• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Aubrey.

Cuối cùng hai người Lê Chân cũng được gặp vị bằng hữu tốt trong truyền thuyết của Trạch Vân, mi mục như hoạ, sống mũi cao thẳng, da trắng như tuyết. Quả thật, giống hệt như nữ nhân, khi nhìn người này hôn mê nằm trên giường, bất giác tạo cho bọn họ cảm giác người này thật mảnh mai.

Trạch Vân bước tới, trực tiếp dùng linh khí tra xét Hoa Chân, Phương Trượng ở một bên nói: "Mạch tượng của vị thí chủ này rất kỳ lạ, có khi dừng *hai tức mới đập một cái, có khi đập rất nhanh, một tức khoảng chừng bảy tám nhịp đập."

*hai tức: 2s.

Lê Chân thì biết, thể trạng của người tu chân khoẻ hơn người bình thường rất nhiều, nên khoảng cách thời gian của nhịp đập cũng khác người bình thường, nhịp tim cũng vậy. Giống như Phương Trượng nói cách hai tức mới đập là bình thường, nếu đập quá nhanh, đó mới là không bình thường.

Rất nhanh, Trạch Vân đã kiểm tra xong, hắn nhíu mày nói: "Thân thể của Hoa Chân bị âm khí xâm nhập, ta thử xem có thể đẩy hết âm khí ra khỏi người hắn không."

Phương Trượng cũng canh chừng ở một bên, muốn nhìn xem bọn họ đẩy âm khí ra bằng cách nào. Kết quả, Lê Chân cười tủm tỉm, khéo léo đuổi ông về phòng.

Trạch Vân lấy kim châm ra, đâm lên ngực Hoa Chân, lòng bàn tay và gan bàn chân, phân biệt hai bên trái phải, rải nước lên năm lỗ đâm của đối phương. Sau đó, hắn vẽ vài câu chú ngữ lên giữa trán Hoa Chân, rót linh khí trên tay vào. Lê Chân phát hiện, trên da của Hoa Chân có từng luồng khói đen tím bay ra, chúng bay ra từ các lỗ kim châm, rồi nhập vào những giọt nước trên người Hoa Chân.

Những chấm tròn màu đen trong nước vô cùng sống động, linh hoạt vặn vẹo, có vài chấm đen còn muốn chui ra. Hồ Mao Mao vội vàng triệu hồi hoả hồ, thiêu rụi chúng, tiếp theo bọn chúng lại thi nhau trồi ra, đều từ lỗ đâm của Hoa Chân.

Trong cơ thể Hoa Chân liên tục có khói đen bay ra, tới tới lui lui, khoảng bốn năm lần, cuối cùng cũng tẩy sạch âm khí trong người hắn. Trạch Vân lấy ra một viên đan dược, uy Hoa Chân, chẳng bao lâu sau, lông mi của Hoa Chân run run. Đột nhiên, vị mỹ nhân vốn đang nằm trên giường đột ngột ngồi dậy, hét lớn: "Yêu quái! Đi chết đi!"

Hồ Mao Mao hoảng sợ, vì Hoa Chân đang chỉ vào y mà nói. Hoa Chân nói xong, sửng sốt một hồi, hình như không hiểu tại sao mình lại ở đây.

"Hoa Chân, kẻ nào đã tấn công ngươi? Yêu quái ở đâu?" Trạch Vân lập tức truy vấn hắn.

Bây giờ Hoa Chân mới nhận ra Trạch Vân cũng đang ở đây, hắn kinh ngạc hỏi: "Trạch Vân, sao ngươi lại tới đây?"

"Không phải ngươi gọi ta tới sao? Vì sao ngươi lại bị thương? Yêu quái ở đâu?" Trạch Vân khó hiểu hỏi.

"Ta đâu có gọi ngươi tới, hai vị này là ai vậy?" Hoa Chân vừa hỏi, vừa dời lực chú ý lên hai người Lê Chân.

Tuy trong lòng mang nghi hoặc, nhưng Trạch Vân vẫn giới thiệu hai người cho Hoa Chân: "Vị này là Lê đạo hữu, cũng là một tán tu, đây là đạo lữ của hắn, Hồ Mao Mao, là một yêu tu. Bọn họ là bằng hữu mới của ta, lần này cùng ta đến đây để giúp ngươi. Ngày hôm qua, ngươi có truyền tin qua ngọc giản cho ta, nói là gặp yêu quái nên mới gọi ta tới giúp ngươi."

Hoa Chân nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó thản nhiên nói: "Vì sao ta không nhớ gì trong hai ngày qua vậy nhỉ?"

Lê Chân vỗ vai Trạch Vân, nói: "Ngươi kiểm tra đầu của bằng hữu ngươi xem, xem có bị thương gì không."

Trạch Vân kiểm tra giúp Hoa Chân một lần, nhưng không thấy có vấn đề, Lê Chân lại hỏi: "Ngươi có còn nhớ vì sao ngươi tới nơi này không? Ngươi đến đây vào lúc nào?"

Hoa Chân sửng sốt, nhìn Trạch Vân, Trạch Vân lập tức hiểu ý của Hoa Chân, nói: "Hai vị đạo hữu này đều đáng tin, có gì cứ nói đi, đừng ngại."

Hoa Chân sờ ở bên hông, mang túi Càn Khôn ra, rồi lấy ra một quyển sách: "Đây là sách cổ mà lần trước ta tình cờ nhặt được, trong đây nói về một bảo vật rất kỳ lạ. Bảo vật này là một cặp đá quý, một đen một đỏ, nghe nói là đôi mắt của một tà thần thời thượng cổ. Màu đen có thể điều khiển vạn quỷ, còn màu đỏ thì có thể phá nát mọi màn bảo vệ. Nếu để bảo vật này rơi vào tay tà vật, nhất định sẽ xảy ra đại loạn, ta định đi tìm nó, nếu tìm được thì sẽ hủy."

Lê Chân bọn họ nhìn nhau, đôi hạt châu mà bọn họ lấy được từ Quỷ Vương không phải là thứ mà Hoa Chân đang tìm đấy chứ? Hoa Chân lại nói: "Ta tới nơi này từ mấy ngày trước, chỉ nhớ nhất định phải tìm được nơi cất giấu bảo vật này, còn những chuyện còn lại thì không nhớ."

Lê Chân lấy đôi hạt châu kia ra, cười nói: "Thật trùng hợp, hôm qua bọn ta vừa chạm mặt Quỷ Vương. Đây là cặp mắt của gã, trông khá giống với bảo vật mà đạo hữu miêu tả."

Hoa Chân ngẩn người một hồi, rồi nhanh chóng khôi phục tinh thần lại, nói: "Không ngờ nó đang ở trong tay Lê đạo hữu, không biết đạo hữu định xử lý món bảo vật này như thế nào?"

Lê Chân cất hạt châu: "Tạm thời chưa biết, cứ giữ trước đã."

Hoa Chân xoa nhẹ huyệt Thái Dương: "Không biết tại sao tự dưng ta đau đầu quá."

"Ngươi nghỉ ngơi trước đi." Trạch Vân đỡ Hoa Chân nằm xuống, Lê Chân và Hồ Mao Mao thì không thân với đối phương, tất nhiên không thể ở lại, bọn họ đành ra ngoài trước.

Hai người rời khỏi phòng, ra hậu viện, Lê Chân lấy vòng tay ra. Hồ Mao Mao rất hiểu Lê Chân, thấy hắn làm vậy là biết hắn đang nghĩ cái gì: "Sao vậy? Ngươi nghi ngờ Hoa Chân kia?"

"Ngươi có còn nhớ diện mạo của Quỷ Vương mà chúng ta đã giết không?" Lê Chân hỏi ngược lại.

Hồ Mao Mao nghĩ nghĩ, đáp: "Tên kia có ba khuôn mặt, thì sao?"

Lê Chân gật đầu, nói: "Đây chỉ là phỏng đoán của ta, ta cảm thấy Quỷ Vương có thể phân thân ra làm ba. Ở trên núi, chúng ta đã giết hai phân thân, một là Quỷ Vương, hai là bóng ma, rất có thể nó là phân thân của Quỷ Vương. Ta nghĩ gã vẫn còn một phân thân, mà trên núi thì không còn thứ gì nguy hiểm nữa, lúc ấy Trạch Vân còn vội vã tìm Hoa Chân. Đây chỉ là phỏng đoán của ta thôi, phân thân còn lại không ở trên núi, thì chỉ có thể đi theo chúng ta xuống núi."

Hồ Mao Mao nghe vậy, nghiêm túc nói: "Chẳng lẽ ngươi hoài nghi phân thân của Quỷ Vương đang ở trong thân thể của Hoa Chân?"

"Mục đích của hắn là đi tìm đôi mắt của Quỷ Vương, Hoa Chân mất ký ức hai ngày, khả năng rất lớn là đã đi lên núi, đụng phải Quỷ Vương là chuyện tất nhiên, âm khí trên người hắn cũng đủ để chứng minh hắn đã từng tiếp xúc với tà vật rất nặng âm khí. Hơn nữa, lúc nãy, khi ta vừa lấy đôi hạt châu ra, đột nhiên sau gáy rất lạnh, có thứ gì đó sinh ra địch ý với ta. Hẳn là vì đôi hạt châu, ban đầu cầm hơn nửa ngày thì chẳng có cảm giác gì. Lúc ấy ở trong phòng ngoại trừ ngươi ra, Trạch Vân, thì chỉ còn lại hắn."

Hồ Mao Mao lập tức xoay người, muốn nói cho Trạch Vân biết chuyện này, Lê Chân kéo y lại: "Hiện tại Hoa Chân không có vấn đề gì, chúng ta cũng không có bằng chứng, đó chỉ là phỏng đoán của ta thôi. Ta thấy dao động tinh thần của hắn rất bình thường, chỉ có vài lúc suy yếu một chút. Rất có thể thứ kia chỉ đang bám vào cơ thể hắn, đa phần là do chính Hoa Chân làm chủ tinh thần, chỉ có lúc nãy khi ta lấy đôi hạt châu ra, đối phương mới để lộ dấu vết. Khả năng rất lớn là đối phương chưa biết chúng ta đã phát hiện ra, tạm thời không cần kinh động hắn, để ta quan sát xem như thế nào rồi tính tiếp."

"Vẫn nên gọi Trạch Vân ra đây đi, nếu đúng như lời ngươi nói, con quỷ kia bám lên người Hoa Chân, Trạch Vân chắc chắn sẽ không phòng bị bằng hữu của mình. Lỡ như đối phương muốn hại Trạch Vân, thì phải làm sao?" Hồ Mao Mao có chút lo lắng.

Lê Chân định nói Quỷ Vương mượn cơ thể người chỉ để tìm lại đôi mắt thôi, nhưng khi nghĩ lại, có thể gã cũng sẽ lợi dụng Trạch Vân, hắn nói: "Vậy ngươi gọi Trạch Vân ra đây đi, nhớ đừng để lộ ra dấu vết, đừng để cho gã nghi ngờ."

Hồ Mao Mao lập tức đi tìm Trạch Vân, không bao lâu sau, Lê Chân thấy y đưa Trạch Vân ra. Hắn lập tức nói ra phỏng đoán của mình cho Trạch Vân biết, hắn còn tưởng phải mất một lúc lâu mới thuyết phục được Trạch Vân, không ngờ vừa nói xong, đối phương lập tức tin: "Thì ra là thế, vậy là đúng rồi."

"Sao vậy? Hắn để lộ dấu vết?" Lê Chân vội hỏi.

"Hoa Chân vừa hỏi ta quen biết Lê đạo hữu như thế nào, còn nói đạo hữu qua lại với yêu tu, chỉ sợ không phải là người đàng hoàng. Trước kia, Hoa Chân sẽ không bao giờ nói mấy lời như vậy, hắn cũng không có địch ý với yêu tu, ta còn tưởng là do hắn bị thương, không ngờ là do tà vật kia bám lên người. Tên quỷ đáng chết kia, thật âm hiểm..."

"Hiện tại phải tìm cách dụ con quỷ kia ra khỏi người Hoa Chân đạo hữu." Lê Chân cắt ngang Trạch Vân đang nghiến răng nghiến lợi nói.

Ba người cẩn thận thương nghị một hồi, rồi định ra kế hoạch, Trạch Vân và Lê Chân trở về phòng của Hoa Chân. Một lát sau, Hồ Mao Mao gọi Trạch Vân ra ngoài, Lê Chân thì ở lại mượn sách cổ của Hoa Chân, muốn xem trong đó viết gì, hắn cũng rất hứng thú với đôi hạt châu kia, muốn thử luyện hóa.

Hoa Chân sửng sốt, nói: "Thứ đó là tà vật, đạo hữu không nên luyện hoá."

"Không sao, đó là bảo vật khả ngộ bất khả cầu, cho dù là tà vật cũng không sao." Lê Chân vừa nói, vừa thưởng thức vòng tay trên tay mình, trong suốt, ánh bạc. Hoa Chân thấy vậy, chỉ có thể lấy sách cho hắn.

Từ các hoa văn trên vòng tay, giữa các khe hở, một làn sương đen nhỏ bay ra. Gia hoả này trốn cũng thật kỹ, khó trách ban đầu bọn họ không phát hiện ra có chỗ nào bất ổn, Lê Chân thầm nghĩ.

Lê Chân cầm sách, lật xem vài trang, hạt châu trong sách giống hệt như đôi hạt châu mà hắn đang giữ. Có điều, xem đến đoạn nếu muốn luyện hoá đôi mắt của Quỷ Vương, thì phải từ bỏ đôi mắt của mình, Lê Chân thấy vậy, lập tức phủi sạch ý niệm muốn luyện hoá.

Nói thật, lúc đầu hắn nghe nói có thể điều khiển vạn quỷ, không thể không động tâm. Nhưng nếu phải từ bỏ đôi mắt của mình, còn chưa chắc sẽ luyện hoá thành công, hắn không thể chấp nhận được.

Hắn vẫn còn nhớ hai khuôn mặt còn lại của Quỷ Vương không có mắt, chẳng lẽ gã đã từng thử hai lần? Lê Chân thầm suy đoán, Hoa Chân ở trên giường thì có chút đứng ngồi không yên, Lê Chân ngừng đọc, quay đầu lại hỏi hắn: "Đạo hữu có chỗ nào không khoẻ sao?"

"Không, chỉ hơi choáng một chút thôi, nghỉ ngơi một lát là ổn." Hoa Chân cười gượng, đáp.

Lê Chân gật đầu, trả sách lại cho Hoa Chân. Tiếp theo, hắn lấy bình ngọc chứa đôi hạt châu ra thưởng thức, Hoa Chân thỉnh thoảng nhìn qua, đột ngột hỏi: "Đạo hữu có thể cho ta xem chúng không? Lần này ta cố ý đến đây là vì chúng, lúc nãy còn chưa kịp nhìn kỹ, đạo hữu đã cất rồi."

"Được." Lê Chân đưa bình ngọc cho Hoa Chân, Hoa Chân cầm bình ngọc, tay nhịn không được run lên nhè nhẹ. Kết quả, vừa mở ra, bên trong không có gì cả, hắn giận dữ hỏi: "Đạo hữu có ý gì? Không muốn cho ta xem thì thôi, sao còn trêu chọc ta?!"

"Đúng vậy, ai bảo ngươi là quỷ làm gì? Không lừa ngươi thì lừa ai?" Lê Chân mỉm cười, nói.

Hoa Chân biến sắc: "Ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu."

"Huyết Quỷ Vương, nghe hiểu không?" Lê Chân vừa nói xong, khuôn mặt của Hoa Chân tức khắc vặn vẹo, một khuôn mặt quỷ bị sưng phù trồi lên từ trên mặt Hoa Chân: "Làm sao ngươi phát hiện?"

"Bởi vì ngươi thật sự quá ngu." Lê Chân nhìn ra ngoài cửa sổ, trận pháp đã được bố trí xong.

Con quỷ kia không một chút sợ hãi: "Ta ngu như thế nào, hiện tại cũng đang ở trong cơ thể của bằng hữu các ngươi, có bản lĩnh thì các ngươi đánh chết hắn đi. Đôi mắt kia ngươi giữ cũng không có tác dụng gì, tốt nhất trả lại cho ta, nói không chừng ta sẽ thả bằng hữu của các ngươi ra."

"Phải không?" Lê Chân cười nói, tiếp theo hắn bắt đầu tụng kinh. Ban đầu, khi hắn chưa kết đan, dựa vào sự cộng hưởng của dao động tinh thần và kinh văn cũng đã có thể siêu độ cho vô số ác quỷ. Hiện giờ, hắn đã kết đan, tinh thần lực cũng tăng vọt lên, linh khí trong cơ thể cũng dồi dào, từng đường gợn sóng rực rỡ gột rửa cũng đủ để khiến con quỷ này sống không bằng chết.

Vẻ mặt của gã vặn vẹo, thống khổ nói: "Không phải ngươi tu đạo sao? Làm sao còn biết chiêu thức của mấy con lừa trọc?"

Trạch Vân đang đứng ngoài cửa cũng có thắc mắc như vậy, hắn quay đầu nhìn Hồ Mao Mao, Hồ Mao Mao đỏ mặt giải thích: "Ban đầu bọn ta chỉ đi bắt quỷ mưu sinh, bởi vì không có nhiều pháp thuật, nên hắn mới học trộm từ các vị hoà thượng."

Trạch Vân lập tức não bổ ra cảnh tượng năm đó hai người trải qua cuộc sống gian khổ như thế nào.

Con quỷ kia muốn tông cửa xông ra, kết quả lại phát hiện ngoài cửa sổ như có một vách tường vô hình, đẩy gã lùi lại, gã quát: "Đây là cái gì?!"

"Khoá Hồn Trận." Hồ Mao Mao ở bên ngoài trả lời, lúc nãy bọn họ ra ngoài là để bố trí trận pháp này, nếu Hoa Chân không có vấn đề gì, tất nhiên sẽ không bị trận pháp này bao vây. Còn nếu thật sự có ác quỷ bám vào người, thì sẽ bị nhốt trong phòng như bây giờ.

Gã bị từng đường gợn sóng gột rửa thật sự giống như sống không bằng chết, khí đen trên người bị kim văn đánh tan từng chút một. Gã hận không thể chết quách đi cho xong, không bao lâu sau, gã chịu đựng không nổi nữa, đành phải bay ra khỏi người Hoa Chân. Chỉ là, hình dạng lần này không còn giống như ban đầu, mà chỉ là một đám khói đen, Hồ Mao Mao lập tức dùng hoả hồ thiêu sạch sẽ.

Ba người ở bên này tạo ra động tĩnh quá lớn, sớm đã kinh động các hoà thượng trong chùa. Khi mở cửa ra, bọn họ nhìn thấy có một người đang niệm kinh trong phòng, còn ngoài cửa thì có hai người đang đứng.

Âm thanh niệm kinh văn chấn động tâm trí bọn họ, trong lòng bọn họ đều sinh ra một loại cảm giác rất khó nói, thật ra đây chính là tác dụng cảm nhiễm của tinh thần lực. Tất cả hoà thượng đều ngồi xuống, tụng kinh theo Lê Chân, ngay cả Phương Trượng bị Lê Chân đuổi về phòng cũng bị tiếng tụng kinh làm tỉnh ngủ. Tu vi của ông cao hơn những hoà thượng khác trong chùa, nên có thể nhìn thấy từng đường gợn sóng màu vàng theo kinh văn bay ra, ông lập tức nhận định Lê Chân chính là một vị cao tăng.

Lê Chân bọn họ thu phục ác quỷ xong, Phương Trượng liền lôi kéo Lê Chân ở lại giảng kinh cho bọn họ, ông thành khẩn thuyết phục. Tuy da mặt Lê Chân rất dày, nhưng lần này lại ngại từ chối, hắn đành phải hạ ám chỉ tinh thần, rồi cùng những người còn lại chạy trối chết.

Đến khi các tăng nhân của Tử Vân Tự tỉnh lại, đều không biết Lê Chân bọn họ đã đi bằng cách nào. Sau đó, nơi mà Hoa Chân từng ở cũng không ai muốn vào ở, đó là nơi mà cao tăng bắt yêu, nên hôm đó khi nhìn thấy Hoa Chân ngã trên mặt đất, bọn họ đều nhận định Hoa Chân là yêu quái.

Chuyện này càng truyền càng mơ hồ, mấy trăm năm sau, nơi này trở thành một thắng cảnh nổi tiếng của địa phương. Hướng dẫn viên du lịch ở đây đều kể sinh động như thật, kể về điển cố năm đó cao tăng bắt yêu như thế nào, trận đấu pháp thuật diễn ra như thế nào, còn kèm thêm vài yếu tố cẩu huyết, cứ như được tận mắt nhìn thấy vậy. Đến lúc ấy, Lê Chân và Hồ Mao Mao đến đây du lịch đều 囧, nhưng đây là chuyện sau này, tạm thời không đề cập tới.

Sau khi tiêu diệt con quỷ trên người Hoa Chân, đến khi hắn tỉnh lại, thì đã trở lại bình thường. Hoá ra là ba ngày trước, khi Hoa Chân vừa đến đây, các tăng nhân trong chùa nhìn thấy ánh sáng màu đỏ trên trời, đó chính là con mắt màu đỏ của Quỷ Vương xuất thế, nên mới gây ra động tĩnh lớn như vậy. Khi Hoa Chân lên núi, đã chạm mặt với gã, đối phương dùng chiêu thức rất quỷ dị, lúc ấy trên mặt của gã đã có sẵn con mắt màu đen, có thể triệu hồi vô số ác quỷ.

Hoa Chân đành phải liều mạng hi sinh một pháp bảo mới có thể trốn thoát, ngay sau đó, hắn truyền tin qua ngọc giản để cầu cứu Trạch Vân, nhưng lúc ấy sau gáy tự dưng rất lạnh. Lúc ấy, trong lòng hắn đã biết không ổn rồi, đến khi hai mắt trợn lên, ký ức trong đầu đã hỗn loạn, đến khi gặp Trạch Vân mà vẫn còn mơ hồ. Mà những chuyện sau lúc đó, hắn đều không nhớ, thật ra cũng may là Trạch Vân bọn họ phát hiện kịp thời, nếu trễ thêm chút nữa, âm khí sẽ hoàn toàn ăn sạch thân thể của Hoa Chân, phỏng chừng hắn cũng sẽ biến thành con rối của đối phương.

Tuy rằng ác quỷ đã bị tiêu diệt, nhưng thân thể của Hoa Chân vẫn bị hao tổn, Trạch Vân mang hắn về môn phái của mình tĩnh dưỡng, còn Lê Chân bọn họ thì dẹp đường hồi phủ.

Lần này ra ngoài không đến hai ngày, khoảng hai ngày thôi, Lê Chân cảm thấy có lẽ trong nhà sẽ không có chuyện gì đâu. Nhưng đến khi bọn họ về nhà, chợt phát hiện âm khí xung quanh Lê phủ đậm hơn một chút, Lê Chân vốn đã bố trí trận pháp Lê Gia Trang, nếu có âm khí thì sẽ bay đến chỗ của đám Quỷ Phó. Bình thường, dưới tình huống này, không thể có nhiều âm khí như vậy.

Chẳng lẽ trong mấy ngày qua có tà vật nào đó tiếp cận nhà mình sao? Lê Chân thầm nghĩ.

Mới vừa vào cửa, lão Vương đã vội vã báo cáo với Lê Chân có khách đến thăm, chính là Hàn đại nhân mà mấy năm trước thường xuyên ghé chơi. Chẳng qua, lần này hắn không đi một mình, mà còn mang theo người nhà tới, cùng với tiểu sư đệ của hắn.

Mấy năm nay, Hàn Nghị Thành đã tới Lê gia không ít lần, có khi là ngày lễ hoặc ngày Tết tiện đường ghé thăm, còn có vài lần hắn gặp chuyện phiền toái ở huyện, đến nhờ Lê Chân giúp đỡ. Thời gian trôi qua, hầu như người ở đây ai cũng nhận ra Hàn Nghị Thành. Nhưng trước kia, mỗi lần hắn tới đây chỉ đi một mình, hoặc mang thêm hai ba hạ nhân, chưa bao giờ giống như lần này, mang cả gia quyến tới.

Chuyện gì xảy ra đây? Không chờ Lê Chân hỏi, hài tử của bọn họ, Túc Nhi chạy vọt tới, trực tiếp bổ nhào vào người Hồ Mao Mao, làm nũng: "Hồ thúc thúc, Túc Nhi rất nhớ người."

Lê Chân nhàn nhạt liếc bé một cái, Túc Nhi lập tức rụt đầu lại, không dám quấn lấy Hồ Mao Mao nữa. Không hiểu sao, bé không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Lê bá bá này.

Hàn Nghị Thành bước ra, vốn đang rất kinh hỉ. Kết quả, khi nhìn thấy đầu trọc của Lê Chân, kinh hỉ lập tức biến thành kinh hách: "Lê đại ca, tóc của ngươi bị sao vậy? Sao mất hết rồi?"

