Bát Bát vừa nói xong câu đó thì liền vấp ngã bởi cái cầu thang đi lên bệnh viện, Lục Nha Khắc rất nhanh tay nhanh chân, vòng tay ôm lấy eo Bát Bát, bốn mắt chạm nhau, Lục Nha Khắc mắng yêu:"Anh bảo rồi, đừng có đi nhanh quá, ngã rồi thì làm sao?"
Bát Bát đứng dậy, chỉnh chu lại quần áo:"Cảm ơn anh, em nên nghe lời anh".
Lục Nha Khắc:"Sau này cưới em về chắc anh phải đi theo canh chừng 24/24 chứ?"
"Xề! Em không thèm lấy anh đâu"
Bát Bát đỏ mặt bỏ đi. Để lại một tràn cười ngay ngất.
Vừa bước vào căn phòng đầy mùi thuốc đó, đã nhìn thấy tấm lưng thon dài của Lục Thiên Ân ngồi, tuy chỉ có một ngày thôi mà có thể nhận ra anh rất tiểu tụy.
Lục Nha Khắc gọi:"Anh họ, anh về nhà nghỉ ngơi đi, em và Bát Bát ở đây trông chị ấy cho".
Lục Thiên Ân quay lưng lại, lắc đầu kiên chí:"Không cần đâu, anh vẫn ổn, vả lại cô ấy cần anh, anh cũng cần cô ấy".
Bát Bát nổi cơn phẫn nỗ hai tay siết chặt, nghiến răng ken két:"Lục Thiên Ân, tại sao lúc đó anh không bảo vệ cậu ẫy để cậu ấy ra nông nỗi này hả?"
Anh cũng biết bản thân mình vô dụng như thế nào?
Bát Bát mắng anh cũng đúng thôi.
".......".
"Sao anh không nói gì đi hả? Tên vô dụng này, anh là chồng cậu ấy vậy mà chẳng mang lại cho cậu ấy được gì, lúc trước làm tổn thương cậu ấy, bây giờ vẫn vậy ,tôi nghĩ anh không xứng đáng làm chồng cậu ấy đâu?".
Lục Nha Khắc:"Bát Bẫy đừng nói nữa..."
"Bát Bát nói đúng, anh quá vô dụng, anh không xứng đáng làm chồng Mạn Mạn".
"Anh họ.....?"
Vì sự ồn ào cho nên bé tỉnh giấc, bé ngồi dậy, dụi dụi mắt, vô tình thấy được ngón tay mẹ mình đang cử động.
"Ba?"
"Gì vậy con?".
"Mẹ, mẹ ...con thấy tay mẹ cử động".
Lục Thiên Ân cùng hai người kia cùng nhìn vào cô.
Đúng thật là cử động thật, ai nấy đều vui mừng.
-----