Ống kính nhắm ngay gương mặt trắng bệch của Quý Minh, cô để mặt mộc, trông càng đáng thương.
Cô để mặt dưới chăn, môi không có huyết sắc, đôi mắt trong trẻo của trước kia, giờ phút này có tơ máu.
Cô nói câu đầu tiên: “Tôi không được rồi, còn không có sức để đứng lên.”
Quý Minh Noãn chưa ăn sáng, không uống nhiều nước, gương mặt trắng bệch, yếu ớt mầm lá trong mưa to.
Tô Dương thấy thế, an ủi cô, “Chị say sóng rồi, nằm nghỉ đi.”
Tiếu Ngạn Thần nhìn Quý Minh Noãn, nói: “Uống thuốc say sóng chưa?”
Quý Minh Noãn gật đầu.
Người xem thấy thế, mắng mỏ.
“Yếu ớt như vậy còn tham gia chương trình gì chứ? Ai nấy đều khỏe mạnh, chỉ có cô là không được?”
“Cô ta chỉ muốn đàn ông trên thế giới này bảo vệ cô ta thôi, không thấy Tô Dương lo lắng thế hả? Tôi còn cho rằng bọn họ đang hẹn hò đấy.”
“Hai ngày trước Quý Minh Noãn quảng cáo đã bị sốt rồi, phỏng chừng còn chưa khỏi hẳn, mới bị bệnh như thế, mấy người đừng mắng bừa.”
“Mấy người nói thế có phải người không vậy? Rất nhiều người say sóng say xe, có gì đáng mắng không? Chịu không nổi rồi, tắt bình luận để giữ lại chỉ số thông minh đây.”
Quý Minh Noãn khó chịu hít một hơi, cơn buồn nôn trào lên, cô vội vàng che miệng, không biết từ đâu có sức lực, ngồi dậy, vọt vào nhà vệ sinh.
Tô Dương và Tiếu Ngạn Thần vội vàng đuổi theo, một trái một phải đỡ cô, Tiếu Ngạn Thần quay đầu nói với người quay phim: “Đừng quay nữa!”
Người quay phim nghe giọng điệu của Tiếu Ngạn Thần, đứng hình một lúc, sau đó đi ra ngoài.
Mấy đứa trẻ nghe thấy tiếng động, tiến lên an ủi: “Chị khó chịu chỗ nào thế? Uống miếng nước đi……”
Đô Đô rót một ly nước, chạy tới nhà vệ sinh.
“Chị phải mau khỏe đấy.”
Mấy hôm trước Quý Minh Noãn bị sốt, cổ họng còn nhiễm trùng, cho nên bệnh càng nghiêm trọng, Tô Dương chuẩn bị đỡ cô về giường, An Tư Nhã tiến lên đỡ Quý Minh Noãn, “Để tôi cho.”
Quý Minh Noãn cũng phân không rõ ai với ai, chỉ có thể tùy ý bọn họ đỡ cô về giường, không muốn nhúc nhích.
Mấy đứa trẻ vây quanh Quý Minh Noãn, hôn cô, “Chị phải mau khỏe đấy.”
Tuy Quý Minh Noãn rất khó chịu, nhưng được bọn trẻ quan tâm, hốc mắt ươn ướt.
“Chị sẽ mau khỏe lại.”
Họ không muốn quấy rầy Quý Minh Noãn nghỉ ngơi, dẫn bọn trẻ rời khỏi phòng cô.
Quý Minh Noãn chóng mặt nhìn trần nhà, không biết vì sao, đột nhiên nhớ tới khuôn mặt tuấn tú của Tổng giám đốc Lục, không biết lúc này anh còn ở Brazil hay ở công ty?
Anh có biết cô vợ của anh đang trôi nổi giữa biển không?
Quý Minh Noãn nhắm mắt lại, không thể nghĩ tiếp nữa.
*
Cơn mưa dần tạnh, nhưng biển vẫn còn sóng và gió, các khách mời cũng có biểu hiện say sóng.
Người thứ hai là An Tư Nhã, cô ta cảm giác không thích hợp, chóng mặt khó chịu, hít thở nặng nề, thậm chí buồn nôn.
An Tư Nhã uống thuốc say sóng xong, không muốn nhúc nhích, nằm ở sô pha trong phòng khách, nhìn mấy đứa trẻ nhảy lên nhảy xuống làm người ta phiền.
Lúc này cô ta vô cùng hâm mộ Quý Minh Noãn có thể có một căn phòng riêng……
An Tư Nhã nhìn Tô Dương đang chơi xếp gỗ với lũ trẻ, sao tên kia không quan tâm cô ta như quan tâm Quý Minh Noãn?
Bao Bao ôm bình giữ nhiệt đi tới chỗ cô ta, nói: “Chị có thể dẫn em tới chỗ của chị Thơm Thơm không? Em nhớ chị ấy rồi, em có trà nóng, muốn đưa cho chị ấy uống.”
“Mẹ nói người bị bệnh phải uống nhiều nước ấm.”
An Tư Nhã bực bội nhìn Bao Bao, không muốn nói câu nào với đối phương!
Mẹ nó chứ, Thơm Thơm mẹ mày chứ!
Cô ta không thể nổi giận lúc đang phát sóng trực tiếp, chỉ thều thào: “Chị cũng không thoải mái……”
Tiểu Tân và Tô Di cũng lại đây, nói: “Em cũng muốn đi thăm chị Thơm Thơm.”
Chẳng lẽ bọn họ đều là mù sao? Bọn chúng không thấy cô ta đang không thoải mái?
An Tư Nhã khó chịu nhìn bọn họ, buột miệng thốt ra: “Muốn đi thì tự các em đi đi!”
Tiếu Ngạn Thần thấy thế, đi tới nói: “Chị ấy cũng không thoải mái, các em đừng làm ồn nữa.”
Người xem bắt đầu mắng mỏ.
“An Tư Nhã như đang chịu đựng, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.”
“Người ta đồn An Tư Nhã rất nóng tính, tôi thấy có lẽ cô ta thấy đám trẻ rất phiền.”
“Không thấy cô ấy cũng say sóng sao? Sao mấy người tiêu chuẩn kép thế? Quý Minh Noãn say sóng, ai cũng đau lòng, tới lượt An Tư Nhã, mấy người mỉa mai như thế đấy.”
Cuối cùng Tô Dương và Tiếu Ngạn Thần thương lượng một chút, thay phiên nhau trông bọn trẻ.
Trong lúc đó, bọn họ nhiều lần đi thăm Quý Minh Noãn, cô vẫn còn bị bệnh, còn bị sốt, không dậy nổi.
Lần cuối cùng bọn họ đi thăm cô, cô đã ngất xỉu.
*
Quý Minh Noãn thức dậy, phát hiện Lục Chân Chân đang cúi đầu ngồi bên cạnh cô, không biết đang nói gì.
Lục Chân Chân nhìn thấy Quý Minh Noãn động đậy, sau đó kinh hô: “Chị tỉnh rồi? Chị đúng là khốn kiếp, hù chết em đấy! Chị vừa ngất đấy!”
Lục Chân Chân lần đầu tiên chửi bậy, thế mà dưới tình huống như vậy.
“Chị không sao chứ?” Quý Minh Noãn không thấy chóng mặt nữa, đã đỡ hơn, cũng có sức lực nói chuyện.
Quý Minh Noãn té xỉu, Lục Chân Chân vừa thức dậy, có người lạ xin kết bạn trong WeChat, cô ấy bấm vào xem tin nhắn, nhìn thấy tin nhắn hiển thị ‘Quý Minh Noãn ngất xỉu, Tiếu Ngạn Thần’
Cô ấy không hề nghĩ ngợi, bấm đồng ý lời mời kết bạn, sau đó hỏi mới biết Quý Minh Noãn thật sự hôn mê.
Cô ấy không chịu nổi việc nhìn thấy cảnh người khác ngất xỉu, lần trước anh trai ngất xỉu, cô ấy còn nhớ rõ cảnh đó, Lục Chân Chân cho rằng Quý Minh Noãn mắc phải bệnh bạch cầu gì đó……
Sau đó cô ấy nghe Tiểu Khả nói Quý Minh Noãn say sóng, nôn rất nhiều lần, mới ngất xỉu.
Lục Chân Chân bĩu môi, “Không sao cả, còn có thể lên núi đánh hổ, được rồi chứ? Bác sĩ chị bị tụt huyết áp, còn bị đau cổ họng, không chống đỡ nổi nữa mới té xỉu.”
Quý Minh Noãn nhíu mày: “Vậy…… Tiết mục phát sóng trực tiếp…… Kết thúc chưa? Chị ngất xỉu khi phát sóng trực tiếp?”
Lục Chân Chân lại nói: “Yên tâm, chị ngất xỉu sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, giờ đã chiều rồi.”
Tiểu Khả vừa lấy nước ấm, trở về nhìn thấy Quý Minh Noãn đã tỉnh, sau đó tiến lên nhìn: “Quý Tiểu Noãn, em dọa tụi chị sợ đấy, Tổng giám đốc Lục gấp đến độ mời bác sĩ lên thuyền kiểm tra rất nhiều thứ cho em, nhưng may mắn không có bệnh gì cả, bác sĩ nói em bị tụt huyết áp, còn bị sốt nên mới ngất xỉu.”
Tiểu Khả lấy nhiệt kế để ở lỗ tai Quý Minh Noãn, “Không sao nữa rồi, hiện tại là nhiệt độ bình thường.”
Tiểu Khả nói nhiều như vậy, Quý Minh Noãn chỉ bắt được chữ ‘Tổng giám đốc Lục’, nhìn Tiểu Khả và Lục Chân Chân, “Tổng…… Tổng giám đốc Lục?”
Ánh mắt Tiểu Khả sáng lên, cô ấy chỉ vào Lục Chân Chân, nói: “Tổng giám đốc Lục này này, không phải Tổng giám đốc Lục kia của nhà em.”
“……”
Họ không thể giao tiếp với nhau được nữa, gì mà Tổng giám đốc Lục kia của nhà cô?!
Quý Minh Noãn cúi đầu, một chút mất mát lan tràn trong tim.
Cũng đúng thôi, sao Lục Ngôn Thâm có thể đến đây chứ, lúc này du thuyền đang giữa biển.
Tổng giám đốc Lục vờ vịt vén mái tóc xoăn, “Ui, Tiểu Khả à, đứa nhỏ này rất không tồi, bé chăm sóc chị ấy, chị rất yên tâm đấy.”
Tiểu Khả vội nịnh bợ, rót ly trà cho Lục Chân Chân, “Tổng giám đốc Lục nói quá rồi, đây là chuyện em nên làm mà.”
Quý Minh Noãn nằm xuống giường, không nhìn nữa.
Lục Chân Chân cười nói: “Hiện tại trời đã lên cao, cũng không còn gợn sóng nữa, chị nằm thêm một lúc đi, em đi thay quần áo, lát nữa đi ăn với chị.”
Quý Minh Noãn nằm trên giường, nhận khăn ấm Tiểu Khả đưa cho cô, sau đó nói: “Em đóng gói mang về đi, chị không đi đâu……”
“Được rồi, vậy em và Tiểu Khả đi ăn cơm, lát mang về cho chị.”
Lục Chân Chân chuẩn bị đi, Quý Minh Noãn lại hỏi: “Em không nói chuyện chị ngất xỉu với những người khác chứ?”
Lục Chân Chân: “Nói với anh trai em thôi, a, đúng rồi, em nên thông báo với em của chị nữa, quên mất luôn.”
Quý Minh Noãn nghe vậy, đè lại tay Lục Chân Chân cầm di động, “Không cần, phỏng chừng nó đang điều trị, để chị nói với nó được rồi. Đúng rồi, anh trai em về nước chưa?”
Lục Chân Chân lấy di động ra: “Không biết nữa, anh ấy chưa nhắn lại cho em.”
Cô nghe Lục Chân Chân nói đã nói cho Lục Ngôn Thâm, lại rối rắm, lần trước té xỉu ở bệnh viện, Lục Ngôn Thâm cho người kiểm tra toàn thân cho cô.
Lần này cô lại té xỉu, phỏng chừng……
Tuy Quý Minh Noãn tự mình đa tình, nhưng đột nhiên nghĩ tới cảnh trong phim, nữ chính xảy ra chuyện, tổng tài bá đạo không màng chuyện làm ăn, trực tiếp về nước! Sau đó anh ta bị mất hạng mục chục tỷ, đi khóc lóc……
Đừng mà, cô không muốn làm nữ chính ăn hại thế đâu, tình nguyện để Lục Ngôn Thâm kiếm nhiều tiền! Chuyến đi của anh đến Brazil cũng không dễ dàng, cô chỉ say sóng thôi.
Cô nghĩ như thế, cuống quít lấy di động ra gửi tin nhắn cho Lục Ngôn Thâm: “Tôi tỉnh rồi, bác sĩ nói tôi bị tụt huyết áp thôi, không có gì khác nữa. Hiện tại trời trong nắng ấm, hoàng hôn trên biển rất đẹp, tôi thoải mái nhiều rồi.”
Quý Minh Noãn nghĩ ngợi, chụp một tấm ảnh có thời gian gửi cho anh, còn đi ra cửa sổ chụp một tấm ảnh cảnh hoàng hôn mỹ lệ, nếu không thì không đủ sức thuyết phục!
Quý Minh Noãn chưa ăn cả ngày, lại nằm trên giường, nằm nghiêng ngắm hoàng hôn trên biển, chờ Lục Ngôn Thâm nhắn lại.
Cũng không biết qua bao lâu, Quý Minh Noãn nghe thấy cửa sột soạt, như tiếng túi nilon, Quý Minh Noãn tưởng Tiểu Khả mang bữa tối trở về, lười biếng nói: “Hai người ăn nhanh vậy? Lần nào Lục Chân Chân cũng lề mề mà……”
Quý Minh Noãn không nghe thấy đáp lời, xoay người nhìn ra cửa, nhìn thấy người tới, hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, thu hồi suy nghĩ, sắc trời tối dần, cảnh hoàng hôn vốn đỏ cam biến thành hồng nhạt mang theo đốm trắng, đám mây nằm ngang mặt biển, lúc này xám xịt và ảm đạm.
Căn phòng chỉ có một ngọn đèn tường, cô thấy một hình bóng quen thuộc cao lớn đứng ở cửa, đứng trong chỗ tối.
Âm thanh trầm khàn vang lên: “Tôi nghe nói hoàng hôn trên biển rất đẹp, cho nên muốn đến ngắm thử.”