Trong mắt Hàn Nghị Thành, Lê Chân và Hồ Mao Mao đều là tiên nhân, sao tự nhiên trọc lóc rồi?

"Chỉ là việc nhỏ thôi, lần trước bị lửa thiêu, qua một thời gian sau là sẽ khôi phục. Phải rồi, hôm nay ngươi đến đây, chẳng lẽ huyện Trường Hưng lại xảy ra chuyện sao?" Lê Chân đổi vấn đề.

Hàn Nghị Thành cười khổ, đáp: "Bây giờ cho dù huyện Trường Hưng có xảy ra chuyện, cũng không tới lượt ta quản."

"Sao lại thế?" Lê Chân hỏi.

"Không có gì, ta bị bãi quan thôi." Hàn Nghị Thành trả lời rất nhẹ nhàng, nhưng biểu tình vẫn có hơi mất mát. Mấy năm qua, hắn cũng dành khá nhiều tâm huyết ở huyện Trường Hưng, thật không ngờ lại bị bãi quan đột ngột như vậy.

Lê Chân không hỏi gì nữa, chỉ vỗ vai an ủi hắn, Hàn Nghị Thành hâm mộ nhìn Lê Chân và Hồ Mao Mao: "Cuộc sống của hai người vẫn thư thái như vậy, không cần để ý đến mấy chuyện vặt của phàm tục."

Hồ Mao Mao ở bên cạnh nói: "Đó là bởi vì hắn đã ném hết mấy chuyện vặt cho Tiểu Thạch Đầu xử lý rồi."

Lê Chân lập tức nói: "Ta chỉ muốn cho nó rèn luyện, sau này cái nhà này sẽ giao cho nó, nên phải để cho nó quản."

"Ngươi bãi quan rồi, sau này có tính toán gì không?" Bọn họ vừa đi vào trong, vừa hỏi.

Hàn Nghị Thành đáp: "Nhạc phụ của ta không cho bọn ta hồi kinh, nói rằng hiện tại trong Kinh Thành rất loạn, Quốc Sư đã khiến cho Kinh Thành chướng khí mù mịt rồi. Ông ấy muốn bọn ta mua nhà và lập nghiệp ở phía Nam, đợi qua hỗn loạn, ông ấy cũng sẽ đến đây. Ta nghĩ kỹ rồi, ở đây ta không có người quen, không bằng dọn đến ở gần Lê đại ca đi, ta đã tìm người môi giới mua đất ở đây rồi, chỉ cần chờ xây nhà là xong. Đến lúc đó, chúng ta sẽ là hàng xóm."

Lê Chân gật đầu: "Cũng tốt, đúng là hiện tại phía Bắc đang rất loạn, sau này ta sẽ đến đó tìm hiểu xem." Bọn họ vừa nói vừa đi vào đại sảnh.

Hàn Nghị Thành lại nói: "Lần này ta còn mang theo sư đệ của mình, hắn vừa đi ra ngoài rồi, lát nữa sẽ trở lại. Sư đệ của ta là một thiếu niên anh tài, năm mười lăm tuổi đã trúng tiến sĩ, còn được xếp vào nhị giáp. Thái Sơn đại nhân vô cùng thưởng thức hắn, chỉ tiếc trong nhà không có cô nương nào đến tuổi thành thân, không là ta với hắn đã là người một nhà rồi."

Đang nói, bên ngoài có một giọng nói truyền đến, là giọng của một nam nhân trẻ tuổi. Tiếp theo, một mỹ thiếu niên bước vào đại sảnh, vừa thấy Lê Chân, hắn lập tức hành lễ: "Vị này chính là Lê đại ca phải không? Thật vinh dự được gặp Lê đại ca."

_._._._

Editor có lời muốn nói: Mình sẽ tạm ngừng edit chương mới cho đến khi beta xong mấy chục chương đầu, lúc bắt đầu edit bộ này, trình của mình còn non nên edit chưa được thuần Việt lắm, mình sẽ cố gắng beta nhanh rồi edit tiếp. Truyện chỉ còn hơn mười chương là hoàn chính văn rồi, đợi edit chính văn xong rồi mình đăng một thể nhé, còn phiên ngoại thì mọi người ráng chờ nha, mình sẽ cố gắng đi nhanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK