt.
"Ưm..."- kỹ thuật hôn của anh rất khá, rất nhanh đã có thể cạy mở răng của cô, vươn đầu lưỡi vào tàn sát bừa bãi vòm miệng thơm tho.Ban đầu vốn chỉ định trêu cô một chút, nhưng khi chạm vào đôi môi mềm mại của Phụng Cơ anh lại càng muốn một chút lại thêm một chút nữa, cuối cùng đem mấy cái một chút đó quăng qua một bên, khát vọng trong lòng dâng lên, nụ hôn càng lúc càng mạnh mẽ.
Môi anh từ từ di chuyển xuống vành tai mẫn cảm của cô liếm mút,Phụng Cơ không chịu được liền run lên một cái, hai tay toan đẩy anh ra nhưng cuối cùng lại thành chống lên vòm ngực rắn chắt của anh.Trịnh Vỹ Thần mút nhẹ vùng da mềm mại ở cô cô, in lên đó một ấn kí màu đỏ, anh lại lần nữa cúi xuống, kịch liệt mà chiếm giữ môi cô.
"Vỹ Thần anh làm càn…”- Phụng Cơ cảm thấy như đôi môi trên mặt bây giờ không phải của mình nữa, bị anh dày xéo đến tê rần lên.
Trịnh Vỹ Thần cười, biểu hiện trên mặt lại vô cùng thoại mái: “Làm bạn gái của anh sẽ được anh ưu đãi, còn làm tù nhân thì sẽ bị bạc đãi, em muốn thế nào?”
Một mặt hỏi, mặt khác bàn tay to đã thuần thục cởi chiếc áo sơ mi của cô ném qua một bên, Trịnh Vỹ Thần càng không kiên nhẫn trực tiếp gỡ khoen áo lót ra,để lộ hai bầu ngực căng tròn mê người. một tay khác của anh như rắn mà len lỏi vào quần đặt giữa hai đùi cô, đồng thời phủ lên nơi tư mật nhạy cảm mà trêu ghẹo.
“A…Vỹ Thần…”- Phụng Cơ kêu lên lại phát hiện cái âm thanh này quá mức xấu hổ thế là cô lại cắn môi ngăn bản thân không nhịn được lại bật ra âm thanh đó.
Dường như nhận ra suy nghĩ của cô, bàn tay bên dưới của anh đột ngột mạnh mẽ xâp nhập vào bên trong cô, Phụng Cơ lại quên mất phòng bị mà kêu lên.
Hơi thở của anh ngày càng trở nên nặng nề, bàn tay to dùng sức sờ soạng khiến trái tim trong lồng ngực Phụng Cơ ngày càng đập nhanh.Trịnh Vỹ Thần hôn một đường từ cổ xuống ngực cô, há miệng ngậm lấy một đỉnh hồng tùy tiện liếm mút, tay còn lại cũng thuần thục vuốt ve đỉnh hồng còn lại.
Giờ phút này Phụng Cơ vừa muốn đẩy anh ra lại vừa muốn tiếp tục đắm chìm, cô không phải bài xích anh mà chỉ là cảm giác đau đớn hôm qua cô vẫn còn ghi nhớ, cảm giác đó…cô sợ hôm nay cũng sẽ đau như vậy.Dưới sự trêu ghẹo thuần thục của anh, cô dần đánh mất lý trí, cam nguyện trầm luân.
Trịnh Vỹ Thần tựa như dã thú đói khát tham lam hôn qua từng tất da mềm mại trên người cô, cơ thể của cô, mùi vị của cô đúng là mê người hơn anh tưởng. Lúc đôi môi nóng bỏng di chuyển xuống cái đùi thon thả của Phụng Cơ, Trịnh Vỹ Thần lại dừng lại một chút, cô nhìn thấy anh đang chăm chú quan sát vết sẹo trên chân cô.
Vết sẹo này Phụng Cơ vẫn còn nhớ, đầy chính là lúc cô giết Trương Ánh Quyên không thành còn bị người của Trịnh Vỹ Thần bắn cho một phát trúng chân đến bây giờ vẫn còn để lại vết sẹo không lành.Thật ra cũng không sao cả, cô thật không hiểu tại sao nét mặt của anh lại sa sầm xuống như vậy, đang định nói anh không cần cảm thấy có lỗi thì Trịnh Vỹ Thần lên tiếng, âm thành khàn khàn quyến rũ mang theo sự đau lòng.
“Anh xin lỗi.”
Vừa dứt lời anh lại cúi đầu hôn lên vết sẹo ấy...
Vốn dĩ vết sẹo đó đã không còn đau nữa nhưng lúc anh hôn vào cô lại cảm thấy nhói nhói trong lòng là tại sao? Chẳng lẽ…chẳng lẽ sự đau lòng của anh cô cũng cảm nhận được chăng?
Trịnh Vỹ Thần hôn từ đùi xuống mắt cá chân rồi lại từ dưới di chuyển lên trên giống như muốn khắt ghi mỗi một mảnh da thịt trên người cô vào tâm trí. Đồng thời bàn tay anh linh hoạt cởi bỏ chiếc quần thể thao màu xám dài cùng chiếc quần lót cô đang mặc khiến cho nơi tư mặt không chút thiếu sót lộ ra trước mắt anh. Trịnh Vỹ Thần liền trực tiếp hôn lên nơi đó, mút lấy da thịt nhạy cảm kia
“A…Vỹ Thần…anh…xấu xa.”- Nụ hôn này khiến cô chấn động, cả người như có một luồn điện tê rần. Sao…sao anh có thể hôn nơi đó của cô? Phụng Cơ vừa cảm thấy sảng khoái lại vừa muôn phần xấu hổ, làn da cả cơ thể ửng đỏ vì xấu hổ. Mà Trịnh Vỹ Thần lại không hề kiêng kị, tiếng kêu này của cô dường như là một ngòi lửa châm vào quả bom khiến anh càng điên cuồng đưa lưỡi vào bên trong mút lấy dòng nước ngọt ngào chảy ra từ cô. (T: Mất máu cấp độ XX)
Ánh mắt Trịnh Vỹ Thần đen thẫm nhuốm màu dục vọng, cất giọng đầy nuông chiều: “Anh xấu như vậy, em không muốn yêu, cũng không được.”
Cảm nhận được hơi thở ngày càng gấp gáp của Phụng Cơ, Trịnh Vỹ Thần tuy đã sắp chịu không nỗi nhưng vẫn không nhịn được sinh ra suy nghĩ xấu xa, muốn trêu ghẹo tiểu yêu tinh này một chút. Bàn tay anh tựa như trêu đùa lại mang theo chút xấu xa trêu ghẹo hoa tâm của cô, anh nằm nghiêng một bên chống tay quan sát vẻ mặt mê người của cô.
“Sao nào, em muốn sao?”- Gương mặt điển trai đầy vẻ phong tình nhìn cô.
Phụng Cơ cắn răng không nói, nếu nói muốn thì quá xấu hổ rồi. Nhưng thật sự là cô đang muốn… Trịnh Vỹ Thần làm như vậy rõ ràng là muốn trêu chọc cô.
“Không muốn?”- Trịnh Vỹ Thần lại hỏi, âm thanh ngày càng trở nên mê hồn: “Hôm nay em không thừa nhận muốn anh, anh sẽ cứ như vậy không tiếp tục.”
Phụng Cơ nghiếng răng, cái cảm giác như có người đem đồ ăn ra trước mặt kích thích mình sau đó lại bắt mình thừa nhận là mình muốn ăn cái món đó mớ được ăn, cảm giác thật sự rất không tốt. Cô hiểu tính của anh, Trịnh Vỹ Thần nói cứng đầu có cứng đầu, nói cố chấp cũng có cố chấp, cô tin rằng nếu bây giờ cô còn cứng miệng e là anh thật sự sẽ trêu ghẹo cơ thể cô cho đến khi cô điên lên thì thôi.
Trịnh Vỹ Thần căn bản không đủ kiên nhẫn, thấy vẻ chần chừ của Phụng Cơ thì ngón tay lại gia tăng lực đâm mạnh vào nơi tư mật khiến một dòng nước ấm bị kích thích chảy ra.
“A…đừng…a…”- Phụng Cơ vốn đã giống như người đang đứng cạnh bờ vực thẳm, chỉ chịu một chút kích thích đã không thể chịu nỗi, mất mặt thì sao, chỉ cần không khó chịu như bây giờ là được: “Em muốn…a…”
“Muốn cái gì, hử?”- Trịnh Vỹ Thần ra vào ngón tay càng mạnh hơn, xấu xa hỏi lại.
Cả gương mặt cô đỏ như trái cà chua, xấu hổ đáp: “Muốn anh..a…"
Vừa nghe được câu thừa nhận của Phụng Cơ anh liền rút ngón tay đang làm bậy kia ra khỏi cơ thể cô, Trịnh Vỹ Thần nhanh chóng trút quần áo trên người xuống.Vật nam tính kia thoát ly khỏi chiếc quần lót liền ngẩng cao đầu trướng lên khiến anh thật khó chịu.
Phụng Cơ nhìn thấy không khỏi hét lên một tiếng, của anh lớn như vậy hèn gì tối qua khiến cô đau đến sống dở chết dở. Trịnh Vỹ Thần thấy cô sợ hãi liền bật cười gian tà lần nữa áp cơ thể cường tráng xuống, môi bạc phủ lên môi cô điên cuồng hôn, kịch liệt liếm mút. Anh không cho cô thêm thời gian thích ứng, cứ như vậy đâm thẳng vào, eo lưng mang thật mạnh mẽ thưởng thức sự ấm áp của cô.
Phụng Cơ không khỏi kêu lên một tiếng, cứ tưởng sẽ rất đau nhưng lần này lại khoái cảm nhiều hơn là đau đớn. Cả cơ thể của cô không ngừng run rẫy, Trịnh Vỹ Thần lại như dã thú bị bỏ đói mỗi một lần đi vào đếu chạm vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, bàn tay thô ráp vươn tới xoa nắn bầu ngực đầy đặn của cô.
“Cơ Cơ, anh yêu em, rất yêu em, điều này em phải nhớ kỹ.”- Vẻ mặt Trịnh Vỹ Thần mang theo tình ý dạt dào nhìn côXem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK