• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Khinh Khinh bị tiếng thì thào trong phòng khách đánh thức, cô trằn trọc mười phút, tiếng động đó cuối cùng cũng dừng lại, lúc tiếng đóng cửa vang lên thì Kỷ Khinh Khinh cũng hoàn toàn tỉnh ngủ.

Cô đứng dậy mở cửa.

Trên bàn trà ở phòng khách có một hộp quà màu đen hình lập phương cao khoảng hơn 15 cm, trông khá cao cấp và tinh xảo, hộp quà đ mở ra, nhìn vô cùng bắt mắt, người ta rất khó có thể bỏ qua nó.

Kỷ Khinh Khinh bước tới nhìn thử, giữa hộp quà có một hộp trang sức nhỏ, hộp trang sức nhỏ bằng một nửa hộp quà.

Dù cô chưa mua nhưng cũng đã từng thấy cũng biết đây là hộp trang sức chứa nhẫn.

Trong phòng khách không có ai, cũng không biết Lục Lệ Hành đã đi đâu.

Sự tò mò khiến Kỷ Khinh Khinh mở hộp trang sức ra. Một chiếc nhẫn kim cương sapphire to cỡ ngón tay cái yên lặng nằm giữa hộp. Một lớp kim cương bao quanh viên sapphire ở giữa, tựa như biển xanh sâu thăm thẳm, phát ra ánh sáng rực rỡ, không thể dời mắt được.

Kỷ Khinh Khinh không khỏi cảm thán, đẹp thật.

Mặc dù chưa từng tiếp xúc với loại nhẫn kim cương đá quý này, dù không biết giá của chiếc nhẫn này, cô cũng biết nó rất có giá trị.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô thấy nó ở khoảng cách gần như vậy.

Nhưng mà sao chiếc nhẫn kim cương này lại xuất hiện ở đây, chắc là Lục Lệ Hành đã mua nó, nhưng anh mua cái này làm gì?

Bỗng cô thấy hơi hoang mang.

Kỷ Khinh Khinh bỗng giật mình, ngay lập tức cô tỉnh táo lại.

Một ý tưởng hoang đường không thể kiềm chế được cứ lởn vởn trong đầu cô.

Chẳng lẽ!

Bập!

Cô đột ngột đóng hộp nhẫn và đặt nó trở lại vị trí cũ, mặt đỏ tới tận mang tai.

Từ ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện, trái tim trong lồng ngực của Kỷ Khinh Khinh đập thình thịch, cô vội vàng chạy trốn như bay vào phòng, chui vào trong chăn.

Ngay lúc Kỷ Khinh Khinh vừa bước vào phòng, cửa phòng bị mở ra, Lục Lệ Hành bước vào, nhìn quét một lượt, cuối cùng anh bước thật nhẹ, đẩy cửa phòng Kỷ Khinh Khinh ra rồi nhìn vào, anh thấy Kỷ Khinh Khinh vẫn còn nằm trong chăn bông trên giường, lặng lẽ đóng cửa lại, không phát ra tiếng động nào, sau đó mới quay lại nhỏ giọng nói chuyện với một người đàn ông nước ngoài mặc âu phục đi giày da sau lưng mình, trên tay anh ta cũng cầm một hộp quà màu đen y hệt.

Hộp quà màu đen đó giống hệt hộp quà trên bàn trà.

Kỷ Khinh Khinh nghe tiếng lách cách nhẹ rồi đóng cửa lại, nặng nề thở ra, khuôn mặt ẩn trong chăn bông ửng hồng.

Xém chút nữa thì bị Lục Lệ Hành phát hiện.

Nghĩ đến đây, Kỷ Khinh Khinh nhoẻn miệng cười, không phải cô tự kỷ, mà chiếc nhẫn kim cương sapphire trong phòng khách nhìn là biết Lục Lệ Hành mua, tại sao anh mua nó, không nói cô cũng biết.

Mẹ mất sớm, lại ít bà con cô bác, chiếc nhẫn đó nếu anh không đưa cho cô thì chắc cũng sẽ đưa cho dì Bùi.

Nhưng Kỷ Khinh Khinh cảm thấy xác suất anh đưa nó cho cô lớn hơn nhiều so với xác suất đưa nó cho dì Bùi.

Nghĩ sâu hơn nữa thì Lục Lệ Hành tự nhiên mua cho cô một chiếc nhẫn kim cương làm gì?

Họ chưa kết hôn, cũng không phải là ngày kỷ niệm quan trọng gì. Nếu không có gì bất ngờ thì đó chắc chắn là nhẫn cưới.

Nhưng nhẫn cưới thì cách khá xa, tháng bảy mà.

Trừ khi, Lục Lệ Hành muốn cầu hôn cô?

Cầu hôn?

Sau khi suy ngẫm hai chữ này trong đầu, Kỷ Khinh Khinh cảm thấy trái tim đập thình thịch trong lồng ngực như sắp nhảy ra ngoài, cố cưỡng lại ý muốn lăn lộn trên giường, hít thở sâu vài cái, vừa phấn khích vừa căng thẳng cuộn thành một quả bóng.

Lục Lệ Hành sẽ cầu hôn như thế nào?

Sẽ lãng mạn như trên TV chứ, với hoa tươi và bóng bay hay là pháo hoa trên bầu trời?

Kỷ Khinh Khinh nhắm mắt lại, chỉ cần trong đầu cô hơi nghĩ đến cảnh tượng này, trái tim nhỏ bé trong lồng ngực sẽ không chịu nổi kích động đập thình thịch.

Không được, cô phải bình tĩnh, không được quá phấn khích.

Lục Lệ Hành muốn nhìn cô bất ngờ mà mừng rỡ vì anh, chắc chắn anh sẽ giấu không cho cô biết, dù bây giờ cô đã lỡ biết trước, cũng phải giả bộ rằng cô không biết gì, đến lúc đó còn phải giả vờ ngạc nhiên, ra vẻ như đây lần đầu tiên cô được nhìn thấy chiếc nhẫn sapphire này, phải thể hiện rằng cô vô cùng bất ngờ và hạnh phúc, không thể để Lục Lệ Hành lúng túng.

Thấy mình quan tâm suy nghĩ cho anh như vậy, Kỷ Khinh Khinh sắp cảm động với mình luôn rồi.

Cô ép mình ngủ thêm nửa tiếng nữa mới chịu thức dậy.

Trong phòng khách chỉ còn một mình Lục Lệ Hành, hộp quà màu đen trên bàn trà đã biến mất rồi.

Kỷ Khinh Khinh làm như không có chuyện gì nói: "Chào buổi sáng."

“Chào buổi sáng.”

Kỷ Khinh Khinh bĩu môi, giả vờ hay lắm.

Cháo trên bàn vẫn còn nóng hổi, Kỷ Khinh Khinh từ từ nhấm nháp, lâu lâu mới hỏi vài câu.

“Vừa rồi em nghe thấy có người nói chuyện, ai đã tới đây vậy?”

Lục Lệ Hành dừng lại, dời mắt khỏi trang sách, đưa mắt nhìn Kỷ Khinh Khinh, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Người của ekip.”

Người của ekip sẽ nói tiếng Anh ở đây ư?

Trong lòng Kỷ Khinh Khinh cười thầm, cũng lười vạch trần anh: "Hôm nay chúng ta đi đâu?"

"Chiều Trần Thư Diệc có việc, bảo chúng ta không cần đi đâu hết."

"Làm sao vậy? Anh ta có chuyện gì sao?"

“Chắc là có gì bất ngờ, đến lúc đó em sẽ biết thôi.”

Kỷ Khinh Khinh gật đầu, thổi bát cháo đang bốc hơi.

Để tôi yên lặng nhìn anh giả vờ.

Năm giờ chiều, Trần Thư Diệc mời hai người cùng nhau ăn tối ở bãi biển.

Thời tiết mấy ngày nay khá tốt, mặt trời chói chang, hoàng hôn màu cam phản chiếu ở phía chân trời, rặng mây phát sáng nhiều màu sắc, nhìn vô cùng rực rỡ tươi đẹp.

Bờ biển bên kia vừa nhìn là biết đã được trang trí lại, trên bàn dài đặt hoa và rượu đỏ, nơi sóng biển chưa chạm tới có chiếc cổng vòm làm bằng hoa, một bên là lửa trại, một bên là gió biển thổi.

Người quay phim và nhân viên của chương trình đi vòng xung quanh.

Đối diện với ánh hoàng hôn, mái tóc dài của Kỷ Khinh Khinh bay tán loạn trong gió, nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ phía chân trời, tự đáy lòng cô thốt lên: “Đẹp quá.”

Một hòn đá chắn đường, Kỷ Khinh Khinh chỉ ngắm nhìn đường chân trời suýt vấp ngã, Lục Lệ Hành nắm lòng bàn tay của cô, mạnh mẽ đỡ cô dậy.

“Coi chừng dưới chân.”

Kỷ Khinh Khinh mỉm cười: “Cảm ơn.”

Lục Lệ Hành dẫn cô đến bên cạnh chiếc bàn dài, lịch sự kéo ghế ra cho để cô ngồi xuống.

"Tổng giám đốc Trần và chị Lâm Trăn ở đâu? Sao họ không đến?"

Lục Lệ Hành liếc nhìn điện thoại: "Sắp đến rồi."

Kỷ Khinh Khinh gật đầu, nhàm chán liếc nhìn xung quanh, vòm hoa quá lớn, nên Kỷ Khinh Khinh không thể không nhìn nó nhiều thêm vài lần.

Cách trang trí này gần giống như một màn cầu hôn, ai cũng có thể đoán được, nhưng không phải Trần Thư Diệc và Lâm Trăn đã kết hôn nhiều năm như vậy sao?

Cô đang suy nghĩ thì Trần Thư Diệc đã dẫn Lâm Trăn đang bị bịt mắt bằng dải ruy-băng ra, anh ấy cẩn thận dắt cô ấy về bên này, đồng thời "suỵt" với những người xung quanh nhờ bọn họ im lặng.

"Anh đưa em đi đâu vậy? Thật là lạ..."

"Đừng lo lắng, lát nữa em sẽ biết thôi."

Trần Thư Diệc dẫn Lâm Trăn đến trước vòm hoa thì dừng lại, bảo Lâm Trăn nhắm mắt lại, mới mở dải ruy băng che mắt cô ấy.

Lục Lệ Hành và Kỷ Khinh Khinh đứng cách đó không xa, ống kính của nhiếp ảnh gia tập trung vào hai người Trần Thư Diệc.

“Nhắm mắt lại.”

Lâm Trăn nhắm mắt lại.

"Trăn Trăn, anh và em cưới nhau cách đây năm năm, lúc đó anh bị phá sản, xe và nhà mà anh đã hứa với em đều không có gì cả, lúc trước khi anh cầu hôn em bằng chiếc nhẫn đó, anh đã nghĩ đến việc sẽ không vướng bận cuộc sống của em, để em không phải vì theo anh mà khổ cả đời, nhưng mà em đã tự lấy chiếc nhẫn ấy ra khỏi túi của anh rồi đeo lên, màn cầu hôn anh đã chuẩn bị đã bị em phá hỏng, dù chúng ta đã kết hôn, nhưng anh vẫn còn nợ em một cảnh cầu hôn, hôm nay anh muốn bù lại nó cho em."

Nói xong, Trần Thư Diệc hơi ngừng lại, lấy hộp đựng chiếc nhẫn sapphire ra, quỳ một gối xuống trước mặt Lâm Trăn, rồi mở ra.

"Trăn Trăn, cảm ơn những năm qua em sẵn lòng đi theo anh từ lúc nghèo khó không có gì, cảm ơn em đã cùng anh chịu khổ chịu cực, cùng chạy đông chạy tây với anh, cùng anh vượt qua biết bao nhiêu gian khổ, em có bằng lòng cho anh cơ hội chăm sóc nửa phần đời còn lại của em không?"

Lâm Trăn mở mắt ra, chiếc nhẫn sapphire xuất hiện ở trước mặt cô ấy, cô ấy sững sờ nhìn chiếc nhẫn sapphire, sau đó nhìn về phía Trần Thư Diệc, đôi mắt kinh ngạc nhìn cổng hoa hình vòm.

"Anh..." Cổ họng Lâm Trăn nghẹn ngào, không nói nên lời.

“Trăn Trăn, em có bằng lòng tin tưởng anh lần nữa không? Lần này, anh nhất định sẽ không để cho em chịu thêm chút khổ sở nào, rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.”

Mặt trời lặn phía chân trời chiếu rọi một khoảnh khắc đẹp vô cùng.

Những lời nói trìu mến của Trần Thư Diệc theo gió truyền vào tai mọi người ở đây.

Lâm Trăn mỉm cười nhìn anh ấy, sau khi ngạc nhiên thì đưa tay ra cho anh ấy: “Anh không định đeo cho em à?”

Trần Thư Diệc cũng mỉm cười thật tươi, lấy chiếc nhẫn sapphire ra khỏi hộp rồi đeo vào ngón áp út của Lâm Trăn.

Xung quanh vang lên một tràng pháo tay, Trần Thư Diệc đứng dậy, cúi người hôn lên môi Lâm Trăn, hai người mặc kệ mọi người ôm hôn thắm thiết dưới ánh hoàng hôn.

Kỷ Khinh Khinh bối rối nhìn Trần Thư Diệc lấy chiếc hộp trang sức kia ra, lúc đó trong lòng cô vẫn còn một tia hy vọng, nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn sapphire, hy vọng của cô bị dập tắt.

Hóa ra Trần Thư Diệc đã mua chiếc nhẫn Sapphire cho chị Lâm Trăn, suýt thì cô trở thành trò đùa.

Cô biết ngay mà, Lục Lệ Hành là một người đàn ông bảo thủ như vậy, làm sao có thể thực hiện một màn cầu hôn lãng mạn như vậy được.

Do cô đã tự cho là đúng rồi nghĩ nhiều.

Ở một bên, Lục Lệ Hành vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của cô, hỏi: “Em làm sao vậy?”

Kỷ Khinh Khinh nhanh chóng giấu đi vẻ mặt buồn bã, mỉm cười nói: “Không có gì, em chỉ mừng cho chị Lâm Trăn thôi.”

Lục Lệ Hành như có điều suy nghĩ gật đầu.

Nói xong cô không khỏi hâm mộ: "Chị Lâm Trăn rất hạnh phúc, tổng giám đốc Trần thật sự là một người đàn ông vô cùng tốt."

Lục Lệ Hành nhướng mày nhìn Trần Thư Diệc.

“Hâm mộ?”

“Người phụ nữ nào lại không hâm mộ một màn cầu hôn lãng mạn?” Kỷ Khinh Khinh lườm anh một cái.

“Anh kiến thức rộng.” Kỷ Khinh Khinh khẽ hỏi bên tai Lục Lệ Hành: “Anh có biết chiếc nhẫn đó giá bao nhiêu không?”

Không ai tặng thì cô tự mình đi mua một cái rồi đeo vậy!

“Hai mươi sáu triệu.”

“Cái gì!” Kỷ Khinh Khinh kinh ngạc kêu lên, thu hút vô số ánh mắt, sau đó cô cười cười với mọi người, cô tiến lại gần Lục Lệ Hành: "Sao anh biết?"

"Anh mua."

"Anh mua?"

Lục Lệ Hành giải thích: "Đêm qua có một cuộc đấu giá, Trần Thư Diệc nhờ anh mua giúp."

"Hai mươi sáu triệu… " Kỷ Khinh Khinh biết chiếc nhẫn này rất đắt tiền, cô đoán rằng nó có giá khoảng vài triệu, cao nhất là mười triệu, hai mươi sáu triệu, cô thậm chí còn không dám nghĩ đến!

Vốn dĩ cô còn muốn mua cho mình một chiếc để đeo, nhưng một chiếc cũng đủ để khiến cô phá sản, ai mà đeo nổi chứ?

Kỷ Khinh Khinh không nói nên lời, nghẹn ngào nói: “Tổng giám đốc Trần có nhiều tiền vậy á??”

Giàu như vậy luôn?

Lục Lệ Hành không hiểu lắm: "Hai mươi sáu triệu, cũng bình thường."

Kỷ Khinh Khinh không muốn nói chuyện với anh nữa.

Những kẻ giàu có độc ác này! Thật sự không coi tiền ra gì mà!

Sau này cô sẽ làm việc chăm chỉ đóng phim kiếm tiền, tự bỏ tiền túi ra mua một chiếc nhẫn kim cương!

Cô không trông gì ở Lục Lệ Hành được, muốn một khúc gỗ lãng mạn là chuyện không thể, cả đời này cũng không lãng mạn được, nên chỉ có thể bỏ qua.

..."Cảnh báo tử vong! Xin hãy đích thân tặng cho vị hôn thê Kỷ Khinh Khinh một màn cầu hôn lãng mạn khiến cô ấy phải bật khóc! Nhiệm vụ thất bại, hôn lễ trở thành tang lễ!"

Bàn tay đang lấy hộp nhẫn trong túi của Lục Lệ Hành hơi ngừng lại, yên lặng bỏ lại vào trong túi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK