• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiền Phi gật đầu với anh: “Đi đi, đây là chuyện chính đáng”.

Kim Điềm rất vui vẻ nhận lời Lý Diệc Phi, đồng ý làm đại diện hình ảnh cho công ty phục trang của tập đoàn Thiên Thành, đồng thời hứa hẹn phí đại diện hình ảnh toàn bộ sẽ quyên góp cho trường tiểu học miền núi phía Tây.

Tiền Phi cảm thấy đây đúng là một cô gái thông minh, thoắt cái đã chặn miệng những kẻ địch nói cô ta vì tiền mà chuyện gì cũng làm, đồng thời còn thiết lập nên hình tượng tốt đẹp, trong sáng, lương thiện cho bản thân.

Đương nhiên cô cũng hiểu, nếu không vì Lý Diệc Phi, Kim Điềm cũng không thèm nhận lời làm đại diện hình ảnh mà không nhận một xu nào. Nếu cô ta làm đại diện cho công ty trang phục khác, cớ gì phải đem đi làm từ thiện hết chứ.

Hôm đến Thiên Thánh ký hợp đồng, Kim Điềm đã chặn Tiền Phi ở lại cửa nhà vệ sinh. Cô ta hất cằm, hỏi: “Biết tôi vì sao lại nhận lời không?”.

Tiền Phi nở nụ cười hòa nhã: “Nếu tôi nói không muốn biết, tôi sợ sẽ làm cô ấm ức đến chết”.

Vẻ mặt Kim Điềm cứng đờ, nhưng trong tích tắc cô ta đã nở nụ cười rất đẹp: “Mặc kệ cô có muốn biết hay không, dù gì tôi cũng muốn nói cô biết, tôi làm thế vì muốn Lý Diệc Phi nợ tôi! Một người đàn ông nợ một người phụ nữ, thì sẽ nhớ mãi người phụ nữ đó trong lòng, mãi mãi cũng không quên được!”. Cô ta nhìn Tiền Phi, ánh mắt thoáng một vẻ không can tâm: “Tôi thật lòng thích anh ấy, nhưng cô đã xuất hiện, nếu không có cô, không chừng chúng tôi đã ở bên nhau thật! Nhưng chẳng sao, sau này cho dù anh ấy ở cạnh cô thì trong tim cũng sẽ có một góc nào đó luôn nhớ đến tôi!”.

Tiền Phi cúi mặt, mỉm cười.

Sau đó cô ngước lên, nói với Kim Điềm: “Anh ấy lúc nào cũng sẽ giữ lại một chút không gian riêng trong trái tim cho người khác, không sao, tôi hoàn toàn không tham lam như cô tưởng tượng đâu”.

Nói xong, cô phóng khoáng đi ngang qua Kim Điềm, quay về văn phòng.

Kim Điềm nhìn theo bóng cô, cau mày.

Cô gái này hình như đã rất khác xưa, cô ta dù biểu hiện hung hăng bức ép người đến thế mà hình như vẫn không thể đàn áp được cô gái đó. Rõ ràng đã nói những lời muốn nói, nhưng sao cô ta không hề có tí khoái cảm chiến thắng nào cả? Cô ta hơi thẫn thờ, đi vào nhà vệ sinh.

Trong góc khuất của nhà vệ sinh nam kế bên, Lý Diệc Phi nhẹ nhàng bước ra.

Sự đại diện hình ảnh của Kim Điềm đã giải cứu một mối nguy cho Thiên Thánh. 

Tiền Phi thầm cảm thán chỉ một thời gian ngắn mà mọi thứ đã khác. Năm xưa cô gái này chỉ có thể xuất hiện trong mấy bảng quảng cáo rất bình thường, bây giờ lại có sức ảnh hưởng cực lớn trong giới trẻ. Cô ta dựa vào sức ảnh hưởng của bản hân, trong một thời gian cực kỳ ngắn đã giúp xoay chuyển sự lụn bại và phá sản của một cơ nghiệp.

Ảnh hưởng tiêu cực của công ty trang phục dần dần biến mất, danh tiếng lại được vực dậy. Giá cổ phiếu của công ty lên sàn cũng ổn định trở lại, kế hoạch tổ chức lại tiếp tục tiến hành một cách bình ổn.

Cả tập đoàn đều ca ngợi công lao của Kim Điềm, danh tiếng cô ta lan rộng, ngay cả mỹ nữ Tiền bảo đại cũng bị che lấp.

Trong tiệc mừng công của công ty trang phục, Lý Diệc Phi kính rượu phó tổng Liêu, cảm ơn ông đã nghĩ đến Kim Điềm, giải trừ mối nguy cho cả tập đoàn.

Phó tổng Liêu lại cười nói: “Công lao này tôi không dám nhận! Thực ra chủ ý này là do Tiền bảo đại giúp tôi nghĩ ra, nếu không cậu nghĩ một ông già như tôi làm sao có thể biết Kim Điềm là ai?”.

Lý Diệc Phi bỗng cảm thấy trong tim như có một ngọn lửa đang bùng cháy.

Anh tìm thấy Tiền Phi đứng trong góc đang dùng điện thoại xem bản tin kinh tế, anh ngồi xuống cạnh cô, đưa cùi chỏ huých huých người cô, nói: “Hôm đó em và Kim Điềm nói gì ở nhà vệ sinh, anh đã nghe hết rồi”.

Tiền Phi ngước lên, nhìn anh một cái, “ồ”, rồi lại cúi xuống tiếp tục xem điện thoại. Nhưng xem mãi cũng chẳng thấy lật sang trang mới.

Lý Diệc Phi nói: “Phải nói là Kim Điềm cũng rất tinh khôn, cô ta khá hiểu làm thế nào để nắm bắt tâm lý đàn ông, nhưng mà, bây giờ anh phát hiện ra, cô ta ở trước mặt em, chỉ là một cô bé con!”. Anh choàng tay lên vai cô, đung đưa tay khiến cô cũng đung đưa theo: “Em nói xem, có phải em từng học ngành tâm lý? Vốn dĩ anh cảm thấy anh thật sự phải làm theo lời Kim Điềm nói, phải luôn nhớ cô ta đã giúp anh, nhưng hôm nay bác Liêu nói với anh, chủ ý mời Kim Điềm thực ra là em đề xuất, trong lòng anh tất cả mọi thứ đều là em! Bây giờ sao em học tâm lý một cách gian xảo thế hả?”.

Tiền Phi ngước lên, cười với anh: “Không học gian xảo một chút thì em sợ trong lòng anh vẫn luôn có người khác!”.

Lý Diệc Phi lại đung đưa cô, cũng cười theo: “Tiền bảo đại, hay là ngày mai đến nhà anh ngồi chơi một chút? Gặp ông già nhà anh, giúp anh chọc tức ông, loại bỏ oai phong của ông!”.

Tiền Phi nhướn mày: “Được thôi! Đi thì đi! Không đi thì cứ như em lo sợ không bằng! Nhớ nói bố anh uống thuốc trợ tim hay gì đó trước nhé!”.

Hôm sau, Lý Diệc Phi đã đưa Tiền Phi đến nhà anh thật.

Trước khi vào nhà, Lý Diệc Phi hỏi: “Băng vệ sinh, sợ không?”.

Tiền Phi nhìn anh với vẻ không cảm xúc: “Trước khi em nói tên tiếng Anh của anh dễ nghe, hãy gọi em là Tiền tổng hoặc Tiền bảo đại!”.

Lý Diệc Phi run tay: “Trời ơi! Chuyện này chưa xong nữa hả? Được, Tiền bảo đại, anh hỏi thừa rồi, anh nhìn ra rồi, em không sợ tí nào cả!”.

Anh dẫn Tiền Phi vào nhà, sau đó đến thẳng thư phòng.

Đứng bên ngoài, anh gõ cửa gọi: “Ông già, ra ngoài tiếp khách này!”.

Bên trong vang lên một giọng trầm trầm, dày dặn: “Thằng nhóc, lăn vào đây!”.

Lý Diệc Phi cười hì hì mở cửa, dẫn Tiền Phi vào trong.

Tiền Phi nhìn thấy trước bàn đọc sách là một ông chú trung niên rất đẹp trai, tướng mạo đường hoàng, hai mắt sáng quắc cư như có thể nhìn thấu người khác.

Lý Diệc Phi chỉ vào người đó, nói với Tiền Phi: “Vị này chính là Lý Thiên Thánh, lúc tâm trạng anh tốt thì ông là bố anh, tâm trạng bình thường thì ông chính là một ông già có bề ngoài rất giống anh. Tiền bảo đại, đừng sợ, tiết lộ cho em nghe một bí mật, ông ấy chỉ có bề ngoài hung dữ nhưng thực ra ngoài cứng trong mềm đấy”.

Anh còn định nói tiếp nhưng đã bị Lý Thiên Thánh cắt ngang.

Lý Thiên Thánh nói ngắn gọn: “Con ra ngoài, đóng cửa lại, bố muốn nói chuyện riêng với Tiền Phi”.

Lý Diệc Phi nhìn cô, hỏi: “Ổn không?”.

Tiền Phi nói: “Ổn mà, em cảm thấy chắc là không sao, yên tâm, em sẽ cố hết sức không làm bác phải uống thuốc, anh ra ngoài đi”.

Lý Diệc Phi quay sang nói với Lý Thiên Thánh: “Con nói bố nhé, bố đừng học theo phim truyền hình, kiêu ngạo huênh hoang cầm ngân phiếu đưa cho cô ấy, con sẽ trở mặt bỏ đi đấy! Lần nay là đi thật, ngay cả họ cũng đổi, đoạn tuyệt quan hệ thật sự ấy!”.

Lý Thiên Thánh lạnh lùng bảo: “Mày nghĩ bây giờ bố còn có số tiền dư thừa đó không?”.

Lý Diệc Phi nghĩ lại, tập đoàn đã tổn thất khá lớn, trước đây vì muốn san bằng nguy cơ của công ty phục trang nên đã tốn không ít tiền, tính ra thì số tiền mặt có thể tự do xoay chuyển của tập đoàn bây giờ chẳng còn nhiều nữa.

“Cũng đúng nhỉ, nhà chúng ta bây giờ đúng là một bãi chiến trường!”.

Lý Thiên Thánh nhướn môi, sa sầm mặt, vô cùng lạnh lùng nghiêm túc nhả ra năm chữ: “Cút ra ngoài thằng khỉ!”.

Tiền Phi nhìn gương mặt lạnh lẽo đó, nghe tiếng Đông Bắc đậm đặc chẳng hợp với gương mặt đó chút nào, cô cảm giác mình bị tâm thần phân liệt rồi.

Cô nghĩ bố của Lý Diệc Phi chắc cũng là người Đông Bắc giống mẹ Quân Thừa chăng…

Lý Diệc Phi đi ra ngoài. Đồng thời anh còn đứng bên ngoài giúp đóng cửa lại cẩn thận.

Lý Thiên Thánh chỉ cái ghế đối diện ông, nói với Tiền Phi: “Ngồi đi”.

Tiền Phi hào sảng ngồi xuống.

Lý Thiên Thánh nhìn cô, đôi mắt sáng bừng, nói thẳng: “Nếu không vì hai việc đã xảy ra ở tập đoàn thì bác tuyệt đối sẽ không đồng ý con trai bác tìm một cô bạn gái không môn đăng hộ đối”.

Tiền Phi cười khì một tiếng: “Nếu không vì nghe nói hiện giờ bác đang bị bệnh tim thì cháu tuyệt đối sẽ đáp trả lại bác một câu rất tàn nhẫn”.

Lý Thiên Thánh nhướn mày: “Ví dụ?”.

Tiền Phi đáp: “Ví dụ như Phạm Băng Băng đã nói, tôi không gả cho đại gia, vì chính tôi đã là đại gia! Ví dụ như cháu đã là bảo đại rồi, sau khi hoàn thành vài dự án xong cháu cũng là người có tiền, tiền cháu tự kiếm đủ để cháu và bố mẹ sống quãng đời mà mỗi sáng uống một bát sữa đậu, đổ đi một bát sữa đậu; ví dụ như nhà bác hiện giờ đã thế này rồi, tài khoản chỉ có ít tiền, bác còn có tâm tư lo sợ bị người khác chiếm đoạt tài sản hay sao! Nếu là cháu, bác cứ nên bớt lo lắng và chỉ dưỡng bệnh thôi, chút tiền mặt trong tài khoản của bác không đáng để người khác phải có âm mưu gì đâu ạ!”.

Lý Thiên Thánh nhướn môi cười: “Cũng có cá tính”. Ngừng lại, ông không cười nữa và hỏi: “Bây giờ nếu bác thật sự viết chi phiếu đưa cháu, sau này khi tập đoàn phất lên lại, có thể đổi ra tiền mặt, thì cháu làm thế nào?”.

Tiền Phi không nghĩ ngợi gì mà nói ngay: “Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là cầm lấy và đi ngay rồi ạ!”.

Lý Thiên Thánh cau mày: “Không ném vào mặt bác à?”.

Tiền Phi cười: “Bác đúng là xem phim truyền hình nhiều quá rồi ạ. Cháu có bệnh mới thù hằn tiền”.

Lý Thiên Thánh dựa người ra sau, tay đan vào nhau đặt trước bụng, ánh mắt sắc bén nhìn cô rồi hỏi: “Tiền và con trai bác, cháu yêu thứ nào hơn?”.

Tiền Phi nghiêm chỉnh đáp: “Cháu nghĩ bác nên hỏi cháu, nếu có một ngày tiền và con trai bác cùng rơi xuống sông, cháu sẽ cứu thứ nào”.

Lý Thiên Thánh hỏi: “Cháu sẽ cứu thứ nào?”.

Tiền Phi không chút do dự: “Bắt buộc là tiền rồi! Được, xem như cháu phục bác rồi, gợi ý bác hỏi mà bác hỏi thật. Chuyện này có gì đâu để hỏi, con trai bác bơi giỏi lắm! Nói là lúc nhỏ bố anh ấy đã tay nắm tay tập bơi cho mà!”.

Lý Thiên Thánh bật cười thành tiếng.

Cả buổi chiều, Lý Diệc Phi xách ghế ngồi suốt bên ngoài thư phòng.

Ban đầu trong phòng rất tĩnh lặng. Về sau anh loáng thoáng nghe thấy mấy tiếng cười.

Rất kinh dị là, tiếng cười đó không phải của Tiền Phi, là của bố anh.

Sau đó nữa là, tiếng cười của bố anh vang lên với tần suất càng lúc càng nhiều, âm thanh cũng càng lúc càng to.

Bố anh hình như rất dễ bị con dâu tương lai chọc trúng huyệt cười mà ông cố che giấu.

Nghe tiếng cười của bố, anh càng thấy kinh khủng, Băng vệ sinh của anh bây giờ đúng là quá “trâu”, không chỉ xuống được nhà bếp, ra được phòng khách, làm được dự án, giở được trò lưu manh, mà bây giờ ngay cả Đại Boss nhà anh cũng bị hạ gục rồi!

Anh cảm thấy anh sắp không trấn giữ được cô rồi!

Anh vội vã rút điện thoại ra, bất an chụp hình.

Khi nhìn thấy gương mặt vẫn đẹp trai dã man của mình trong hình, cuối cùng anh cũng thấy vững tâm hơn.

Một tháng sau, công ty dưới trướng tập đoàn Thiên Thánh đã tổ chức lại thành công, cổ phiếu ổn định, tập đoàn càng lúc càng hoành tráng, tưng bừng.

Trong tiệc mừng, sếp lớn Lý Thiên Thánh đích thân xuất hiện.

Sau khi đón nhận những lời chúc mừng, Lý Thiên Thánh đẩy Lý Diệc Phi ra trước mặt mọi người, chính thức tuyên bố sau này anh sẽ tiếp nhận đại đa số công việc của tập đoàn. Nhân lúc Lý Diệc Phi bị mọi người vây quanh chúc mừng, không thoát ra nổi, Lý Thiên Thánh gọi Tiền Phi lại gần, nói với cô: “Bây giờ tập đoàn đã xoay chuyển rất tốt, tiền trong tài khoản sẽ nhiều lên ngay thôi, nhà chúng ta lại trở thành đại gia rồi. Cháu nói xem có phải bác nên giới thiệu cho thằng con trai một thiên kim tiểu thư nhà giàu không?”.

Tiền Phi nhướn mày với ông: “Hô, Lý đại gia, chuyện này nếu con trai bác đồng ý thì cháu không có ý kiến!”.

Lý Thiên Thánh nhìn cô, nói: “Nghe nói trưởng phòng nghiệp vụ của tổng công ty là bạn trai cũ của cháu”.

Tiền Phi đáp: “Cháu thật lòng chúc phúc anh ấy có thể sớm khai hoa kết quả với cô cháu gái bạn bác”.

Lý Thiên Thánh cười hì hì: “Bọn nó nếu yêu nhau được thì đã yêu từ lâu rồi”.

Tiền Phi cũng cười hì hì: “Công sức của bác cũng có ích thật, chuyện gì cũng biết, chẳng trách dạo trước sức khỏe không tốt, cháu thấy là do suy nghĩ quá nhiều nên mệt đấy ạ”.

Lý Thiên Thánh cầm hai ly rượu vang, đưa một ly cho Tiền Phi: “Cũng chỉ có cháu mới dám nói với bác, bọn họ ai cũng phải cung kính cả”.

Tiền Phi nhận ly rượu: “Đó là vì cháu chẳng có mưu đồ gì với nhà bác cả, nên cháu tự nhủ bản thân không cần phải đứng thấp hơn bác, nếu không sẽ rất tự ti”.

Lý Thiên Thánh giơ ly rượu lên với cô, Tiền Phi cầm ly thấp hơn, chạm vào ly ông.

“Tiền Phi, bác gọi cháu đến đây, thực ra là muốn nói câu cảm ơn. Con trai bác từ rất nhỏ đã mất mẹ, bác nuông chiều nó, nó ngang bướng bao nhiêu, kiêu ngạo bao nhiêu, ham chơi bao nhiêu, ích kỷ bao nhiêu, lười biếng bao nhiêu, không có trách nhiệm bao nhiêu, bác hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng bác nhận ra từ sau khi nó sống chung nhà với cháu, từ trong ra ngoài của nó đã thay đổi, nói là thoát thai hoán cốt cũng không quá”.

Tiền Phi nghe ông lão lần đầu bày tỏ chân tinh với mình, ậm ừ nói: “Lý đại gia, cho phép cháu đính chính rõ hơn, bọn cháu gọi là thuê chung nhà, không phải sống chung nhà!”.

Lý Thiên Thánh không đổi sắc mặt: “Trong mắt bác thì như nhau cả thôi”.

Tiền Phi đưa tay lên vỗ vỗ trán đầy vẻ bất lực.

Đừng mơ biện bạch, phân trần trắng đen làm gì khi nói chuyện với người lớn tuổi.

Lý Thiên Thánh nói tiếp: “Đợt trước nó về nhà, lần đầu bác nhìn thấy nó nấu cơm, tim đập đến mức phải đi uống thuốc. Mà nó khiến bác còn hoảng hồn hơn hết, nó lại còn biết ăn cơm xong thì rửa bát, bình thường cũng sẽ vô thức mà tiện tay làm việc nhà, dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo, có lúc thậm chí còn giúp bác giặt mấy đôi vớ, lúc nó ở cạnh người khác cũng biết đứng ở góc độ của người đó mà suy nghĩ cho người ta. Bác rất vui vì nó thay đổi như thế. Tuy miệng bác nói là cháu chưa từng đi du học, nhưng trong lòng bác thực sự rất cảm kích cháu đã dạy dỗ nó như bây giờ. Nhìn nó của hiện tại, bác nghĩ bác có thể yên tâm giao nó cho một cô gái tốt, để nó trở nên càng lúc càng tốt đẹp, cho dù cô gái đó là người tỉnh khác, vừa thi lên bảo đại, cũng chưa từng đi du học, tốn công sức mua căn nhà cuối cùng lại phải bán đi”.

Tiền Phi vốn nghe những câu đầu thì thấy ông lão này thực ra cũng là một lão tốt bụng, mặt lạnh tim nóng, nhưng khi nghe câu cuối, cô cảm thấy mình đúng là đã nghĩ nhiều, ông lão Lý này chính là một ông già độc miệng mặt lạnh và bệnh tim.

Cô bĩu môi: “Sao nói cứ như thể cháu được lợi vậy ạ? Bác bây giờ chính là muốn nhét anh ấy cho cháu, Tiền bảo đại cháu còn chưa chắc vui lòng thu nhận nữa mà”.

Lý Thiên Thánh mỉm cười: “Thế thì tùy cháu, cháu không cần thì bác sẽ tìm thiên kim nhà giàu cho nó!”.

Sau khi tập đoàn Thiên Thánh tổ chức lại từ đầu, Lý Diệc Phi chính thức bước vào tập đoàn, bắt đầu từng bước tiếp nhận một số công việc của Lý Thiên Thánh.

Anh bận rộn tối tăm mặt mũi.

Tiền Phi lén xin nghỉ phép năm, liên hệ với công ty du lịch, chuẩn bị đi du lịch nước ngoài một tuần. Cô không nói cho Lý Diệc Phi biết, cô định một mình tự do thoải mái đi ngắm những anh chàng Âu Mỹ đẹp trai cao to mắt xanh mũi cao.

Trước kia cô từng nói với anh, cô cũng cần làm một việc không nói cho anh biết trước, để trả mối thù anh đã không kể cô nghe bố anh là ai.

Cô xách túi hành lý đơn giản, vui vẻ bước lên máy bay.

Nhìn người ta vất vả xách vali, cô không khỏi xuýt xoa. Hơn hai năm nay, cô càng ngày càng phát hiện ra, con người sống trên đời thì phải thoải mái, phóng khoáng. Có gì mà phải mang nhiều thế? Thiếu gì thì bổ sung trên đường đi là được, dù gì bây giờ Tiền bảo đại cũng là người có khả năng kiếm ra nhiều tiền rồi mà.

Cô dựa cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đợi máy bay cất cánh.

Trên ô cửa sổ hiện lên bóng cô mờ mờ. Cô nhìn cái bóng mờ ảo của mình, cảm thấy bản thân so với hai năm trước đúng là có những chỗ đã khác hẳn.

Cô trở nên tự tin hơn, không còn là một người tốt quá mức đến vô nguyên tắc, cũng trở nên phụ nữ hơn hẳn.

Cô cười với cái bóng của mình.

Phải cảm ơn người ấy. Không có anh, thì sẽ không có cô tự tin, quyết đoán của hiện tại.

Cô ngáp một cái rõ dài. Tối qua ngủ quá khuya nên hơi buồn ngủ. Không kịp đợi máy bay cất cánh, cô lấy bịt mắt ra đeo vào.

Đeo bịt mắt vào rồi, cô lại không ngủ ngay được. Cô nhắm mắt suy nghĩ lung tung, vô tình lại nghĩ đến anh chàng oan gia kia.

Bây giờ anh đang làm gì nhỉ? Nếu anh biết một mình cô lén đi du lịch nước ngoài thì sẽ thế nào đây? Có buông bỏ công việc đang làm, nghe ngóng lịch trình của cô để đuổi theo không?

Nghĩ đến đó, cô bất giác tự cười giễu mình. Đúng là cô đã xem phim truyền hình sến súa quá nhiều, mơ tưởng giữa ban ngày y như những cô thiếu nữa vô tri kia.

Cô cảm giác có người ngồi xuống cạnh mình, cánh tay đặt sát cô. Cô nhích vào bên trong một chút.

Máy bay đã cất cánh.

Tiếp viên hàng không bước đến hỏi có cần uống gì đó không.

Cô nghĩ cứ để người ta nghĩ cô đã ngủ rồi, nên không nói gì cả.

Kết quả là cô nghe thấy một giọng nói rõ ràng trả lời: “Tôi cần hai ly nước cam, tôi và cô gái ngồi trong mỗi người một ly!”.

Giọng nói này quen thuộc quá!

Cô tháo phắt đồ bịt mắt ra.

Quay sang, cô nhìn thấy oan gia của cô, đang toét miệng nở nụ cười rực rỡ với cô.

Anh nói: “Hi mỹ nữ! Tên của tôi là How Teen, còn cô?”.

Cô không kìm được, cũng nở nụ cười tươi tắn với anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK