Bàn tay đang giữ cằm nàng siết càng ngày càng chặt, Liễu Vận Ngưng không chịu nổi nữa, cằm đau như muốn gãy, cảm giác đau đớn không ngừng tập kích nàng.
Nhưng nàng bỗng cười, như không cảm thấy đau, khẽ hỏi: "Phu quân giận đến thế, có phải bởi vì ghen?"
"Hừ! Ngươi nói nghe hay thật!" Y đột nhiên buông nàng ra như vứt bỏ một thứ gì đó dơ bẩn, bề ngoài tuy lạnh lùng, nhưng y biết rõ, nỗi xúc động trỗi dậy mãnh liệt vì câu nói ấy của nàng.
Tầm mắt không thể kiềm chế được lại dời sang nhìn đôi môi sưng đỏ của nàng, càng nhìn càng thấy màu đỏ kia sao mà chướng mắt, kiềm nén cảm giác xa lạ ấy, y lạnh lùng nói: "Nếu đã là nữ nhân của Hiên Viên Kỳ ta, ngươi nên biết thân biết phận, bỏ cái bản tính lẳng lơ phóng đãng kia của ngươi đi!"
Nghe những lời y nói, Liễu Vận Ngưng không nhịn được cười.
—- Lẳng lơ phóng đãng? Là đang nói ta sao?
Giương mặt nhìn vị Đế Vương đang cúi nhìn nàng, nụ cười mỉm trên mặt Liễu Vận Ngưng ngày càng rõ: "Phu quân giáo huấn đúng lắm, thiếp thân sẽ khắc ghi trong lòng!"
Nheo mắt một cách nguy hiểm, Hiên Viên Kỳ nghiến răng: "Nếu đã là nữ nhân của ta, trên người không được phép lưu lại dấu vết của bất kỳ ai."
Dứt lời, động tác kế tiếp chính là chiếm lấy đôi môi sưng đỏ của nàng.
Cảm giác đau đớn còn chưa kịp tan, môi lại bị xâm lược lần nữa, mới đầu chỉ là dùng sức cọ xát, dần dần, Hiên Viên Kỳ như cảm thấy không đủ, bắt đầu xâm nhập vào trong.
Vì không hề chuẩn bị cho hành động này của y, khớp hàm của Liễu Vận Ngưng vốn không phòng bị nên dễ dàng bị y khai quật, tiếp đó là tiến quân thần tốc.
Hai mắt Liễu Vận Ngưng trừng lớn, nhìn gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc kia mà không biết phải làm sao, ngơ ngác mặc cho y xâm lược, đôi môi và cái lưỡi nóng bỏng kia chẳng biết kiềm chế cứ mải mê công thành đoạt đất, cứ mải càn quét không nề hà trong miệng nàng.
Môi lưỡi xâm nhập, cả cơ thể Hiên Viên Kỳ hầu như dính chặt với Liễu Vận Ngưng, dù rằng đang bức ép nàng không tha nhưng hình như y vẫn cảm thấy không đủ, cố tình chèn ép nàng thêm.
Sau lưng là chiếc giường lạnh lẽo, trước mặt lại là thân hình nóng như lửa đốt của y, Liễu Vận Ngưng cảm thấy mình như đang ngồi trong biển lửa, trước tiến sau công, không có đường lui —-
"A......"
Liễu Vận Ngưng thở dốc, vốn muốn đưa tay đẩy y ra, nhưng hoàn toàn vô ích, còn đổi lại sự chèn ép mạnh mẽ thêm.
Khác với nụ hôn của Hàn Thiếu Lăng, nụ hôn mãnh liệt của Hiên Viên Kỳ như muốn làm nàng hít thở không thông mà chết, Liễu Vận Ngưng có hơi mơ màng, có cảm giác eo sắp gãy đến nơi, hơi thở của y như thông qua môi nàng để truyền đến tứ chi trăm hài, rút đi toàn bộ khí lực của nàng.
Không biết qua bao lâu, trong cơn hỗn loạn hình như nghe thấy tiếng gõ cửa, mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện: "Khách quan, nước ấm người gọi đây ạ, tiểu nhân mang vào cho người ngay bây giờ đây!"
Là ai đang nói chuyện vậy?
Tiếng 'cọt kẹt' vang lên, cánh cửa vừa đóng lại ban nãy giờ lại mở ra, tiểu nhị bê một chậu nước nóng hổi còn bốc hơi vào, ngó thấy hai người đang làm 'chuyện ấy', không khỏi trợn tròn mắt.
Chỉ biết ngây ngốc đứng ở đó, không biết nên tiến hay nên lùi, vẻ mặt xấu hổ cực kỳ.
—- Đôi, đôi phu thê trẻ này ân ái dữ, dữ quá!
Hắn không khỏi cảm thán.
Nghe thấy tiếng cửa mở, đầu óc hãy còn mơ màng của Liễu Vận Ngưng bỗng thanh tỉnh, đôi mắt mê mang vô tình thấy tiểu nhị đứng ngây ra đó, nhất thời xấu hổ xen lẫn bất an, liền rụt lui né tránh theo bản năng, nhưng Hiên Viên Kỳ như đang trừng phạt sự phân tâm của nàng, càng xâm chiếm mãnh liệt hơn.
Lúc Liễu Vận Ngưng thấy mình không thể chịu đựng thêm được nữa, cơn cuồng phong bão tố bỗng dừng lại, Hiên Viên Kỳ thoáng rời khỏi môi nàng, lạnh lùng nhìn tiểu nhị đang đứng ngây ra đó, thanh âm khàn khàn trầm thấp: "Ngươi còn tính đứng đó nhìn bao lâu nữa?"
"A?" Tiểu nhị cả kinh, bật người phản ứng: "Tiểu nhân đi ngay, đi ngay." Vừa nói, vừa nghiêng ngươi lui ra ngoài, sau khi luống cuống đóng cửa lại mới phát hiện chậu nước ấm vẫn còn trên tay mình.
Tiểu nhị khóc không ra nước mắt!
—- Sao hắn lại xui xẻo đến vậy chứ? Ngày đầu tiên học việc lại gặp phải tình huống đáng sợ như vậy?
Đợi đến khi tiểu nhị vội vã rời đi, Hiên Viên Kỳ mới đứng dậy, thôi không chèn ép nàng nữa.
Liễu Vận Ngưng chiếm được cơ hội để thở, đầu óc không còn sức tự hỏi, chỉ biết thở hổn hển, ngước nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của y.
Đầu óc mơ mơ màng màng nghĩ: nếu nàng không ngồi trên giường, vậy chắc nàng sẽ không thể trụ nổi.
Hơi thở hỗn loạn bình ổn lại, đôi mắt như mặt nước hồ thu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của y, ánh mắt Hiên Viên Kỳ trầm tĩnh hẳn, đầu lại cúi xuống, nhưng không giống hỗi nãy, hai người cách nhau rất gần, chỉ cần xê dịch thêm chút nữa, môi cả hai lại gặp nhau.
"Nếu ngày sau còn để ta phát hiện, trên người ngươi có dấu ấn nào không thuộc về ta—-" Thu hồi hàn quang trong mắt, y gằn từng chữ, nói cực chậm: "Ta sẽ giết ngươi!"