• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ân Diên Tuyền nhìn cô, chỉ ừm một tiếng rồi rời đi.

Thực ra ý anh muốn nói là Ân Thẩm Ngạn không hề có ý xấu gì với cô, nhưng thấy cô tự nhận lỗi như vậy, anh cũng chẳng biết phải làm sao.

Kể từ sau khi tỉnh dậy thần kì sau ca phẫu thuật, Dương Khánh Đình càng lúc càng trầm mặc ít nói.

Anh đã cho phép cô được đi ra khỏi khuôn viên dinh thự nhưng Dương Khánh Đình cũng chỉ ỡm ờ, cả năm trời cô bước chân ra khỏi cổng nhà cũng chỉ vỏn vẹn đếm trên đầu ngón tay.

Thế mà anh cứ tưởng sau khi được biết mình đã có thể đi lại tự do, cô sẽ mừng đến phát khóc cơ.

Ân Diên Tuyền đóng lại cửa phòng, cầm chiếc cặp tap bước xuống dưới nhà để lấy xe đi đến tập đoàn làm việc.

Lúc tối về, Ân Diên Tuyền nhìn tin nhắn được chuyển tới từ trên điện thoại, thế là anh vòng bánh xe chuyển hướng làn đường từ quay về căn dinh thự đi đến một bệnh viện điều trị tâm lý.

"Đây là đơn thuốc mới, ngài về nhớ dặn phu nhân uống đều nhé.


"
Người bác sĩ cẩn thận cung kính tiễn Ân Diên Tuyền ra ngoài cửa phòng khám bệnh, còn anh thì trầm mặc nhìn gói thuốc trên tay.

Cũng sau ca phẫu thuật khi đó, Dương Khánh Đình còn được chuẩn đoán đã mắc bệnh trầm cảm cấp độ vừa.

Mà thời gian càng qua, bệnh của cô càng nặng hơn như với tốc độ khá chậm.

Người ta bảo đó còn là may mắn, những người ở trong thời kì trầm cảm như cô còn có những ý định muốn tự sát, buồn chán với mọi thứ, đây Dương Khánh Đình còn có thể săn sóc được cho gia đình.

Nhưng Ân Diên Tuyền không hề nghĩ như vậy, anh có thể cảm nhận được Dương Khánh Đình lúc nào cũng cảm thấy tự ti về bản thân mình, càng ngày càng khép nép, thậm trí còn không dám ở gần với anh.

Cô quá mức biết điều, sợ mẹ chồng không thuận mắt, cô chắc chắn sẽ không rời khỏi phòng nửa bước cho tới khi bà đi, sợ những người hầu trong nhà cảm thấy khó chịu, việc gì cô cũng tự làm lấy, không dám nhờ họ đến một câu.

Sợ anh thấy phiền phức, cô sẽ không bao giờ tự động xuất hiện trước mặt anh, sợ Ân Thẩm Ngạn không thoải mái, cô sẽ chỉ đứng ở một góc nào đó xa xa mà âm thầm theo dõi con.

Gần như, cô muốn biến mình thành một kẻ không tồn tại.

Ân Diên Tuyền siết chặt gói thuốc chống trầm cảm trên tay, ra xe về lại căn dinh thự.

Đúng như dự đoán của anh, bàn ăn có đầy đủ cả Hà Nhất và Ân Thẩm Ngạn, như tuyệt nhiên sẽ không có sự xuất hiện của Dương Khánh Đình.

"Sao về muộn vậy? Con phải xin lỗi Thẩm Ngạn đi, để cháu mẹ chờ con đến cơm cũng không ăn, nó nhất định muốn chờ bố về.

Ôi trời ơi, sao cháu bà có thể ngoan ngoãn thế không biết nữa?"
Ân Diên Tuyền nhìn bà gật đầu một cái, xoa lên đầu của Ân Thẩm Ngạn rồi bước lên trên tầng.


Lúc đi qua cửa phòng ngủ chính, anh nhẹ nhàng vặn khoá tay cầm để mở ra, đưa mắt nhìn vào bên trong.

Dương Khánh Đình không xuống để ăn cơm cùng với mọi người, dĩ nhiên là vì sợ Hà Nhất tức giận.

Cô nằm gục ở trên bàn làm việc trước kia của anh, kê đầu lên một quyển truyện lịch sử.

Ân Diên Tuyền nhẹ nhàng bước chân đến gần cô, bế cô trên tay rồi đặt cô nằm trên giường, cẩn thận đắp lại chăn cho cô.

Lúc anh định rời đi, bỗng Dương Khánh Đình nằm lật người lại, mắt không mở nhưng tay vẫn nắm chặt lấy vạt áo của anh, bắt đầu thút thít khóc.

Ân Diên Tuyền hơi sững người lại, thấy cô mơ thấy ác mộng mà không thể ngừng khóc được, liên tục gọi tên anh yếu ớt như đang cầu cứu, anh cắn răng, vuốt nhẹ lên má cô rồi gỡ tay cô ra khỏi áo của mình.

Thực ra, thấy cô ngày nào cũng mơ thấy ác mộng như vậy anh cũng cảm thấy chẳng thoái mái gì.

Nhưng hiện tại anh và cô không còn có thể quay về mối quan hệ như trước kia được nữa, anh cũng vì lòng tự trọng mà cắn răng cố gắng không quan tâm đến cô.

Năm lần bảy lượt cô bị nói là giấu giếm anh đi bậy bạ với người khác ở bên ngoài, anh cũng rất giận cô, hận không thể giết được cô, nhưng rồi khi cơn giận lắng xuống anh chỉ cảm thấy rất đau lòng.


Cô đã hứa với anh là sẽ chẳng bao giờ rời bỏ anh đi, vậy sao còn phản bội anh?
Anh cũng vì luyến tiếc cô mà bỏ ngoài tai câu giục giã li hôn với cô của Hà Nhất, lúc bị bà dồn ép quá, anh phải lấy tạm ra lí do rằng Ân Thẩm Ngạn vẫn cần phải có một người mẹ chăm sóc.

Chỉ là anh không ngờ cuộc nói chuyện này của anh vô tình bị nghe cô thấy, về sau, cô thực sự đã từng một lần nói chuyện với anh, ấp úng nói mấy câu bóng gió nhưng anh có thể nghe hiểu được rằng cô nói anh có thể để cho cô rời đi và tìm cho Ân Thẩm Ngạn một người mẹ khác, một người mẹ xứng đáng hơn.

Tất nhiên anh đã nổi giận, nói không với cô.

Dương Khánh Đình cũng hoảng sợ, không còn nói về chuyện này với anh lần nào nữa.

Đúng là không thể nói nổi với cô được mà.

Ân Diên Tuyền nhìn cô thêm một lần nữa trước khi đóng lại cửa phòng.

Nếu hai người họ có thể trở thành một cặp vợ chồng như bao người bình thường khác, thì có phải, đã rất tốt không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK